Hứa Hiên Trạch không yên tâm để Cung Ân Tố đi một mình, anh trực tiếp đẩy cô lên xe, nhanh chóng đưa đến tiệm hoa.
Lúc đến nơi, Hứa Hiên Trạch im lặng ngồi trên xe, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn chăm chăm vào Cung Ân Tố.
Cô gái nhỏ bị nhìn đến độ hồi hộp, muốn khóc lại không thể thành tiếng.
Cung Ân Tố ho nhẹ một tiếng, bày ra vẻ mặt lấy lòng, khác xa với dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
- Chú nhỏ, cháu phải đi làm rồi...!Tạm biệt chú.
Phía đối phương vẫn một mực im lặng, Cung Ân Tố phận là bậc con cháu, nào dám sỗ sàng mở cửa phóng ra ngoài xe.
Cảnh vật xung quanh dường như bất động, âm thanh cũng yên tĩnh hẳn, ngoại trừ tiếng vì vù từ máy sưởi trong xe hơi ra.
Hứa Hiên Trạch mang sắc mặt âm trầm, nắm lấy bàn tay đang băng bó của cô, vốn chỉ là một vết đỏ tím nhỏ, nhưng dưới ánh mắt và băng bó của anh, vết thương nhỏ này dường như bị xé toạc ra, miếng băng gạt to lớn quấn tận mười mấy vòng trên mu bàn tay của Cung Ân Tố.
Anh vuốt nhẹ lên chỗ băng bó, giọng điệu hết sức đau lòng mà nói:
- Làm việc cũng phải biết chú ý đến vết thương, phải hết sức cẩn thận đấy.
Cung Ân Tố như được gắn thêm pin vào cánh cổ mảnh khảnh phía sau, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Nhanh chóng mở cửa xe và đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên vẫy tay chào Hứa Hiên Trạch, khoé miệng cong lên hơi miễn cưỡng.
Tất cả biểu cảm của cô làm sao mà thoát khỏi tầm mắt của anh, anh cười trừ, nhẹ lắc đầu bỏ qua cho cô.
Đưa bàn tay của mình lên nhìn, khi nãy...!chính là nó đã được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cung Ân Tố.
Hứa Hiên Trạch đưa đến gần mũi, hít lấy mùi thơm nhàn nhạt từ người cô.
Chẳng phải mùi nước hoa xa xỉ nồng nặc, chỉ đơn giản là mùi hương của sữa tắm, nhè nhẹ lại bao phủ trong gian xe chật hẹp của Hứa Hiên Trạch.
Trong lòng càng khao khát muốn được ôm trọn lấy cô, muốn được vỗ về cưng chiều cô, nếu có thể thu nhỏ cô lại, đem cô để vào túi áo thì thật quá tốt, như thế thì mọi khoảnh khắc phút giây, anh và cô đều có thể ở bên nhau.
Bất lực trước cái ý nghĩ đầy chiếm hữu ngốc nghếch này của mình, Hứa Hiên Trạch phì cười thành tiếng, lắc đầu xua đi tâm tư đang bấn loạn của mình.
Chân bắt đầu đạp ga, tay xoay vô lăng và xe lăn bánh rời đi.
..........
Tiệm hoa mở cửa đúng 9h, hiện tại chỉ mới có 9h kém 10 phút.
Cung Ân Tố tranh thủ mặc tạp dề, sửa soạn lại cách bố trí các chậu hoa trong tiệm, sau đó lại tưới nước rồi bón phân.
Trước đó chị Ninh có nhắn tin cho cô, bảo rằng lát nữa chị có việc nên đến trễ, còn dặn nếu lát nữa có người tới giao hoa thì nhận hàng hộ chị.
Bản tính lanh lợi, không thích lề mề tốn nhiều thời gian, vừa đúng 10 phút, Cung Ân Tố đã dọn dẹp xong cửa tiệm.
Loay hoay xem xét sổ sách, dù sao chỗ làm cũng chỉ có mỗi cô và chị Ninh, mà chị Ninh vốn rất tin tưởng Cung Ân Tố, nên trách nhiệm quản lý sổ sách cũng được giao cho Cung Ân Tố.
Nhưng mà khi có chị Ninh ở cửa tiệm, thì tất nhiên vẫn là chị Ninh tự quản lý.
Tự mình tính nhẩm chuyên tâm, thì lúc này phía ngoài cửa, chuông gió treo ở trên thành cửa kêu lên.
Âm thanh leng keng đầy bắt tai.
Biết có khách đến, Cung Ân Tố vốn đang cúi đầu loáy hoáy làm việc, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy trên tay của người đàn ông nọ cầm một bó hoa cẩm chướng màu trắng.
Nhìn thấy Cung Ân Tố, người đàn ông kia cười cười đi tới rồi nói:
- À chị ơi, cho tôi tới giao hàng, là hoa cẩm chướng.
Nhớ tới lời dặn của chị Ninh, Cung Ân Tố mỉm cười nhận lấy bó hoa lớn.
Nhưng nhìn đến màu sắc của hoa, Cung Ân Tố hơi nheo mày, sau đó hỏi:
- Anh ơi, tôi nhớ tiệm chúng tôi đặt màu hồng mà.
Người đàn ông còn phải giao hàng ở nơi khác, nên có phần gấp gáp mà trả lời:
- Chuyện này làm sao mà tôi rõ được, tôi chỉ là phận giao hàng mà thôi, có gì thì cô liên hệ với người bán đi nha.
Nói xong liền xoay người rời đi, Cung Ân Tố trong lòng khó chịu, bởi vị cô kỵ nhất chính là những người làm ăn thiếu chuyên nghiệp giống như bên sản xuất hoa này.
Đặt bó hoa lên trên kệ bàn làm việc, Cung Ân Tố lấy điện thoại ra, bấm bấm gọi cho chị Ninh.
Trình bày sự việc xong xuôi, phía bên chị Ninh cũng chẳng khác gì Cung Ân Tố, chị vốn là người thẳng thắng, chẳng ngại nặng lời lên tiếng trách móc bên đối tác làm ăn.
Cuối cùng vẫn là không thể hoàn trả hàng, chị Ninh đành phải nhận đơn hàng giao nhầm này.
Cung Ân Tố cúp điện thoại, sau đó nhìn đến bó hoa cẩm chướng trên bàn, nhớ đến ý nghĩa của loài cẩm chướng màu trắng, khoé miệng bất giác đưa lên.
Nếu trước đó chị Ninh đặt hoa cẩm chướng màu hồng.
Thì ý nghĩa của nó tượng trưng cho cảm xúc của người tặng, lời thì thầm nhắn nhủ, mãi sẽ không bao giờ quên đối phương.
Còn với cẩm chướng màu trắng, ý nghĩa của nó cũng không khác gì mấy với lời thì thầm ngọt ngào của loài màu hồng.
Màu trắng, nó tượng trưng cho một tình yêu thanh khiết, nhẹ nhàng.
Đan xen còn có sự ngây thơ và đáng yêu.
Nghĩ đến một tình yêu thanh khiết, nhẹ nhàng, Cung Ân Tố thế mà lại nhớ đến hình ảnh của Hứa Hiên Trạch.
Nhịp tim đập liên hồi, cứ như muốn nhảy ra khỏi cơ thể của cô.
Cảm thấy suy nghĩ này không đứng đắn, Cung Ân Tố dứt khoát áp chế con tim đang nhảy loạn xạ của mình.
Vì cô biết rõ, mối quan hệ giữ cháu gái và chú nhỏ là một điều rất cấm kỵ.
Chỉ là cô ngày thường thông minh xuất sắc, vậy mà dính đến tình yêu lại ngu ngốc lạ thường, bởi vốn dĩ cả hai người làm gì có quan hệ huyết thống.
Cùng lắm chỉ là lời tự xưng hô diễn ra giữa hai người.
Ngay cả trên giấy tờ pháp lý còn chẳng ghi rõ quan hệ chú cháu giữa hai người.
Trưng bày bó hoa cẩm chướng trắng lên kệ, cứ đưa mắt nhìn đến nó, là Cung Ân Tố lại nghĩ đến Hứa Hiên Trạch.
Hai má đỏ hây hây, sợ cảm xúc này sẽ vượt quá ranh giới, Cung Ân Tố vỗ mặt trấn tĩnh lại, xoay đầu không dám nhìn đến nữa.
Đúng lúc này có một vị khách nam đến.
Anh vừa đi vào cửa tiệm, liền ưng ý chọn một bó hoa cẩm chướng nhỏ.
Cơ mặt Cung Ân Tố cứng đờ, khoé mắt giật giật, miệng cười chào hỏi khách, và gói hoa cho khách, nhưng thâm tâm lòng lại như lửa đốt.
Giao cho khách bó hoa, sau đó lại thêm mấy vị khách khác đến.
Chẳng hiểu tại sao hôm nay hoa cẩm chướng lại đắc khách đến thế.
Từ sáng đến giờ cứ 10 khách đến, thì đến hết 8 vị khách mua loại hoa này.
Chị Ninh bắt được mấu chốt làm ăn, thích thú đặt thêm nhiều đơn hàng nữa và đặc biệt phải là màu trắng.
Chủ đã lên tiếng quyết định, Cung Ân Tố làm sao mà phản đối được, vả lại dù sao đây cũng là vì tốt cho doanh thu của cửa tiệm, nếu bán được nhiều, thì tiền thưởng cuối tháng của cô sẽ thu về càng cao.
.........
Đến giờ trưa, Tổ Nhi bất ngờ đến tiệm hoa, ánh mắt đầy thập thò, sau đó lại dúi vào tay Cung Ân Tố một quyển tiểu thuyết dày cộm.
Cung Ân Tố ngơ ngác khó hiểu nhìn nhìn Tổ Nhi, cô bạn nhỏ tự dưng lại đỏ mặt, giọng điệu thấp nhỏ mà nói:
- Cậu đọc xong rồi tham khảo hộ mình với, dạo này chị biên tập mới muốn mình chuyển sang thể loại tình yêu khác, còn nói là muốn phải...!"Táo bạo" hơn nữa.
- Vậy mình đọc thì có ích gì, chẳng phải người cần tham khảo là cậu sao?
Cung Ân Tố vừa nói xong, mắt liền nhìn thấy vẻ mặt đầy bối rối của Tổ Nhi, hai mang tai không tự chủ mà đỏ lên.
Hàng loạt dấu ba chấm xuất hiện trong đầu của Cung Ân Tố.
- Tớ...!tớ cũng có đọc tham khảo nữa.
Chỉ là vẫn muốn chia sẽ chung với cậu thôi.
Ấp úng đáp lại câu nghi vấn của Cung Ân Tố, giây sau Tổ Nhi khẩn trương bồi thêm một câu:
- Trễ rồi, mình về đây, tạm biệt.
Cứ thế Tổ Nhi lướt đi như đang bay trên không trung, thoáng cái đã đi ra khỏi cửa tiệm.
Thở dài bất lực một tiếng, dù sao Cung Ân Tố cũng rất hay đọc tiểu thuyết, chỉ là dạo này bận việc làm thêm nên hạn chế đọc đến.
Mà nếu Tổ Nhi đã nhờ vả, thì cô làm sao có thể chối từ.
Chuyển ánh mắt xuống cuốn tiểu thuyết trong tay, bìa ở ngoài rất đơn giản, là ảnh vẽ một cô gái nhỏ mặc chiếc váy trắng đơn thuần, cô gái nằm trên bãi cỏ xanh mướt, bên cạnh còn có thêm nhóm hoa hồng đỏ rực.
Sắc màu đối trội nhưng hoà hợp đến lạ, làm bật lên vẻ đẹp khó quên của nhân vật nữ trong ảnh bìa tiểu thuyết.
Tựa đề nghe cũng rất vui tai, vừa nghe là đã thấy màn ngọt ngào, "Ngọt ngào say mê".
Cất cuốn tiểu thuyết vào lại trong túi xách, Cung Ân Tố tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Danh Sách Chương: