Giang Tiêu Nhiên đang chống tay lên đầu để xem tình hình trước mặt thì có tiếng “ken két”, tiếng chụp hình vang lên một hồi. Đèn của nhiếp ảnh gia mở lớn, Giang Tiêu Nhiên vừa mới mở mắt ra nên liền bị trận đèn này làm nhức cả mắt.
Cô vô thức giơ tay che mắt.
Ký giả trước mặt đã ngồi xuống, giơ micro lên, nhìn về Cố Dư Lâm:
- Chào em!
Cố Dư Lâm đã mở miệng trước, đánh đòn phủ đầu:
- Thật ngại quá, có thể tắt đèn flash không? Đèn đang lóe đến bạn ấy.
Lời vừa nói ra, trong phòng học đã bắt đầu ồn ào.
- Được Hoàng thượng Lâm ca sủng ái nha!
…
Giang Tiêu Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, lúc này phía sau mới yên tĩnh được.
Cô ngượng ngùng cười cười nhìn ký giả:
- Mọi người cứ tiếp tục nha!
Ký giả kia cũng còn khá trẻ, rất nhanh phản ứng thấy có gì đó, cố gắng đào sâu quan hệ giữa hai người:
- Bên cạnh đây có phải là bạn học Giang không? Nghe nói hai bạn cùng nhau giành giải nhất, thực tuyệt, mọi người đều biết Cố Dư Lâm sáng tác rất tốt, vậy còn thường ngày bạn ấy là một người như thế nào?
Một người như thế nào?
Đầu óc Giang Tiêu Nhiên trống rỗng, không đúng lúc lại hiện ra cảnh tượng Đêm Giao thừa, ngũ quan của anh bị phóng đại, không thấy được lỗ chân lông trên da…
Là một người rất được yêu thích?
Ý tưởng này vừa nảy ra, Giang Tiêu Nhiên đã bị chính mình hù dọa, vô thức liếm môi một cái, đặc biệt điều chỉnh chất giọng nghiêm túc mà trả lời:
- Bạn ấy rất chú ý cuộc sống hàng ngày, cùng học tập rất tốt, em không hiểu bài tập nào thì bạn ấy sẽ chủ động dạy em…
Chỉ là dạy xong lại đòi “thù lao”…
Ký giả lại đưa micro về Cố Dư Lâm:
- Theo tôi được biết, bạn học Lâm có rất nhiều bài hát tự viết, cảm hứng để viết nhạc thường đến từ đâu?
- Cái này cũng không cố định, linh cảm tới rất tùy ý, thông thường khi xuất hiện thì em sẽ lập tức ghi lại vào quyển sổ, sau đó dùng nó để viết bài hát.
...
Kế tiếp chính là một đoạn phỏng vấn rất nhàm chán.
Phỏng vấn kéo dài khoảng hơn 20 phút, trước khi tiết sau bắt đầu đã kết thúc.
Cuối cùng ký giả còn yêu cầu hai người họ diễn ra bộ dạng đang chăm chú học tập, sau đó chụp mấy bức ảnh, lúc này mới rời khỏi.
Đức Cao bắt đầu phân ban, từ ban 1 đến ban 10 sẽ là ban khoa học xã hội, ban 11 về sau là ban khoa học tự nhiên. Ban càng nhỏ càng là lớp trọng điểm.
Bây giờ đang là tiết lịch sử.
Ghi chép xong, lúc này Giang Tiêu Nhiên mới hỏi anh:
- Bình thường có đài truyền hình phỏng vấn anh không? Bọn họ nói lúc trước có giải thưởng gì gì nữa đó, là cái gì?
- Đây là lần đầu tiên - Anh lắc đầu - Giống như đang muốn làm đề tài về tựu trường, tìm một vài người tiêu biểu để phỏng vấn. Lúc trước anh lấy vài tác phẩm ra thi đấu, rất lâu rồi, lúc đó em còn chưa chuyển đến.
Nói xong, anh dừng lại, cười cười, ý tứ không rõ:
- Lúc nãy khi ký giả hỏi em câu đầu tiên, em đang suy nghĩ cái gì thế?
Cô trầm mặc, sau lại nghiêm túc trả lời:
- Đang nghĩ buổi trưa sẽ ăn gì đây.
Giang Tiêu Nhiên mở sách ra xem trước bài mới.
Ban 3 Đức Cao đã có nhiều tin đồn có thể làm người bình thường hóa điên, cả lớp đều bị áp lực… Còn nghe đồn được ở đây tốc độ giảng bài rất nhanh. Có người khom lưng xuống nhặt nắp bút rơi, mới nhỏm người dậy đã không theo kịp bài vở.
Nơi đây tụ tập toàn người tài, bên trong nếu không phải là cực kỳ thông minh thì là cực kỳ nỗ lực…
Có thể thi được lớp này, một mặt do lúc đó cô điên cuồng học tập, một mặt do may mắn. Cố Dư Lâm cũng giống vậy, lúc thi cuối kỳ, vành mắt anh đều đen vì thiếu ngủ.
Chuẩn bị sẵn sàng, thầy giáo đã vào lớp.
Giang Tiêu Nhiên hít thở sâu một hơi, đẩy Cố Dư Lâm một cái:
- Nhanh, khởi động 120000 lần tinh thần nghe giảng nào!
Cố Dư Lâm chống cằm, xoay bút, cười nhạt, “ừ” một tiếng.
Sau tiết học đầu tiên, cô cảm thấy khá kỳ diệu.
Lời đồn không nên tin, tốc độ giảng bài cũng bình thường, khác biệt là thầy giáo giảng bài cực kỳ có trình tự, cực kỳ dễ hiểu, đối với chỗ khó hiểu thì giảng chậm hơn…
Cuối cùng cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Giờ ra chơi cô đi nhà vệ sinh, trở về liền thấy chỗ trống phía trên anh đã có rất nhiều nữ sinh ríu ra ríu rít, đang chuẩn bị tặng thứ gì đó.
Cô ho hai tiếng, những nữ sinh kia lập tức cuống quít chạy trốn.
Cô đi qua xem một chút, thư tình và đồ ăn vặt, cái gì cần có đều có.
Danh tiếng của Cố Dư Lâm ở trường họ rất tốt, ngay cả khi biết anh đang yêu đương vẫn có không ít cô gái tranh đấu muốn cho anh ấy thấy tâm ý của mình.
Bây giờ viết thư tình không nhiều lắm, quà thì rất nhiều, còn có nhiều người sau giờ học tụ thành một nhóm đến nhìn anh.
Lúc Giang Tiêu Nhiên đi ra ngoài ăn trưa, còn nghe được không ít lời bàn tán.
- Thấy không? Phía trước chính là bạn gái của Cố Dư Lâm đó!
- Thật hay giả vậy? Anh ấy quen bạn gái à?
- Đúng vậy, mình cũng thấy cô ta rất bình thường, không xinh như Liễu Khinh Khinh. Chỉ là hợp tác trong tiết mục văn nghệ, cùng nhau lên sân khấu, rất lợi hại mà giành được giải nhất!
- Mình thấy dáng dấp rất đẹp mắt mà, nghe nói hát không tệ… Liễu Khinh Khinh thì rất lạnh lùng, không hề thích hợp.
Hôm qua trong phần mềm mạng xã hội của anh có không ít lời mời kết bạn mới.
Anh chưa bao giờ gạt cô, điện thoại cũng tùy tiện cho cô xem, nhưng Giang Tiêu Nhiên cảm thấy cô nên cho anh một chút không gian, cho nên trên cơ bản không có để ý những chuyện kia.
Anh cơ bản không chơi mạng xã hội nhiều, có chơi cũng chỉ là nói chuyện phiếm với cô. Dù sao cũng không có gì không yên lòng, nên cô không thèm quản lý.
Hai người gọi món ăn xong, Cố Dư Lâm liền bắt cô đi sang một bên ngồi.
- Em tìm chỗ ngồi nha! Anh sẽ bưng thức ăn tới.
- Tốt.
- Có gì uống không được không?
Cô vò đầu:
- Cái gì cũng được… Chỉ sợ anh không có tay cầm thôi!
Bạn phục vụ bị hai người chọc cười, nói với Giang Tiêu Nhiên:
- Bạn trai bạn thật tốt, đẹp trai như thế, lại đối xử với bạn dịu dàng như vậy.
A… Bạn trai bạn.
Ba chữ này thật là…
Êm tai không chịu được.
Anh vỗ vỗ đầu cô:
- Vậy em vào chỗ ngồi đi, anh đem đồ ăn tới.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, lúc trở về nghe được có nữ sinh khóc không ra nước mắt nói:
- Có thể làm bạn gái của anh ấy chắc là kiếp trước đã giải cứu dải ngân hà rồi! Thật hạnh phúc mà!
- Có thể là đã ngăn cản vũ trụ bị hủy diệt.
Lúc ăn cơm, Giang Tiêu Nhiên đếm thời gian, cơ hội có thể quang minh chính đại ngồi ăn cơm cùng anh như thế này không nhiều nữa…
Về sau đừng nói là ăn cơm, đến khi anh nổi tiếng, gặp mặt cũng phải lén lén lút lút. Hơn nữa anh sẽ luôn bận rộn công việc, nhiều vở kịch, nhiều sự kiện, bình thường còn phải nghỉ học vài tiết, thời gian gặp mặt sẽ rút ngắn đi rất nhiều.
Cô dựa vào ghế nhẹ than thở.
Những tâm trạng không tốt kia nhanh chóng tan biến mất khi nhìn thấy người kia bưng khay đến.
Mặc kệ đi, thừa dịp còn có thể chung bao lâu, bây giờ vui vẻ cùng nhau là tốt rồi.
Đức Cao rất ít khi tổ chức hoạt động gì, đảo mắt đã đến tháng 4, trường học mở lòng từ bi, bằng lòng tổ chức cuộc chơi xuân cho mọi người nghỉ ngơi một chút.
Giang Tiêu Nhiên cực kỳ mừng rỡ, một ngày trước khi đi đã chuẩn bị xong tất cả. Do có kinh nghiệm đời trước, có thể có tình trạng đột xuất nên cô đã chuẩn bị sẵn cồn, băng dán cá nhân rồi.
Tuy là Triệu Gia Ánh và Lý Gia Viên đều ở Ban 5, thế nhưng du lịch có thể phân tổ, chỉ cần trong thời gian trong thời gian quy định tập hợp ở lớp mình là được, vì thế bọn họ vẫn đi chung cô.
Chơi xuân là đi ngôi nhà ma, Triệu Gia Ánh rất hài lòng:
- Mình nghe nói đây là ngôi nhà ma ám, bên trong có nhiều đường để chèo thuyền, tựa như mê cung, nếu không cẩn thận chọn sai đường, có thể không tìm được điểm kết thúc, phải trở về chỗ xuất phát chọn lại đường!
Giang Tiêu Nhiên nghe mà bắt đầu sợ run người.
Trời xanh làm chứng, cô vẫn nhát gan như bình thường, nếu có cái gì mà sống qua mấy năm không có chút tiến bộ thì đó chính là lá gan rồi… Bình thường nếu có người kể chuyện ma quỷ thì cô sẽ nghiêm túc nói mình không muốn nghe.
Triệu Gia Ánh nói với Cố Dư Lâm:
- Mình nói cho bạn biết, lá gan của Tiêu Nhiên cực kỳ nhỏ ấy!
- Lá gan Cố Dư Lâm lại đặc biệt lớn! - Lý Gia Viên phụ họa.
Cố Dư Lâm trưng cầu ý kiến của cô:
- Có muốn đi không? Nếu em sợ thì chúng ta liền…
Cô vẫn mạnh miệng, cũng không biết tại sao lại xông tới, rống cổ nói:
- Không sao, em không sợ, anh đi cùng em là được rồi.
- Ồ, Tiêu Nhiên không sợ ma! - Triệu Gia Ánh kích động hoa tay múa chân, nắm tay Lý Gia Viên đi vào căn nhà ma kia - Đi thôi, chúng ta vào thôi!
Cố Dư Lâm ôm bả vai cô, vỗ vỗ trấn an:
- Không có gì, có anh đây.
Xếp hàng một lúc, đã có hai chiếc thuyền đi tới.
Cặp Triệu Gia Ánh - Lý Gia Viên đã lên con thuyền phía trước, cài dây an toàn, thuyền chậm rãi đi lên, Triệu Gia Ánh xoay người nhìn bên Giang Tiêu Nhiên phất tay:
- Tiêu Nhiên, hai người mau lên đi.
Ngôi nhà ma ám cũng không có gì khác biệt, chỉ có cái là rất rộng, cộng thêm âm nhạc ma quỷ nữa, giọng Triệu Gia Ánh vang ra khiến người ta dựng tóc gáy.
- Có sợ không?
Trước khi lên thuyền, Cố Dư Lâm cũng cố ý xác nhận với cô.
- Không sợ, không sợ - Cô kiên trì - Cùng lắm thì lát nữa em không nhìn.
Lên thuyền cùng Cố Dư Lâm…
Luôn cảm thấy rất kỳ lạ…
Để an toàn, nhân viên công tác kiểm tra một lần mới cho đi.
Cặp đôi Gia Ánh - Gia Viên đã đi xa, không thấy bóng người nữa rồi.
Đi dọc theo con đường, âm thành u ám càng rõ ràng hơn, bên vách tường có nhiều cỏ dại hơn, cảm giác phía trước có thứ gì lóe lên, giống như quỷ lửa.
Giang Tiêu Nhiên sáng suốt chọn nhắm mắt lại, ôm lấy Cố Dư Lâm, nói:
- Em không nhìn, anh nhìn đường nha.
- Ừ - Anh sợ cô nghe không rõ, cố ý nghiêng đầu nói - Ôm chặt anh đi!
Được, ai sợ ai.
Cô dịch chuyển về trước một chút, ôm chặt một chút.
Cố Dư Lâm đã không có tâm trạng lái thuyền rồi.
Phía sau, bộ ngực thiếu nữ hầu như dán hoàn toàn lên lưng anh, gương mặt cũng tựa vào vai anh, vì để thôi miên chính mình, cô còn ngâm nga loạn xạ bài hát gì đó.
Giọng nói nhẹ nhàng như tiếng mèo, cào cào trong lòng anh.
Còn có một năm nữa mới trưởng thành…
Nghĩ đến liền tức lên.
Nhân viên giả quỷ đang chuẩn bị dọ họ, đã bị anh dùng ánh mắt lành lạnh lướt qua, nhân viên đành phải lui về.
Bàn tay ma quỷ lại đưa về sau lưng anh, che lấy hai mắt Giang Tiêu Nhiên.
Giang Tiêu Nhiên đột nhiên bị bao lấy, lập tức hét ầm lên:
- A a a a, cái quỷ gì vậy? Cố Dư Lâm! A a a a!
Cô ôm anh chặt hơn, nhất quyết không mở mắt, bắt đầu không ngừng run rẩy. Cố Dư Lâm quya người muốn cứu cô, đến khi vất vả kéo được cánh tay ma quỷ ra khỏi thì nước sông chảy xiết, thuyền của hai người lạc vào một góc chết.
Con thuyền cứ như vậy mà đâm sầm vào sát tường.
Cả con thuyền chấn động, Giang Tiêu Nhiên đã bị hù chết, run rẩy nói:
- Quỷ… chặn đường chúng ta sao?
Anh nhướng mày, đang muốn phủ định, lại nói:
- Đúng vậy, dọa em rồi, anh sẽ chèo nhanh hơn, em ôm chặt anh chút nữa nha!
- Được, được!
Bên trong ngôi nhà này cực kỳ lạnh, hai đùi Giang Tiêu Nhiên suýt nữa bị đông cứng, lúc này cũng không nghĩ nhiều, hai chân nâng lên, vòng qua lưng anh, hai mắt cá chân đặt lên đùi anh.
Cố Dư Lâm đang tìm hướng chèo ra thì gần như đụng tường lần nữa.
Tay anh có chút run run…
Anh khó khăn nuốt xuống một cái, rốt cục đã đổi hướng thành công, đi vào con đường khác.
Bạn gái Lý Gia Viên chọn chỗ này để chơi xuân, coi như không tệ,
Mở mắt không bao lâu, Giang Tiêu Nhiên nghe được một trận khóc lóc.
Như oán thương, như kể lể…