Ngày hôm sau, nắng đẹp.
Chuyến bay cất cánh quay về trong tâm trạng thoải mái của cả hai người.
Dịch Thành nhìn cô gái ngủ trong lòng mình, mỉm cười dịu dàng.
Nhìn ngoan ngoãn thế thôi, ai mà biết được lúc sáng dậy cô đã phản ứng thế nào.
Đầu tiên là ngơ ngác, sau đó gương mặt ửng đỏ, bất ngờ nhất có lẽ là lúc cô đột nhiên bật khóc.
Dịch Thành hoang mang không hiểu việc gì phải dỗ dành cô cả buổi sáng.
Người không biết có khi còn tưởng là hắn bày trò hại đời con gái người ta.
Lúc cô ngưng khóc, hắn mới hỏi: “Sao lại khóc?”.
Lúc này, cô cúi thấp đầu, ậm ừ mãi chẳng chịu trả lời.
Trả lời thế nào đây? Nói là cô ngại, không biết phải làm gì nên khóc? Hay là do cơ thể đau nhức nên khóc? Hoặc là… ừm… hình như tối hôm qua không có biện pháp an toàn gì cả, nhỡ có con thì sao đây? Cô chưa muốn có con lúc này đâu!
Nhưng có lẽ thiên thần bé nhỏ ấy cũng hiểu được tiếng lòng của mẹ nó, vậy nên đã không vội đến.
Hai tháng sau đó, dì cả của Tâm Dao vẫn tới đều đặn.
Điểm khác biệt duy nhất trong cuộc sống của cô chính là mọi thứ đều được tô vẽ bằng màu hồng phấn.
Hai người lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau, hạnh phúc ngọt ngào.
Dịch Thành cưng chiều cô vô điều kiện, chỉ cần cô muốn thì hắn sẽ lập tức chiều theo.
Tâm Dao chỉ việc ở nhà hưởng thụ, thêm vào đó là “trả công” cho hắn.
Còn về trả công như thế nào… vẫn là đừng nên nói thì hơn.
Một ngày đẹp trời, Tâm Dao lại rãnh rỗi tới công ty mang cơm cho Dịch Thành.
Nhân viên dường như đã quá quen với việc phu nhân tới tìm ông chủ của họ vào giờ ăn, mang theo cơm trưa rồi cả hai cùng nhau ăn uống nghỉ ngơi trên lầu.
Thấy cô, mấy nhân viên chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Thế nhưng, hôm nay ngoài nhân viên còn có một người nữa mỉm cười “thân thiện” chào cô.
Lúc cô lên hành lang phòng tổng giám đốc, từ phòng họp có vài người đi ra.
Một trong số đó à Trần Châu Anh, bên cạnh là trợ lí của cô ta.
Người còn lại là Dịch Thành, trợ lí của hắn và vài ba nhân viên khác.
Châu Anh thấy cô, nụ cười thật tươi trên môi bỗng chốc cứng lại.
Mà bản thân cô cũng không thể cười thật tự nhiên với cô ta.
Hai người không hẹn mà cùng nở một nụ cười công nghiệp, qua loa chào hỏi.
“Dịch phu nhân, đã lâu không gặp.” Trần Châu Anh lên tiếng.
Tâm Dao mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dịch Thành: “Đã lâu không gặp.
Lần này Dịch thị và Trần thị có mối làm ăn sao?”
“Đúng vậy, đây sẽ là một dự án có lợi cho cả đôi bên.” Châu Anh cười, lén đưa mắt dò xét thái độ của Dịch Thành.
Gần đây cô ta nghe được nhiều nguồn tin “bất lợi” rằng hai người đang vô cùng hạnh phúc.
Nhưng cô ta không tin! Không chỉ cô ta mà rất nhiều tiểu thư công tử, những người đem lòng ái mộ hai người đều không tin.
Rõ ràng hai năm qua hai người vẫn là nước sông không phạm nước giếng, làm cho biết bao nhiêu người ôm mộng.
Thế tại sao bây giờ lại đột nhiên trở nên ân ái ngọt ngào như vậy? Họ không tin có chuyện như thế!
Dịch Thành vốn không chú ý tới ánh mắt của cô ta, chỉ tập trung vào tay Tâm Dao.
Trên ngón tay thon mảnh, chiếc nhẫn kim cương sáng loáng hút mắt, nhưng bên cạnh đó lại có thêm một miếng băng keo cá nhân.
Hắn chau mày, lúc sáng hắn nhớ rõ trên tay cô không có thứ này.
Hắn có thể không chú ý tới ánh mắt Trần Châu Anh, nhưng Tâm Dao thì có.
Cô đứng nhích lại gần hắn một chút, hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
“Tay em, bị thương lúc nào?” Dịch Thành không ngần ngại cầm tay cô lên, chiếc nhẫn cũng vì thế mà vừa vặn lọt vào mắt Châu Anh.
Trên tay cô không chỉ có chiếc nhẫn cầu hôn mà còn có cả nhẫn cưới, hai người đã bắt đầu đeo nhẫn cười từ sau lần đi du lịch.
“À… lúc nãy em sơ ý cắt trúng thôi mà.
Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Tâm Dao cười đáp.
Hành động thân mật này làm Châu Anh vốn đã khó chịu, nay lại càng khó chịu hơn.
Người trợ lí bên cạnh hiểu ý, sợ cô ta lại làm ra hành động thất thố gì đó nên vội kéo người đi khỏi.
Mà đôi vợ chồng trẻ vốn chẳng quan tâm, việc công ty xong rồi thì Dịch Thành cũng chẳng muốn để ý đến cô ta làm gì.
Sau khi đã khuất bóng ở dãy hành lang, Châu Anh cau có định lên tiếng mắng người trợ lí.
Thế nhưng, lúc này bỗng có thêm một người xuất hiện.
Hành lang vắng yên tĩnh chỉ có hai người, tiếng bước chân của hắn ta vọng lại nghe thật rõ ràng.
Lúc Châu Anh quay người lại thì nhìn thấy một người đàn ông có vài phần giống với Dịch Thành.
Hắn ta nho nhã cười chào cô ta.
“Anh là…?”
“Tôi là Thế Huân, một đồng minh của Trần tiểu thư đây.”
----------------------
Trong phòng tổng giám đốc, Tâm Dao đang ngồi trên đùi Dịch Thành, đút từng miếng trái cây được cắt sẵn cho hắn ăn.
Tâm trạng của cô vẫn rất tốt mặc kệ chuyện vừa rồi.
Dịch Thành cũng không an phận, vỗ vỗ eo cô, khẽ cười: “Hình như em lên cân rồi.”
“Thật sao?” Tâm Dao bật cười phụ họa.
Dịch Thành rất thích trêu cô thế này, lâu dần, cô cũng hiểu là hắn đùa nên chẳng đặt nặng mấy lời đó.
Mà có lên cân thật cũng chẳng sao cả.
Có không ít người nói cô khá gầy, lên cân một chút có khi lại đầy đặn hơn.
“Biết đâu không phải lên cân, mà là con anh đó.”
Dịch Thành đưa miếng dưa vào miệng cô, lực tay ở eo cô trở nên nhẹ hơn một chút.
Hắn dịu dàng: “Em muốn có con rồi sao?”
“Không không, bây giờ thì chưa muốn đâu.” Tâm Dao bĩu môi.
Hai người mới có thời gian riêng ở bên nhau được bao lâu đâu chứ? Đứa trẻ lúc này sẽ là một rào cản.
Bảo bảo thì sẽ có, nhưng không phải là lúc này.
“Nếu có con rồi, mọi người sẽ không còn nghi ngờ chúng ta nữa.
Em thấy sao?”
“Không lẽ bây giờ vẫn có người không tin sao?” Cô dùng đầu ngón tay vẽ vời lên ngực hắn, lẩm bẩm.
Bây giờ nhân viên trên dưới công ty, cả những người quen biết và một phần giới hào môn đều biết hai người ân ái ngọt ngào với nhau như thế nào.
“Vẫn có, em biết mà.” Dịch Thành giữ bàn tay cô lại, khẽ hôn lên đó một cái.
Người hắn nói không phải Trần Châu Anh, mà là những kẻ không biết điều vẫn thường xuyên ngấp nghé vợ hắn.
Paradise thường có rất nhiều khách nam, mà hơn phân nửa trong số đó đến để gặp cô chủ quán.
Ngoài ra, còn có một người nữa…
“Vậy sau này em phải đánh dấu chủ quyền lên anh rồi.
Nếu không sẽ có thêm ong bướm tới trêu ghẹo.” Nhớ tới cái gì đó, Tâm Dao đột nhiên cười bí hiểm.
Sau đó, cô nghiêng người, cắn nhẹ lên cổ hắn một cái.
Vết cắn hơi đỏ, nổi bật nằm ngay bên cổ áo, rất dễ thu hút sự chú ý.
Dịch Thành để yên cho cô nghịch ngợm, chờ lúc cô hài lòng nhìn thành quả của mình, hắn mới cười hỏi: “Vậy anh phải đánh dấu chủ quyền lên em như thế nào đây? Hửm?” Đoạn, hắn ghé vào hõm cổ cô, phả nhẹ hơi thở lên đó.
Chẳng mấy chốc, gương mặt Tâm Dao lại ửng đỏ, cơ thể cứng đờ đẩy hắn ra.
Cô sợ nhột!
“Không… không cần… em tự biết tránh né…”
Danh Sách Chương: