Ngay sau khi Quý Hành chìm vào giấc ngủ, cậu bắt đầu mơ.
Giấc mơ lúc đầu rất hỗn loạn, suy nghĩ của Quý Hành trong giấc mơ trôi tự do một chút, sau khi ngẫm một lúc lâu, cậu mới nhận ra rằng đó là một đoạn ngắn trong phó bản, lộn xộn đến nỗi cậu cũng không hiểu là đang làm gì thì tỉnh ngủ luôn.
Quý Hành thường dễ dàng ngủ sâu và thỉnh thoảng mơ, nhưng không bao giờ như thế này.
Cậu tỉnh dậy và mở mắt ra, thấy Phó Bằng Lan đang ngồi ở phía bên kia giường.
Phản ứng đầu tiên của Quý Hành sau khi tỉnh dậy là muốn hỏi tới giờ vào phó bản chưa, Phó Bằng Lan đã quay đầu lại nhìn cậu, "em mới ngủ có mười phút đã tỉnh? Nằm mơ gì à?"
Quý Hành đau đầu nên đưa tay lên xoa xoa rồi lại lắc lắc đầu, lần đầu tiên cậu cảm thấy nằm mơ thật sự rất mệt, vừa rồi ngủ không ngon nên cậu thở dài mệt mỏi, "em muốn ngủ tiếp."
Phó bản cấp 3 không có cửa vào, những ai đạt đủ điều kiện sẽ tự động truyền tống.
Quý Hành sợ lát nữa cậu ngủ quên nên nhờ Phó Bằng Lan chuẩn bị sẵn chậu nước.
Trong giấc mơ thứ hai, Quý Hành mơ thấy Phó Bằng Lan, giống như hồi sáng ngồi trên cây, nhưng lần này Quý Hành đỏ mặt và không đưa tay ra đẩy Phó Bằng Lan...!Mọi thứ phát triển ngoài sức tưởng tượng Quý Hành, cậu không ngờ Phó Bằng Lan lại có một mặt như vậy, và không ngờ rằng cậu lại...!hợp tác đến vậy!
Lần này khi tỉnh dậy, Phó Bằng Lan đã nhắm mắt nằm ở phía bên kia giường, Quý Hành hệt như đứa nhỏ làm chuyện gì sai, chột dạ bối rối quay đi chỗ khác.
Lần này còn mệt mỏi hơn nữa, rõ là mơ mà lại chân thật như thể nó đã xảy ra vậy.
Tiếp theo là giấc mơ thứ ba và thứ tư...!Quý Hành cứ tỉnh lại rồi kiệt sức mà ngủ mất.
Trong giấc mơ cuối cùng cậu cũng thấy nội dung liên quan đến phó bản.Trong cung điện ở Khu rừng Mê Lâm, anh nhìn thấy Nữ hoàng Ellie đội vương miện cùng sủng nam của mình.
Tên đàn ông này là kẻ hai mặt.
Một mặt đối xử độc ác tàn nhẫn với hạ nhân, một mặt dịu dàng ấm áp khi đối diện nữ hoàng.
Quý Hành gặp nam tử trong mơ, thật sự cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện cảm của người kia.
Quý Hành muốn tìm một nơi để trốn, nhưng ở trong cung điện to lớn, dù đi đến đâu, cuối cùng cậu cũng bị phát hiện, sau đó người bị phạt đóng đinh trên tường bỗng biến thành Quý Hành.
Giấc mộng lần này cực kỳ đáng sợ, Quý Hành mấy lần muốn tỉnh lại, liều mạng tự nói với mình đây chỉ là mơ, nếu không sao lại không thấy Phó Bằng Lan?
Nhưng càng muốn tỉnh lại, mi mắt của cậu lại càng nặng nề không mở ra được, cậu thậm chí dùng tay trực tiếp ép mở mi mắt trong mơ, nhưng vẫn vô dụng.
Phó Bằng Lan thức dậy trước, anh nhìn đồng hồ rồi quay sang gọi Quý Hành, nhưng cậu chỉ cau mày rồi ngủ tiếp, còn cầm lấy bang tay định chạm vào cậu sờ sờ: "em buồn ngủ lắm, không cần..
không cần lo cho em, em ngủ một lát nữa..
là tốt rồi.."
Rõ ràng ngoài miệng nói "Đánh thức em và đừng để em ngủ quá lâu", nhưng cơ thể rất thành thật, còn làm nũng đòi ngủ tiếp.
Phó Bằng Lan nhìn vào chậu nước bên cạnh, cuối cùng vẫn không đành lòng đánh thức cậu dậy.
Nhưng cũng không thể để cậu ngủ đến tận khi phó bản ra đúng không? Lúc đó ai biết xảy ra chuyện gì.
Phó Bằng Lan cúi đầu ngắm Quý Hành, đúng là tuổi trẻ, ở trên mặt không có vết thâm mụn gì, đến lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Anh lặng lẽ ngắm cậu một lúc, nhưng có lẽ Quý Hành cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh nên định đưa tay lên đánh.
Phó Bằng Lan nhẹ nhàng chụp lấy đôi tay và đặt nó lên trên đầu cậu, anh tiếp tục tiến lại gần, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào mi mắt Quý Hành, "Quý tiên sinh, nếu cậu chưa chịu tỉnh, thì tôi sẽ hôn cậu.
"
Nhưng Quý Hành vẫn chìm vào giấc ngủ sâu, lông mày vẫn cau lại, Phó Bằng Lan thở dài một hơi, cảm thấy mình đang cháy nhà hôi của, không nên làm như vậy, chỉ có thể làm theo cách cũ.
Anh nhìn tay của mình, sau đó nhìn xuống cơ thể Quý Hành.
Phó Bằng Lan còn chưa quyết định được nên xuống tay ở đâu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, anh quay đầu lại thì thấy Trần Chi Vọng bước vào.
Trần Chi Vọng nghi ngờ nhìn tình huống trước mặt, "Có chuyện gì vậy, còn chưa dậy sao?"
"Mệt quá, không dậy nổi." Phó Bằng Lan nói ngắn gọn, sau đó nghĩ tới chuyện gì bèn lật mí mắt của Quý Hành lên kiểm tra, xác định cơ thể cậu không có vấn đề gì mới an tâm.
Trần Chi Vọng nãy giờ vẫn im lặng, làm gì đến nỗi bị mệt không dậy nổi chả lẽ anh ta không hiểu.
Anh ta dùng ánh mắt sùng bái "quả nhiên là anh hai" nhìn Phó Bằng Lan.
Phó Bằng alan: "...!Bỏ đi những suy nghĩ bậy bạ đi, cậu ấy mệt mỏi vì nằm mơ."
Trần Chi Vọng: "không, tôi không có nghĩ gì hết."
"Quý Hành...!Quý Hành dậy đi...!đến giờ rồi..." Đôi mi nặng trĩu của Quý Hành cuối cùng cũng nhúc nhích, bên tai vẫn nghe thấy giọng nói của Phó Bằng Lan, cậu muốn mở mắt nhìn thử xem.
Lần này mi mắt mở ra, là cảnh trong phòng, có cả Phó Bằng Lan lẫn Trần Chi Vọng, lúc này cậu mới an tâm nhắm mắt lại dưỡng thần.
Cuối cùng thì lần này cậu cũng tỉnh dậy, giấc mơ cuối cùng này thật kinh khủng.
Sau khi tỉnh lại Quý Hành liên tục ôm ngực, điều chỉnh lại nhịp thở, cậu có thể cảm giác được sự kiên định chân thật do thế giới này mang lại, thật sự rất tốt.
~~~ truyenwiki1 truyenTYT sstruyen ...!đều là lũ ăn cắp, tiếp tay cho ăn cắp là CHÓ CHÓ CHÓ~~~
Chỉ là khi lần thứ hai mở mắt lại—- Phó Bằng Lan đâu? Trần Chi Vọng đâu? Quý Hành thử véo má mình..
đau, cảm giác thật như vậy không thể là mơ, vậy bây giờ đã bước vào phó bản cấp ba rồi sao?
Quý Hành còn đang bối rối hệ thống đã nhảy ra thông báo
[Hệ thống: Người chơi Quý Hành, chào mừng bạn đến Lạc Cung.
Nữ hoàng Allie không sinh con nối dõi, hàng tháng nữ hoàng Allie sẽ tuyển chọn một nhóm trẻ con vào cung, đứa trẻ nào có thể gieo mầm thành công hạt giống của bông hoa tín ngưỡng chính là thái tử tương lai..Hãy nắm bắt lấy cơ hội, giúp nữ hoàng tìm được người thừa kế đích thực, của cải và quyền lực sẽ không còn là giấc mơ! chúc may mắn! 】
Vậy là cậu thực sự đang ở trong phó bản sao! Nhưng lần này, Quý Hành nhìn căn phòng lớn, thật nguy nga và tráng lệ, cửa phòng đóng chặt, trong phòng bật đèn vào ban ngày vì cửa sổ từ bên trong đều bị đóng đinh khoá chặt.
Quý Hành không từ bỏ ý định mà nhìn về phía cửa, từ đây có thể nghe thấy giọng nói của người bảo vệ bên ngoài, cũng như một đoạn dây xích sắt bị rò rỉ từ vết nứt trên cửa.
Rõ ràng cậu đã bị nhốt.
Sau đó cậu nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, ra khỏi giường đi đến trước gương lớn, người trong gương vẫn là khuôn mặt của Quý Hành, nhưng sắc mặt tái nhợt yếu ớt, như thể cậu đang bị bệnh.
Cậu vừa mới đi ra khỏi giường, đi được vài bước liền nhận ra thân thể này thật sự rất yếu ớt.
Trong gương còn có thêm bốn chữ xuất hiện trên đầu Quý Hành: Jin XII.
( sau khi tìm được convert, thì cái tên Kim 12 thế là Jin XII nha mọi người:( edit xong bộ này tui sẽ beta hoặc tìm người giúp beta lại huhu tui muốn xỉu với cái wikidich).
Cậu vốn là người chơi, bị bắt làm NPC chưa nói, mắc gì còn là nhân vật này?
Quý Hành:...!bởi vì tôi xanh nhất hả? nhân vật như vậy được thiết kế riêng cho tôi hay gì? Nghĩ đến ánh mắt biến thái của nam sủng trong giấc mơ, hẳn là chướng tai gai mắt nhân vật của mình, Quý Hành không khỏi than thở: Vậy thì mình sắp bị chơi chết rồi!
Sau đó cậu lại tự đánh mình hai lần, Quý Hành hy vọng rằng đây là một giấc mơ, đau đớn khi tự đánh cũng là mơ, không phải là thật!
Bên ngoài cửa phát ra tiếng động, Quý- nhân sinh không còn luyến tiếc- Hành quay lại.
Cậu nhìn thấy hầu gái mở cửa mang đồ ăn cho mình, cô ta ngẩng đầu thấy người vốn là đang nằm trên giường bây giờ lại đứng trước gương mà hoảng sợ, tay run lên làm một ít canh văng ra ngoài.
"Ôi trời, sao ngài có thể ra khỏi giường! Bác sĩ Bruce nói ngài chỉ có thể ở trên giường!" hầu gái đặt đĩa ăn sang một bên trước, đến đỡ lấy quốc vương nằm lại trên giường.
Quý Hành phát hiện mình muốn phản kháng nhưng lại không có sức, so với bên kia thì chút lực này còn không đủ để gãi ngứa, Quý Hành bị đẩy trở lại giường, bất đắc dĩ hỏi đối phương: "Tôi là ai? "
"Quốc Vườn, quốc vương hôm nay lại quên sao?"
"Lại?", xem ra đây không phải là lần đầu.
Quý Hành nằm trên giường, hầu gái xoay người đem đĩa ăn trở lại, ngồi ở mép giường, bắt đầu đút từng miếng cho cậu.
thái độ không tốt cũng không xấu, chỉ lọp ra sự vội vàng, không biết là vội chuyện gì.
Quý Hành biết mình phải hợp tác, chờ đối phương lau miệng cho mình rồi mới hỏi: "nàng không phải đã là nữ hoàng rồi sao? Sao ngươi còn gọi ta là quốc vương?"
Chủ đề này có vẻ hơi nhạy cảm, Quý Hành nhìn thấy ánh mắt né tránh của người hầu gái, sau đó đáp cho có lệ: "Chỉ cần ngài còn sống một ngày, ngài sẽ luôn là quốc vương."
Xong rồi, hóa ra nữ vương chỉ là bàn đạp.
Trở ngại lớn nhất của tên nam sủng khi trở thành quốc vương là mình, gã ta nhất định không thể để mình sống tốt! Quý Hành tưởng tượng, mỗi ngày mình còn ở đây, không phải là ngày nào cũng dâng dê vào miệng cọp à?
Hầu gái quay lại lấy một viên thuốc màu đen cho Quý Hành uốn.
Quý Hành không phải là bác sĩ, nhưng đã nắm được câu chuyện về giai đoạn này.
Nói đùa à? Cái thuốc này không có vấn đề mới là lạ.
Quý Hành nhìn chằm chằm vào hầu gái, tay dưới chăn sờ vào rương đạo đạo cụ, lấy một viên thuốc nào đó ra.
Hầu hết các loại thuốc của cậu đều là để cường thân kiện thể, đề thần tỉnh não, nên Quý Hành không lo uống nhầm thuốc.
Cậu cầm lấy thuốc của hầu gái, lặng lẽ đổi trong lòng bàn tay rồi ăn trước mặt cô ta.
Sau khi người giúp việc làm xong, chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi ra ngoài thì Quý Hành gọi cô ta lại: "Hồi nãy đứng dậy ta có đánh rơi một viên ngọc quý, ngươi có thể tìm dưới gầm giường giúp ta không? Nếu tìm được ta sẽ ban nó cho ngươi."
Quả nhiên cô hầu gái tin lời mà cuối xuống, Quý Hành nhân lúc này lấy gậy đập cho cô ta bất tỉnh.
Đánh người ta xong cậu mới nhìn đến bộ đồ nữ trên người hầu gái, lông mày nhíu lại.
Cậu đang sốt ruột..
lỡ cậu chần chừ một lúc lại có người đi vào phòng..
thôi, quên đi, dù sao thì cũng đã từng mặc quần áo của phụ nữ.
Để sống sót, Quý Hành không còn bài xích bận đồ nữ nữa.
Cậu không có nhiều thời gian để do dự, đổi quần áo xong lại đỡ hầu gái lên giường nằm, giả làm cậu đang ngủ.
Làm xong tất cả mọi chuyện thì Quý Hành đã muốn đứt hơi, nhưng cậu phải mau chóng ra khỏi đây, tìm được Phó Bằng Lan càng sớm càng tốt, nhắc nhở anh ấy về nam sủng.
~~~ truyenwiki1 truyenTYT sstruyen ...!đều là lũ ăn cắp, tiếp tay cho ăn cắp là CHÓ CHÓ CHÓ~~~
May mắn thay, tóc của Quý Hành lúc này không có màu xanh lá cây, nhưng màu vàng cũng rất bắt mắt.
Cậu dùng khăn trùm của hầu gái che lại, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Bưng mâm đồ ăn ra ngoài, Quý Hành cúi đầu xuống nhưng thị vệ bên ngoài cũng không để ý gì nhiều, chỉ nhắc cậu quá chậm.
"Hôm nay sao chậm vậy? Tôi còn muốn đi dạo một chút."
Quý Hành không lên tiếng, mà chỉ cúi đầu xuống, thị vệ cũng không có gì muốn nói thêm liền đi xuống.
Cậu không biết phải đi đâu, lại lo bị phát hiện bất cứ lúc nào nên nhanh chân bước về phía trước, định bụng sẽ tìm lối ra khỏi cung điện, tìm xem bên ngoài có chỗ nào trốn được không.
Khi vừa bước ra khỏi cung điện, cậu liền nhìn thấy một người đàn ông đang mặc tây trang đứng ở phía trước, ngoài ra còn có 1 đám trẻ con, chắc là đám người thừa kế được nhắc đến.
Quý Hành đang định rời đi thì dừng lại, bởi vì cậu thấy trong đám trẻ con có 1 đứa mặt tựa như Trần Chi Vọng.
Trong số những đứa trẻ tám hoặc chín tuổi xuất hiện đán người lớn có vẻ rất lạ, nhưng Quý Hành cũng nhận thấy họ cũng có tên trên đầu, có nghĩa là...!họ đang đóng vai trẻ em..
Trần Chi Vọng cũng nhìn thấy Quý Hành.
Hai người nhìn vào trang phục của đối phương, biểu cảm ai cũng phong phú.
Trần Chi Vọng: "..." Tại sao cậu lại thích mặc quần áo của phụ nữ đến vậy?
Quý Hành: "..." người bận quần đùi cho trẻ em có tư cách gì khinh bỉ tôi?!.
Danh Sách Chương: