• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó Bạch Ảnh Quân có một cuộc họp tại nhà. Tất cả mọi người có chức vụ lớn trong tập đoàn đều bị triệu tập đến, khoảng chừng 10 người. Họ tập trung lại ở trong một căn phòng lớn trên lầu một, căn phòng này được đặc cách riêng để họp nên bao quanh căn phòng đều là loại kính cách âm. Cuộc họp kéo dài suốt 1 tiếng đồng hồ. Dạ Nguyệt không nắm rõ nội dung, chỉ nghe Lý thư ký nói là bàn chuyện chuẩn bị cho bữa ra mắt viên kim cương.

Ở trong phòng họp.

Gương mặt ai nấy đều căng thẳng, mặt cắt không còn giọt máu. Họ sợ hãi khi ngồi cùng bàn họp với Bạch Ảnh Quân, uy lực của anh quá lớn khiến họ sợ đến nỗi thở cũng không dám thở mạnh.

‘Trình bày đi’

Lời anh vừa dứt, không khí căng thẳng lại càng tăng cao.

Đến lúc rồi!



Thời khắc quyết định mạng sống cũng đã đến.

Một người đàn ông trung niên đứng lên, đẩy đẩy gọng kính, cầm tờ giấy từ tốn trình bày. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy người đàn ông này đang cố giữ bình tĩnh vì tay anh ta đang run lên như vậy mà.

‘Chúng tôi đã cưa xẻ và phân tách viên kim cương. Chọn ra những mảnh kim cương tự nhiên nhất để tạo thành hình dạng nhất định cho hoàn chỉnh. Viên kim cương đã hoàn thiện xong tất cả các bước, tuy nhiên ở bước cuối cùng gặp một chút rắc rối với máy móc. Khi kiểm tra chất lượng, chúng tôi thấy độ cạnh của viên kim cương và độ bóng không đạt tiêu chuẩn đã đưa ra. Cho nên kim cương chưa...’

‘Cho nên viên kim cương chưa hoàn thiện?’

Bạch Ảnh Quân tiếp lời, gương mặt u tối.

Người đàn ông đó sợ đến xanh mặt, đến nói cũng không thể nói tiếp được.

‘...Tôi xin lỗi. Chúng tôi sẽ cố gắng hoàn tất nó’

‘Bộ các người được hưởng lợi nhiều quá nên sinh ra lười biếng phải không? Làm sai là chỉ biết xin lỗi?’



Giọng nói vang lên, mang theo cái lạnh của sự chết chóc khiến ai nấy lạnh sống lưng. Họ đến miệng cũng không dám mở thì làm sao có thể lên tiếng. Cho dù lỗi không phải của bản thân nhưng cũng không dám phản bác. Cổ họng cứ như bị đè nén lại vậy, oan ức nhưng không thốt thành lời.

Bạch Ảnh Quân lật xem đống giấy tờ đã được họ trình bày lên. Nhanh như cắt đã đọc xong hết. Anh cầm một góc giấy tờ, đưa ra trước mặt.

‘Cái tôi cần là kết quả. Không cần lời ngụy biện của các người. Có hiểu không?’

Ảnh Quân mạnh tay vứt sấp giấy ra phía trước, những tờ giấy nhẹ bay khắp nơi trong phòng tạo thành cảnh tượng hỗn loạn.

‘Chủ tịch, xin ngài bình tĩnh một chút, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng...’

Ngay lập tức, Ảnh Quân cắt ngang lời của một người phụ nữ.

‘Cố gắng hết sức? Cố gắng của mấy người là đưa một bản báo cáo sơ sài cho tôi rồi bảo đây là cố gắng à? Chỉ còn 2 ngày nữa là tới buổi ra mắt, bây giờ bên phía sản xuất vẫn chưa xong, các người cho tôi một lời giải thích xem nào?’

‘Chúng tôi thật sự đã hoàn thành xong trước dự định. Nhưng khi kiểm tra chất lượng phát hiện vì sai số liệu các cạnh của máy móc dẫn tới viên kim cương bị sai. Trong hai ngày chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thiện. Mong chủ tịch bớt giận’

‘Bây giờ các người còn có thể đổ lỗi cho máy móc sao? Sao không phải đổ lỗi cho sự lười biếng của các người?’

‘...’

Sắc mặt Ảnh Quân trở nên tối tăm, không khí căng thẳng đến mức muốn bóp nghẹn mọi người có mặt, ngay cả Lý Nam Phúc cũng không dám lên tiếng.

Cạch!

Đột nhiên cửa phòng họp bật mở, Dạ Nguyệt bưng một mâm cà phê nóng trên tay, hào hứng đi vào.

‘Mọi người chắc cũng mệt rồi. Uống chút cà phê rồi làm tiếp nhé?!’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK