Đào Chước cung không thuộc về bất kỳ cung nào trong tứ cung, là cung điện đơn độc tại góc đông bắc ở hậu cung hiển nhiên nếu so với bất kỳ cung nào trong tứ cung đều nhỏ hơn một chút, cũng không thể so sánh với nơi ở của các phi tần khác, từ lúc xây xong đến nay vẫn luôn được một người độc chiếm, cho nên thường bị gọi đùa là ‘kim ốc tàng kiều’. Chủ nhân trước của cung này chính là hoàng hậu tiền nhiệm, cũng chính là công chúa Khuynh Vũ mẹ đẻ của Sùng Lang, hiện tại chính là ta. Cái cung điện này cũng do tiên hoàng xây cho Khuynh Vũ, hoàn toàn phỏng theo kiểu mẫu Thần Quốc. Từ lúc Khuynh Vũ qua đời, sau khi Sùng Lang đăng cơ, Sùng Lang đã cho tu sửa lại, cho nên nó có hình dạng như bây giờ. Nguồn gốc của ‘Đào Chước cung’ cũng là thành ý phồn vinh hưng thịnh trong câu ‘ Đào chi Yêu yêu, sáng quắc này hoa’.
Ngỗi vững trên ghế quý phi, Vũ Tình lấy một ly trà hoa cúc trên chiếc bàn bên cạnh đưa sang, tiết trời mua thu, uống một tác trà hoa cúc thơm nồng cũng làm tinh thần sảng khoái, ta chậm rãi ngấp từng ngụng trà, cũng không nói gì.
Bọn họ thấy ta ngồi xuống ghế, liền đồng loạt quỳ xuống, xem như đã được qua huấn luyện gắc gao, đồng loạt hô: “Tham kiến Thù tu nghi, Thù tu nghi vạn phúc!”
Nhưng vào lúc này, một cung nữ quỳ gối gần nhất lên tiếng: “Tham kiến Thù tu nghi, chúc tu nghi cát tường, nô tỳ là Thu Tễ chủ trưởng sự tứ phẩm của Đào Chước cung.” Ngay sau đó một giọng thái giám cũng cất lên: “Tham kiến Thù tu nghi, chúc tu nghi cát tường, nô tài thái giám tổng quản lục phẩm Lý Thân chưởng sự nội giám Đào Chước cung.”
Thu Tễ là một nữ tử tuổi chừng ba mươi, tướng mạo thanh tú, thoạt nhìn biết vâng lời không có gì uy nghiêm, dường như là một người thành thật, làm việc cẩn thận chắc không đắc tội với người khác, mà con ngươi của thái giám Lý Thân này láo liên, ánh mắt rời rạc, ngay cả lúc bái kiến ánh mắt hắn cũng không ngừng liếc nhìn xung quanh, đem lại cảm giác không thật thà, tuổi tác thoạt nhìn không lớn, ước chừng hơn hai mươi tuổi, nhưng đã có quan phẩm như vậy, ngẫm lại, chắc đằng sau có người nâng đỡ.
“Lý Thân, ngươi có quen biết a Phúc chưởng quản sự bên cạnh bệ hạ không?” Ta hỏi.
“Người nương nương nhắc đến phải chăng là Đại tổng quản?” Lý Thân hỏi ngược lại.
“Ừ, đúng vậy.”
“Có quen ạ.” Hắn thành thật đáp.
Ta cười, hỏi lại: “Rất thân thiết chăng?”
“Phải.” Lý Thân đáp.
Chỉ cần vài câu nói đơn giản có thể hiểu được người nọ là một người tinh ranh, hỏi một đáp một, không thừa không thiếu, không nói nhiều cũng không ít lời. Sẽ không vô duyên vô cớ chuốc họa vào thân, là một người có thể phó thác việc lớn, chẳng qua là trước đó phải biết hắn đã đầu quân dưới đôi cánh nào hay chưa?
“Tốt lắm, ta có một món đồ cần giao cho ông ấy, ngươi mang sang đó giúp ta nhé.” Ta hờ hững nói, đồng thời bảo thị nữ ta mang đến từ Thần Quốc sang là Tích Hồng, sau đó thấp giọng nói đơn giản hai ba cầu để nàng đi lấy đồ.
“Vâng, nương nương.” Không hỏi nhiều, rất tốt. Một lát sau Tích Hồng đã mang đồ đến, một hộp gấm bằng gỗ lim, ta sai Tích Hồng đặt một cây trâm vào bên trong, đương nhiên, ta không chuẩn bị thứ này cho A Phúc, cho dù tặng cho ông ấy cũng chẳng đem lại ý nghĩa gì. Thế nhưng ta vẫn trịnh trọng như không giao nó tận tay Lý Thân.
“Món đồ trong này rất quan trọng, tuyệt đối không được làm mất, Nhưng không được giao cho A Phúc lúc này. Ta nhờ ngươi năm ngày sau hãy đưa nó cho ông ta. Giờ ngươi hãy cầm lấy, cất kỹ nó trước.”
“Vâng.” Đối với một kẻ tò mò nếu nghe những lời này chắc chắn sẽ dò hỏi nguyên do, đã nhờ người chuyển đồ, còn quy định thời gian đưa đi, việc kỳ lạ như vậy có mấy người làm được.
“Ừ, đi xuống đi.” Ta lần nữa bưng tách trà lên chậm rãi uống. Mà bọn họ vẫn quỳ gối phía dưới, toàn bộ Di U đường yên tĩnh như chết, cung nữ thái giám thị vệ phía dưới cũng không dám thở mạnh, chờ đợi hành động tiếp theo của ta.
“Sau này các ngươi chính là người của Đào Chước cung, chớ suy nghĩ chuyện gì lung tung, đừng để mưu sự của người khác làm hại chính mình.” Lời nói của ta mật mờ không rõ ràng, dường như có ám chỉ, lại không nói rõ đang ám chỉ điều gì.
“Thỉnh nương nương yên tâm, trong lúc Thu Tễ chưởng quản Đào Chước cung thì tuyệt đối không xuất hiện loại người này!” Thu Tễ hoảng sợ khi nghe ta nói vậy, ta vốn tưởng nàng là một người thành thật lại giữ bổn phận thì cũng là một người nhát gan sợ phiền phức, thế nhưng những lời vừa thốt ra khiến ta tán thưởng.
“Thưởng!” Liên Tâm, Doanh Tâm bước ra phía trước, lấy chút ngân lượng bên trong một túi gấm ra đưa cho mội người, lớn nhỏ đều có, tất cả đều giống nhau, mỗi người năm lượng, hai người chưởng mỗi người mười hai.
“Bổn cung chẳng phải người hẹp hòi, cũng không phải người nông cạn, không hiểu chuyện. Nếu làm tốt, tất nhiên sẽ sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Thái giám cung nữ đều đáp ‘vâng’. “Tất cả lui xuống làm việc đi! Tối nay bệ hại sẽ đến, Thu Tễ hai người hai người đi đến trù phòng chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn ta cần, ta cần một con cá sống, năm ký thịt dê và một ít rau thơm, nhanh lên.” Thu Tễ gật đầu đáp ‘vâng’, sau đó ta cùng Liên Tâm Doanh Tâm bước ra khỏi Di U đường.