Eragon hăng hái đứng dậy. Tuy mệt vì vận sức nhưng sự phấn chấn làm nó vượt qua được cơn đói. Nó thực sự thử lại lần nữa. Tập trung tâm trí vào ổ khóa cửa, nhưng thay vì phá ổ khóa, nó đơn giản đẩy chốt trong ổ.
Lần đầu tiên, khi sử dụng phép thuật hạ Urgals tại Yazuac, nó gần như kiệt lực, nhưng từ đó sức mạnh của nó đã tăng nhiều. Mỗi khi vận dụng phép thuật, chỉ làm nó hơi thoáng mệt.
Eragon thận trọng bước ra ngòai hành lang. Mình phải tìm cho ra nàng tiên và thanh Zar'roc. Cô ta chỉ ở một trong những phòng giam này thôi. Còn thanh Zar'roc, chắc Tà Thần đang giữ. Tại sao mình không dùng phép phá cửa sổ ra đường mà lại đứng đây? Nhưng như vậy làm sao giải cứu được cô ta.
"Saphira, em ở đâu? Anh cần em giúp."
Nó tự trách đã không liên lạc với Saphira ngay sau khi hồi sức.
"Eragon, em đang bay trên Gil'ead. Đừng làm gì hết. Murtagh đang đến đó."
Nghe tiếng chân rầm rập sau lưng, Eragon quay phắt lại. Một toán sáu tên lính đang tiến vào hành lang. Chúng đứng khựng lại, hết nhìn Eragon lại nhìn cánh cửa phòng giam mở toang hoác, mặt tái nhợt. Tốt, Eragon nghĩ, chúng biết mình là ai, mình sẽ hù cho chúng sợ, khỏi tốn sức đánh nhau.
Một tên lính la lên: "Tấn công." Tất cả rút kiếm xông tới. Có điên mới chống lại sáu tên trong khi còn yếu, nhưng ý nghĩ về tiên nữ kia như kìm chân Eragon lại. Nó đưa tay lên, dấu gedwey ignasia bừng sáng. Tụi lính khiếp đảm thấy rõ, nhưng không chùn chân. Ngay lúc Eragon mở miệng đọc thần chú, chợt một tiếng "vèo" lướt như bay qua không gian, một tên lính ngã sấp xuống sàn, mũi tên cắm ngập trên lưng. Thêm hai mũi tên vèo vèo hạ thêm hai tên nữa, trong khi không ai, kể cả Eragon, hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đứng nơi đầu hành lang, sau lưng đám lính, một người râu ria xồm xoàm, áo quần rách rưới, tay cầm cung tên. Một cái nạng quăng trên sàn. Ba tên lính còn lại hốt hoảng nhìn người lạ. Eragon phóng chưởng, một tên ôm ngực lăn xuống đất. Tên đứng bên ngã theo với mũi tên xuyên qua cổ. Thấy người lạ đưa cung tên nhắm tên lính cuối cùng, Eragon vội la lên:
- Đừng giết hắn.
Rồi nó lại gần, chăm chăm nhìn tên lính vừa thoát chết đang sợ đến trợn ngược cả mắt:
- Mi thấy ta có thể làm được gì rồi đấy. Nếu mi không trả lời câu hỏi của ta đàng hoàng, suốt đời mi sẽ khốn khổ vô cùng. Nào, kiếm của ta và cô gái thần tiên hiện đang ở đâu?
Tên lính mím chặt môi. Eragon đưa bàn tay ngời sáng như sắp làm phép thuật:
- Mi có biết một hạt cát nhỏ ta phóng vào mi, sẽ thiêu đốt ruột gan mi, làm mi đau đớn đến ngần nào không?
Nó cạy một tí đất đỏ trên nền đá, tiếp:
- Cái này hơi lớn hơn hạt cát một tí, nhưng không sao, sức tàn phá càng mạnh hơn, làm lỗ thủng trong ruột mi càng lớn hơn.
Tên lính hét toáng lên:
- Đừng, đừng làm thế. Cô tiên trong phòng giam cuối bên trái. Còn thanh kiếm, chắc ở trong phòng bảo vệ trên lầu.
Eragon nói: "Slytha!". Gã lính trợn mắt rũ xuống.
- Cậu giết hắn rồi à?
Eragon ngẩng nhìn người lạ đang đứng cách nó chỉ mấy bước:
- Murtagh! Anh đấy ư?
- Phải, tôi không muốn chúng thấy mặt. Cậu giết hắn rồi à?
- Không, hắn chỉ ngủ mê đi thôi. Làm sao anh vào được đây?
- Không kịp cắt nghĩa đâu. Chúng ta lên lầu ngay trước khi bị phát hiện. Mấy phút nữa chúng ta sẽ có đường tẩu thoát. Đừng để lỡ.
- Anh không nghe tôi nói gì với tên lính này sao? Trong nhà tù này còn một nàng tiên. Tôi cần anh giúp để giải thoát cho cô ấy.
Ngừng lại trước phòng giam tên lính mới chỉ, Murtagh đưa chùm chìa khóa lấy được của một gã bảo vệ cho Eragon. Eragon mở khóa cửa. Ánh trăng chênh chếch qua khung cửa sổ, lạnh lùng chiếu sáng khuôn mặt nàng tiên.
Trước mắt Eragon, nàng căng thẳng, thu mình trên giường, đợi chờ bất cứ chuyện gì xảy ra. Kiêu sa như một bà hoàng, đầu ngẩng cao, đôi mắt xanh thẫm như mắt mèo ngước nhìn Eragon. Nó lạnh toát người.
Hai mắt lặng nhìn nhau một lúc, rồi nàng bỗng run rẩy ngất đi. Eragon kịp đỡ trước khi nàng ngã nhào xuống đất. Nàng nhẹ đến không ngờ. Mùi lá thông thoang thoảng chung quanh.
Murtagh bước vào thì thầm:
- Đẹp quá!
- Nhưng đang bị đau.
Vì Eragon còn yếu, Murtagh đưa dao găm cho nó, rồi cõng nàng tiên. Cả ba trở lại hành lang, qua mấy xác của tụi lính, tới một cầu thang dẫn lên lầu. Eragon hỏi:
- Làm cách nào ra khỏi đây mà không bị chúng phát hiện?
- Có cách rồi.
Eragon vẫn không khỏi lo lắng đụng độ với lính tráng hay Tà Thần vào lúc này. Lên hết cầu thang là một phòng tiệc la liệt nhiều bàn bằng gỗ. Trần nhà cũng bằng gỗ nằm trên những cây đà lớn. Murtagh đặt nàng tiên trên một cái bàn, ngước nhìn trần nhà, bảo Eragon:
- Cậu liên lạc với Saphira, bảo nó đợi thêm năm phút nữa.
Xa xa có tiếng la hét, tiếng lính chạy rầm rầm. Eragon lo lắng nói:
- Dù anh định làm gì cũng không kịp nữa rồi.
- Báo cho Saphira xong, cậu núp đi.
Nói xong, Murtagh chạy ra ngoài. Eragon vừa chuyển tin cho Saphira xong, đã nghe tiếng chân người lên thang. Vừa mệt vừa lả người vì đói, nó cố bồng nàng tiên xuống, cùng trốn dưới một gầm bàn.
Mười tên lính xông vào, lục soát vội vàng mấy bàn đầu phòng, rồi tiếp tục chạy qua phòng khác. Eragon dựa vào tường thở ra, thoát nạn. Lúc này nó càng thấy vừa đói vừa khát đến khô cổ. Nó chui ra, lấy vội đĩa đồ ăn giở và một bình bia trên bàn, rồi trở lại gầm bàn tu ừng ục rồi xé bánh mì khoan khoái ăn.
Murtagh trở lại với thanh Zar'roc, một cây cung lạ và một thanh kiếm không bao.
- Mình thấy mấy thứ này trong phòng bảo vệ. Chưa bao giờ thấy những vũ khí như thế này. Chắc của cô ta.
Eragon cầm lên xem.
Lưỡi kiếm thanh mảnh và cong, đầu mũi rất nhọn. Tra vào vừa vặn bao kiếm của nàng tiên. Cây cung, khó biết có phải của nàng không, nhưng hình dáng rất đẹp. Nó bảo:
- Chúng ta không thể ngồi mãi đây, trước sau gì tụi lính cũng tìm ra.
- Như tôi đã nói, kế hoạch tẩu thoát đã được sắp đặt. Chúng ta phải chờ thôi.
- Anh không hiểu rồi. Ở đây có một Tà Thần. Đụng phải hắn là chúng ta tiêu luôn.
- Tà Thần! Vậy thì cậu phải bảo Saphira tới ngay đi. Đúng kế hạoch là đợi chúng đổi ca gác, nhưng đợi tới lúc đó sợ sẽ nguy hiểm. Cậu tự trốn ra, đã làm hỏng kế hoạch đó của tôi rồi. Hy vọng Tà Thần không tìm được chúng ta.
Một giọng nói lạnh tanh vang vọng khắp phòng:
- Ta e là hy vọng đó quá muộn rồi.
Hai người quay vội lại. Cuối phòng, Tà Thần đứng một mình, tây cầm cây kiếm ánh thép xanh, một vết xước nhỏ trên lưỡi. Hắn cởi áo choàng quăng xuốn sàn. Thân hình hắn như một lực sĩ điền kinh, gầy và rắn chắc. Nhưng ông Brom từng cảnh giác đừng để ngọai hình của một Tà Thần đánh lừa, chúng mạnh mẽ hơn con người gấp nhiều lần.
Hắn nói giọng đầy miệt thị:
- Kỵ Sĩ trẻ kia, mi muốn thách đấu cùng ta phải không? Đáng lẽ ta không nên tin tưởng tên đại úy kia, khi hắn bảo mi đã ăn uống tất cả phần ăn. Nhưng bây giờ ta không để mi lường gạt như thế nữa đâu.
Murtagh nắm chắc cung tên, thì thầm:
- Để tôi tính sổ tay này.
Eragon cũng cố nói thật nhỏ:
- Đừng. Hắn muốn tôi sống. Còn anh sẽ bị hắn thịt ngay. Để tôi ráng giữ chân hắn, anh tìm cách cho tụi mình thoát thân.
- Được, cậu không phải chờ lâu đâu.
Eragon rút thanh Zar'roc tiến lên. Lưỡi kiếm đỏ rực sáng dưới ánh đuốc bập bùng.
Đôi mắt hạt dẻ của Tà Thần bừng bừng như hai cục than hồng:
- Mi thật sự tin là có thể hạ ta sao, hả "Cái chết của tà ma"? Sao tên mi xấu xí, thảm hại thế? Ta đã mong gặp ở mi điều gì hay ho hơn vậy, nhưng hạng mi thì chỉ đến thế thôi.
Eragon không thèm quan tâm những lời châm chọc đó, nó nhìn trừng trừng vào mắt Tà Thần, chờ đợi một sơ hở nhỏ. Nó quyết định không sử dụng phép thuật, như vậy sẽ không khiêu khích Tà Thần cũng tung phép thuật ra.
Cả hai chưa kịp ra tay, trần nhà bỗng rung lên đùng đùng. Đất, bụi và mảnh gỗ lả tả mù mịt khắp phòng. Từ trên trần vang lên những tiếng gào thét. Eragon vừa ngước mắt nhìn lên, Tà thần tranh thủ tấn công.
Eragon vội vung Zar'roc gạt đường gươm phóng tới bên sườn. Tiếng thép chạm nhau làm nó ê răng và tê dại cả cánh tay. Eragon kêu thầm: "Ma quỉ. Nó mạnh quá!" Vận dụng cả hai tay, Eragon bổ kiếm xuống đầu Tà Thần. Hắn nhẹ nhàng chống đỡ. Lưỡi kiếm của hắn vù vù bay lượn trong không gian, thấp thoáng biến hóa ngòai sức tưởng tượng của Eragon.
Phía trên, lại vang lên những tiếng động xé tai, như sắt thép đâm xuyên qua đá. Ba cây đà dài thậm thượt rớt khỏi trần. Những mảnh ngói tuôn ào ào từ mái xuống. Nhưng dù những mảnh vỡ to đùng lột độp chung quanh, Eragon cũng không dám một giây phân tâm. Vì tuy nó từng được thụ giáo ông Brom, một đại sư phụ về kiếm thuật, và từng luyện kiếm với Murtagh, một kiếm sĩ tài năng, nó cũng không thể nào thắng nổi trận đấu này. Tà Thần đang vờn kiếm như đùa với nó. Tay nó run lên sau mỗi lần chống đỡ những đường gươm như búa bổ của Tà Thần. Nhát chém sau dường như còn mạnh hơn nhát trước. Dù có muốn, Eragon cũng không còn đủ sức cầu viện tới phép thuật. Rồi với một cái đảo cổ tay nhẹ nhàng, Tà Thần đánh văng cây Zar'roc khỏi tay Eragon. Chiêu đánh nhẹ đó cũng làm nó mất đà, quị xuống. Trong lúc đó tiếng rầm rầm, kêu thét càng lớn hơn như sát bên tai.
Tà Thần ngó xuống Eragon, ngạo mạn:
- Những chiêu thức của mi tỏ ra cũng khá dũng mãnh, nhưng ta cũng khá thất vọng vì tài năng tuyệt vời của mi chỉ có bấy nhiêu. Nếu những Kỵ Sĩ khác cũng như mi làm sao cai trị đế quốc này.
Lúc này, nghe những tiếng rầm rầm trên mái, Eragon đã đoán ra kế hoạch của Murtagh. Nó thầm liên lạc với Saphira: "Saphira, đến thời điểm rồi." Rồi nó nói với Tà Thần:
- Không. Mi lầm rồi. Chưa thắng được ta đâu.
- Còn trò gì nữa đây?
Như để trả lời câu hỏi diễu cợt của hắn. Một tiếng nổ như sấm rền vang dội và một mảng trần bị xé toang, để lộ ra bầu trời đêm. Eragon thét lên trong tiếng đổ vỡ rào rào:
- Còn loài rồng.
Nó chạy khỏi tầm tay Tà Thần. Hắn gầm lên phẫn nộ, vung cao thanh kiếm. Bỗng hắn sững người, kinh ngạc nhìn xuống mũi tên của Murtagh cắm phập trên vai. Nhưng rồi Tà Thần ha hả cả cười, nhón hay ngón tay rút phăng mũi tên ra:
- Phải nhắm cho kỹ, nếu mi muốn.....
Chưa dứt lời, mũi tên thứ hai xuyên giữa hai mắt hắn. Tà Thần đau đớn rú lên, ôm mặt. Da hắn xám ngoét. Một làn sương mù bao phủ chung quanh thân hình. Một tiếng kêu đầy tuyệt vọng vang lên, làn mây mù biến mất. Nơi Tà Thần đứng không còn gì ngoài đống quần áo đen ngòm.
- Anh giết được hắn rồi!
Eragon kêu lên với Murtagh. Nó biết trong truyền thuyết, mới chỉ có hai vị anh hùng sống sót, sau khi giết Tà Thần.
Bỗng bên ngoài có tiếng la:
- Chính xác hắn bị hạ rồi, tiến lên bắt mấy thằng kia.
Từ hai đầu phòng, đám lính ùa vào với những tấm lưới và những cây thương. Murtagh và Eragon vội kéo theo nàng tiên dựa vào tường. Tụi kia tiến lên vây ba người vào nửa vòng tròn. Từ lỗ hổng trên trần, Saphira thò cái đầu khổng lồ xuống, gầm vang như sấm. Nó xoè móng vuốt, quặp mép trần xé tọac thêm ra. Ba tên lính hết hồn ù té chạy. Toán quân hoảng loạn trong trận mưa gỗ, sắt. Eragon và Murtagh nép sát tường. Saphira lại dũng mãnh gầm lên. Mấy chú lính còn lại kinh hồn, nháo nhào đạp lên nhau tìm đường tẩu thóat.
Saphira xé hết trần nhà, xếp cánh nhảy xuống. Sức nặng của nó làm mấy cái bàn gãy nát. Eragon mừng rỡ ôm cổ nó.
"Em nhớ anh quá, anh nhóc ạ."
"Anh cũng vậy. Có mấy người nữa, em chở nổi không?"
"Được."
Saphira đá hết bàn ghế sang hai bên, dọn dẹp bãi cất cánh. Nhìn người con gái mà Eragon và Murtagh dìu ra, nó trợn mắt kinh ngạc. Một nàng tiên?! Eragon cho nó biết đây chính là người nó vẫn gặp trong mơ.
Nhặt thanh Zar'roc lên, Eragon cùng Murtagh đặt nàng tiên lên yên rồng. Nó hỏi Saphira: "Anh nghe tiếng đánh nhau trên mái nhà, còn ai trên đó không?"
"Em dẹp hết rồi. Sẵn sàng chưa?"
Khi Saphira nhảy vọt khỏi phòng, trên đỉnh pháo đài la liệt xác lính, Murtagh kêu lên: "Coi kìa!" Một lọat xạ thủ giương cung trên một đỉnh tháp. Eragon thúc dục: "Bay ngay, Saphira."
Saphira gồng chân lấy đà, vươn cánh. Tiếng rít của hàng lọat mũi tên rào rào trong bóng tối. Saphira đau đớn rú lên, vội bay về bên trái. Nhờ đêm đen mù mịt, chúng thoát khỏi những mũi tên vẫn tiếp tục phóng lên. Eragon lo lắng hỏi: "Em bị thương ở đâu?"
"Cánh. Một mũi tên còn ghim ở đó."
Eragon giữ chặt cô gái thần tiên, trong khi Saphira lướt trên Gil'ead, ra khỏi thành phố, rồi đổi hướng đông, vút lên cao trong đêm tối.