Cô đơn là một từ ngữ vô cùng đáng sợ.
Trước đây khi không có Tô Mẫn tuy rằng Lâm Tiêu Tiêu có cảm thấy cô đơn nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn được.
Đến hôm nay, người đã rời đi, một mình đối diện với chiếc giường trống rỗng, có đôi lúc cô cảm thấy đau thắt đến quặn lòng.
Đêm đầu tiên.
Cô thường xuyên nằm mơ thấy Tô Mẫn.
Trong giấc mơ Tô Mẫn vẫn giống như thường ngày, nàng cười ranh mãnh, tay xoa xoa đầu cô: "Thố Thố, em về rồi đây."
Tỉnh dậy Lâm Tiêu Tiêu một mình ôm chăn ngồi đó, cô nhớ nàng, nhớ đến những chuyện đã qua, nhớ đến tất cả những gì thuộc về họ.
Còn chưa đến mấy ngày, cơ thể cô đã mệt mỏi phờ phạc hẳn đi vậy nên trong buổi họp ở Nam Dương cô đã suýt ngất xỉu ngay trong phòng họp.
Hồ Phỉ Phi vì chuyện này mà sợ hãi.
Nàng dìu Lâm Tiêu Tiêu vào văn phòng: "Cậu bị sao vậy?"
Lâm Tiêu Tiêu không nói gì cả nhưng sắc mặt đã trắng bệch như một tờ giấy.
Hồ Phỉ Phi biết rõ tính cách này của Lâm Tiêu Tiêu, nàng trầm mặc một chút: "Tô Mẫn đâu?"
Lâm Tiêu Tiêu cắn chặt môi, hít một hơi thật sâu: "Đừng hỏi."
Thậm chí...!đừng nên nhắc đến cái tên này.
Biết rõ rằng nàng có nỗi khổ nhưng chỉ cần nghĩ đến Tô Mẫn cô lại cảm thấy khó chịu và tủi thân.
Hồ Phỉ Phi không làm gì nữa, nàng đột nhiên tức giận đùng đùng: "Đây là thứ tình cảm gì vậy? Phó giám đốc Lâm, Phó giám đốc Lâm của mình, cậu tỉnh táo lại chút được không? Vì một người mà hành hạ dày vò bản thân đến mức độ này hả?"
Chẳng phải là tình cảm đẹp đẽ nhất sẽ tạo nên con người tốt đẹp nhất hay sao?
Lâm Tiêu Tiêu nước mắt giàn giụa, cô lắc đầu kìm nén: "Đây là chuyện của mình, không cần cậu phải lo.
Cậu mau đi đi."
Hồ Phỉ Phi bỏ đi.
Nàng tức giận trực tiếp đi đến chỗ Từ Linh.
Từ Linh đang ở dưới lầu tiễn khách, vừa đến cửa chính thì gặp Hồ Phỉ Phi, vừa trông thấy vẻ mặt của nàng liền có chút ngẩn người.
Hồ Phỉ Phi nén giận, thích ứng lâu như vậy rồi cô đã biết được hai chữ "nhẫn nhịn" nên làm như thế nào.
Trong văn phòng, Từ Linh mặc đồng phục, lưng thẳng tắp, dáng vẻ đường hoàng.
Đối diện với một người như thế Hồ Phỉ Phi cũng mất đi phần nào khí thế.
Cô bắt đầu lý sự: "Tô Mẫn đâu?"
Từ Linh nghe vậy bật cười, "Lâu như vậy mới gặp tôi, chỉ là muốn tìm người khác thôi sao?"
Nghe vậy Hồ Phỉ Phi trong lòng run lên.
Gần đây Phó giám đốc Lâm chẳng có chút tinh thần nào đã khiến cô vô cùng bận bịu, Từ Linh ở đây cũng chẳng hề nhàn rỗi gì.
Hai người đã không gặp nhau cả tuần nay rồi.
Hôm nay Từ Linh trang điểm nhạt, đôi môi hồng hơi mím lại, bộ đồng phục này vốn dĩ có sức mê hoặc cực kỳ lớn với....trước sắc đẹp không giữ được lý trí, lập trường của nàng cũng không còn được kiên định vững vàng: "Tôi...!Tôi nhớ cô là chuyện tôi nhớ cô.
Mau đưa đồ đệ của cô ra đây.
Tôi phải hỏi cô ta tại sao lại không có trách nhiệm với Phó giám đốc Lâm của tôi như thế."
Từ Linh cười nhẹ, ánh mắt phát lên tia sáng.
Hôm nay cô vừa nghĩ đến Tổng giám đốc Hồ thì Tổng giám đốc Hồ đã tới "Bạn tốt cũng không thể xen vào chuyện của người khác.
Xem ra Tổng giám đốc Hồ rất có sức lực đây."
Cô đứng dậy, một tay cởi cúc áo: "Tôi phải tan làm rồi cô đi cùng tôi hay cứ tiếp tục ở đây đợi Mẫn Mẫn."
Hồ Phỉ Phi:....
Đương nhiên...đương nhiên là đi cùng Từ Linh rồi.
Tô Mẫn trở về vừa kịp bắt kịp xe của su phụ.
Nàng trông thấy được vẻ mặt của Tổng giám đốc Hồ, cũng thấy được dáng vẻ của Tổng giám đốc Hồ và sư phụ nàng đang nhìn nhau.
Mặc dù hai người họ không có động tác nào thân mật nhưng người quen thuộc với Từ Linh đều nhìn ra được tình cảm trong đôi mắt của cô.
Nhẹ nhàng hít thở sâu một hơi, Tô Mẫn nghĩ đến Lâm Tiêu Tiêu, cô ấy...
Tô Bồi đã để biết bao người quan sát tình hình Tô Mẫn ,Tô Mẫn không biết, nàng chỉ tự nhắc nhở bản thân mình thật cẩn thận nhưng cũng có lúc niềm khao khát cháy bỏng kìm nén từ lâu đã đốt cháy cảm xúc của nàng.
Dạo gần đây nàng cảm thấy bản thân như sắp gục ngã.
Chỉ là...nhìn một chút, nhìn lén một chút là được rồi.
Để tránh những rắc rối không đáng có, thậm chí Tô Mẫn còn về nhà thay một bộ quần áo khác, đi vòng ra cửa phía sau rồi cố tình ngồi lên xe buýt.
Mất hai tiếng đồng hồ mới tới được Nam Dương.
Nàng biết rằng lúc này Lâm Tiêu Tiêu sẽ không trở về nhà lúc này, sợ là cô sẽ có cảm xúc giống mình, sợ hãi khi về nhà sẽ lại nhìn vật nhớ người.
Không dám đi lên lầu, Tô Mẫn chỉ đứng trong góc tối ngẩn người nhìn bóng đèn màu cam trong phòng làm việc của Lâm Tiêu tiêu.
Nhớ cô ấy.
Nhớ đến nụ cười của cô, cả dáng vẻ xấu xa của cô, nhớ lúc cô gọi Mẫn Mẫn với ánh mắt dịu dàng vô hạn.
Cũng không biết trôi qua bao lâu.
Cũng có thể là có linh cảm tương thông.
Trước bệ cửa sổ xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, Tô Mẫn chỉ nhìn lướt qua, đôi mắt bỗng trào dâng cảm xúc nóng rực.
Hôm nay tâm trạng Lâm Tiêu Tiêu không được cao hứng, lúc này cũng đã làm việc xong, đồ ăn gửi đến có vẻ cũng không hề ăn.
Giải quyết công việc xong, cô lấy mặt dây chuyền mà Tô Mẫn đã tặng cùng tấm hình của hai người ra xem một lúc rồi đứng thẳng người dậy đi đến trước cửa sổ nhìn ra ánh đèn bên ngoài.
Mẫn Mẫn...
Cô cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu cho đến khi cơ thể đã nhiễm màng sương đêm lạnh giá.
Ngoài cửa, có tiếng gõ cửa.
Lâm Tiêu Tiêu có chút kinh ngạc quay đầu, thời khắc nhìn thấy Sue đôi mắt cô đã trùng xuống.
"Phó giám đốc Lâm...." Sue biết cô đang mong ngóng ai, nhưng có một số lời lại không dám nói ra.
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu: "Ừ, có chuyện gì?"
Sue chỉ vào túi "Đây là cơm ghẹ tôi mua ở cửa hàng mới mở dưới tầng.
Cô có muốn ăn thử không?"
Đây là món mà Lâm Tiêu Tiêu thường ngày rất thích nhưng vào lúc này cô chẳng có khẩu vị gì cả: "Bỏ đi đi."
Sue bỏ túi xuống, mở túi ra rồi tiếp đó mở hộp cơm ra: "Cô nếm thử xem."
Trông cô như vậy có chút bất thường.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Sue một lúc, thật kỳ lạ.
Rõ ràng cô ấy nói là mua ở cửa hàng mới mở mà, thế mà lại dùng hộp giữ nhiệt.
Mang theo một chút hoài nghi, Lâm Tiêu Tiêu bước tới, trong lòng cô không chắc chắn, lại có chút mong đợi, đến mức khi cầm đũa lên mà tay cầm còn run rẩy.
Đưa vào miệng là mùi vị quen thuộc, đôi mắt Lâm tiêu Tiêu đỏ lên.
Trước đây cô là một người rất mạnh mẽ nhưng chỉ vì Tô Mẫn mà dường như cô đã trở nên yếu đuối.
Sue thấy Phó giám đốc Lâm cuối cùng cũng chịu ăn cơm, cô lén thở phào nhẹ nhõm.
Cứ tiếp tục thế này cô chỉ sợ Phó giám đốc Lâm sẽ không chịu đựng nổi, ngay cả cơ thể có sắt đá thế nào chống đỡ lại được sức ép của cả thể chất và tinh thần mà.
Lâm Tiêu Tiêu không chỉ ăn bữa cơm này mà cô còn ăn hết tất cả không bỏ sót lại thứ gì.
Sau khi ăn xong.
Cô nhìn chằm chằm Sue hồi lâu, nói yếu ớt: "Đúng là rất ngon.
Thật sự cảm ơn đầu bếp."
Ánh trăng chiếu rọi vào cả trong phòng, một chút nhỏ thôi đã xua tan đi màn sương âm u trong lòng Lâm Tiêu Tiêu.
Sue nhìn cô: "Phó giám đốc Lâm, cô có muốn xem báo cáo không?"
Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, ánh mắt hơi sáng lên, "Không, đi về nhà."
Ý nghĩ lan tràn, muốn nhìn mà không được nhìn càng khiến con người ta đau đớn vô cùng.
Ngày thứ hai đi làm, tâm trạng Lâm Tiêu Tiêu đã tốt hơn nhiều, làn da cô cũng như được dưỡng ẩm căng mọng.
Tô Mẫn đến rất sớm.
Giờ đang là kỳ nghỉ nên nàng không cần phải đi học, cả ngày ở chỗ Từ Linh học tập được rất nhiều.
Từ Linh nhìn tài liệu của nàng: "Chỗ này cũng kha khá rồi.
Còn đây, vẫn cần phải số liệu cụ thể.
Công văn không phải cứ trực tiếp gán lên như trong tưởng tượng vậy đâu, con xem....!bla bla bla...."
Từ Linh kiên nhẫn giảng cho Tô Mẫn những điều nhỏ nhắn đơn giản, Tô Mẫn nghiêm túc tỉ mỉ lắng nghe.
"Đúng rồi, chiều nay có lãnh đạo đến cục đấy, muốn tới Nam Dương xem xét kiểm tra, cháu gái đằng kia làm lộ trình, con thì đi với ta."
Khi kết thúc, Từ Linh chỉnh sửa lại cổ áo.
Tô Mẫn nhìn cô, mở miệng.
Từ Linh nhướn mày: "Sao vậy?"
Cô vẫn tuân thủ phương châm không để bất kỳ chuyện gì làm lỡ công việc.
Tô Mẫn biết rằng đây cũng là ngày đầu tiên Từ Linh nói với nàng.
Trầm lặng rồi lại trầm lặng.
Tô Mẫn gật đầu: "ừm."
Kỳ thật nàng cũng biết rõ lòng mình, lẽ nào cô thực sự không muốn gặp nàng sao?
Nàng nghĩ, nghĩ rồi lại thấy đau đớn khắp người, nghĩ đến thôi lại muốn phát điên lên.
Nghe nói sắp phải kiểm tra thuế, Hồ Phỉ Phi như bùng nổ: "Cái gì? Lúc này còn kiểm tra cái gì? Đến chào hỏi trước cũng không có?"
Sue lặng lẽ: "Hình như là người của cục bộ.
Có người họ hàng của lãnh đạo bên đó đang thực tập chỗ chúng ta."
Hồ Phỉ Phi buồn cười: "Cái này cũng hơi..."
Lời còn chưa nói xong Lâm Tiêu Tiêu đã cong môi: "Tổng giám đốc Hồ, tình hình đại cục mà cậu không chịu hiểu sao? Lãnh đạo chẳng phải muốn kiểm tra lúc nào thì kiểm tra à? Được rồi, không phải oán giận làm gì.
Mình chấp nhận."
Hồ Phỉ Phi:....
Dựa vào cậu vậy.
Chưa thấy thái độ Phó giám đốc Lâm tốt như vậy bao giờ.
Tổng giám đốc Hồ đến gặp Sue, Sue gật đầu.
Đúng vậy, Tô Mẫn cũng sẽ đến.
Sau khi Tô Mẫn đến làm việc, đây là lần đầu tiên đến kiểm tra Nam Dương.
Vốn dĩ nàng chỉ là một người vô danh trong hàng ngũ, đứng sau lãnh đạo khí thế uy nghiêm nàng đã hạn chế hết mức cảm giác tồn tại của mình.
Ngoại hình của Tô Mẫn thì ở lớp diễn xuất cũng là hoa khôi xinh đẹp, càng không cần phải nói ở đây, nàng chỉ là đến thực tập đã có không ít người đến nghe ngóng tin tức nhưng đều bị Từ Linh ngăn cản hết.
Tô mẫn sợ sẽ gây phiền phức thêm cho sư phụ nên đã cố gắng hết sức để trông giản dị thậm chí nhiều khi còn để mặt mộc đi đến.
Nhưng cuối cùng thì vẫn tre già măng mọc như cũ.
Tất cả những điều này Lâm Tiêu Tiêu đều biết cả.
Không giống như Tô Mẫn vô danh tiểu tốt, bên phía Nam Dương Lâm Tiêu Tiêu với vị trí phó tổng đi hàng đầu tràn đầy khí thế.
Cô dường như quen thuộc với một số lãnh đạo, mỉm cười rồi bắt tay.
Mặc dù đang chào hỏi họ nhưng không biết tự lúc nào ánh mắt cô đã rơi trên người Tô Mẫn.
Lòng cô tràn đầy đau đớn.
Tô Mẫn lại gầy đi rồi.
Nếu cứ tiếp tục thế này sẽ rất dễ đổ bệnh.
Lâm Tiêu Tiêu đưa mấy vị lãnh đạo đi vòng vòng Nam Dương như đang cưỡi ngựa xem hoa, cô quay sang dặn dò Sue: "Tôi đưa cục trưởng Tống và Từ trưởng đi xung quanh, cô tìm một người phụ trách tiếp đãi.
Ồ, đúng rồi, tôi nghĩ Tống Dĩnh không tệ đâu."
Từ...gật đầu, cục trưởng Tống bên cạnh cũng vui vẻ.
Anh biết rằng Lâm Tiêu Tiểu hiểu vì sao anh đến, cũng biết chuyến đi này không hề vô ích, như vậy cũng đã được rồi.
Đứng ở phía cuối, Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu.
Phó giám đốc Lâm như vậy thật sự là chói mắt.
Cô mặc bộ đồng phục khác già dặn, tóc để chéo, tô son đỏ, chân đi giày cao gót, bước đi mạnh mẽ khí thế, khí chất không hề thua kém Từ Linh khi họ đứng cùng nhau.
Tô Mẫn mặc dù chỉ là bỗng nhiên nhìn trộm nhưng không hiểu vì sao mỗi lần nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu cũng đều bắt gặp ánh mắt Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng.
Nam Dương không hề nhỏ.
Quay đi quay lại đã đến giờ nghỉ trưa.
Đương nhiên phải sắp xếp cho các lãnh đạo ăn trưa.
Lâm Tiêu Tiêu dặn dò ngắn gọn vài câu, để mấy người đưa lãnh đạo đến nhà ăn chuyên để tiếp đãi khách của Nam Dương.
Tô Mẫn đã từng nếm qua tay nghề của đầu bếp ở đây.
Đó không chỉ đơn giản là ăn ngon miệng không mà người bình thường nấu không được như vậy.
Đồ ăn của họ có đầy đủ màu sắc hương thơm, thậm chí có cả họa tiết bày trên đĩa.
Khi ăn cơm đương nhiên sẽ không tránh khỏi uống rượu xã giao.
Rõ ràng Tô Mẫn đã tự nói với bản thân không được nhìn Lâm Tiêu Tiêu nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn qua.
Lâm Tiêu Tiêu có vẻ biết được nàng đang nhìn mình, cô cúi đầu xuống cong môi lên, đưa viên thuốc dạ dày mà trước đây Tô Mẫn đưa cho cô lên uống trước.
Mục đích lần này của Từ Linh đến không phải để kiểm tra vì vậy không khí tiệc rượu khá vui vẻ, mở KTV lên.
Mấy người họ ăn ăn uống uống, chẳng mấy chốc đã chuyển thành tán gẫu chuyện trò.
Đương nhiên chúc rượu cũng phải theo trình tự.
Đang ăn uống thì Hồ Phỉ Phi đến.
Nàng mặc một chiếc váy đỏ tía dài đến đầu gối, trang điểm đậm "Ai da, xấu hổ quá.
Các vị lãnh đạo, hôm nay tôi phải đi dự buổi lễ khai mạc, bỏ lỡ chuyện tiếp đãi mọi người rồi.
Tôi xin tự phạt ba ly."
Tổng giám đốc Hồ ngẩng đầu uống hết ba ly khiến Cục trưởng Tống vui vẻ: "Tổng giám đốc Hồ khách khí quá.
Cô cứ bận chuyện của mình, chúng tôi chỉ là đến xem chút thôi mà."
Từ Linh cau mày.
Hồ Phỉ Phi nâng một ly lên với cô: "Cục trưởng Tống thật thẳng thẳn.
Vậy Từ trưởng của chúng ta cũng không thể thiếu được nhỉ."
Tay cô như vô tình chạm vào lưng Từ Linh.
Từ Linh nhìn cô, nâng ly rượu lên.
Cục trưởng Tống nhìn có vẻ hơi ngượng nghịu.
Từ Linh tính cách vốn lạnh lùng mà.
Cô như thế này có hơi quá đáng.
Tổng giám đốc Hồ đã khách khí như vậy mà sao cô ấy vẫn như đang tức giận vậy?
Đại boss đã nâng rượu chúc mừng.
Tiếp đến là Lâm Tiêu Tiêu.
Từ đầu đến cuối cô rất khách khí.
Thực ra cô căn bản không cần đến chỗ bàn của Tô Mẫn, ở đó toàn là nhân viên các cấp.
Vừa nhìn thấy Phó giám đốc Lâm đi đến, một số người đã kinh ngạc.
Đôi mắt Lâm Tiêu Tiêu lấp lánh ánh nước, hai má ửng hồng toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc: "Hôm nay mọi người đến khiến tôi rất vui.
Không nói nữa, tất cả lời lẽ đều nằm ở rượu hết."
Tất cả lời lẽ đều nằm ở rượu hết....
Tô Mẫn ngẩng đầu uống cạn.
Lâm Tiêu Tiêu uống một ngụm, cô nhìn Tô Mẫn: "Vị này...thật lạ mắt."
Cơ thể Tô Mẫn cứng lại.
Phó trưởng phòng nhân sự Quý Đơn đứng bên cạnh nàng là người có mối quan hệ rất tốt liền khoác vai nàng cười nói: "Đây là Mẫn Mẫn của chúng tôi, là lãnh đạo tương lai, đồ đệ của Từ trưởng."
Vương miện này bị chụp lên rồi.
Lâm Tiêu Tiêu cười nhạt, ánh mắt liếc qua tay Quý Đơn.
Quý Đơn đơ người.
Tô Mẫn đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh chút."
Nàng đi như vậy nên bàn tay Quý Đơn đương nhiên trượt xuống.
Lời từ chối của nàng rất tinh tế, không chỉ là người khác mà đến cả Quý Đơn cũng không nhận thấy điều gì.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng rời đi, cô quay lại tiệc rượu, lau miệng rồi cười với Từ Linh và Cục trưởng Tống: "Hai lãnh đạo cứ uống rượu trước.
Tôi đi vệ sinh."
Đi đi đi.
Cục trưởng Tống có vẻ uống nhiều rồi, một vị nữ lãnh đạo bên cạnh Từ Linh nói: "Tôi đi cùng cô."
Lâm Tiêu Tiêu còn chưa nói thì Từ Linh đã nhìn cô: "Không, hiện giờ cô không hề muốn đi."
Nữ lãnh đạo:....
Lâm Tiêu Tiêu:....
Từ Linh đơn giản và trực tiếp đến mức khiến người khác không thể từ chối.
Tô Mẫn có chút ngẩn ngơ, không biết do uống rượu hay vì gặp lại Lâm Tiêu Tiêu mà mặt cô vô cùng nóng, tim cũng đập rất nhanh.
Đây là địa bàn của Nam Dương vốn dĩ không có người ngoài, phòng vệ sinh cũng hầu như chẳng có ai.
Tô Mẫn rút ra điếu thuốc hút để ổn định cảm xúc.
Đột nhiên cảnh cửa bị đẩy ra, nàng ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu trái tim nàng đập mạnh.
Lâm Tiêu Tiêu bình tĩnh nhìn vào mắt nàng.
Sau đó trước ánh nhìn bối rối hoảng loạn của Tô Mẫn, tay cô lùi về phía sau "cạch" một tiếng, cửa được đóng lại..
Danh Sách Chương: