Thực ra trong việc chạm chưởng vừa rồi bao gồm biết bao nhiêu tinh hoa võ học thượng thừa, cộng với công phu khổ luyện thì hạng tầm thường nhận định thế nào được.
Du Hồn Quỷ Vương chờ đợi Thuần Ngọc Giao kiêu căng tới tột độ mới xuất phát võ học của mình ra. Trong một động tác co giật bình thường mà chân khí biến đổi liên tục từ âm sang dương, lúc cực đại, lúc cực tiểu hết sức ảo diệu. Lý lẽ này rất nhiều người biết song hầu như chẳng ai thực hành được bởi vì nếu không có nội lực thu phát tùy tâm, kinh mạch sẽ bị đảo lộn không sao chịu đựng nổi, có khi tự mang vạ vào thân.
Du Hồn Quỷ Vương đã xử dụng được tất nhiên chiêu chưởng phải hùng hậu và ảo diệu ghê gớm. Nó biến thành một lực vô hình cứng rắn như gang thép, đè ép toàn bộ châu thân Thuần Ngọc Giao.
Trường hợp này chẳng khác người bị nhốt trong cái rọ sắt, bốn bên đều có lực đè ép vào. Nếu Thuần Ngọc Giao nghiến răng xuất chưởng đẩy lùi bất cứ hướng nào thì ba hướng kia sẽ bỏ trống, tha hồ cho chân khí đối phương công kích. Trúng chưởng sát chiêu kinh khủng như vậy, thân thể Thuần Ngọc Giao lập tức sẽ biến thành cây thịt nát vụn như tương.
Vì vậy lão gian ác kinh khủng vô cùng, cấp tốc dùng một thế trong Xa Luân thần chưởng là Phi Vụ Tụ Nga, xoay tít thân hình. Từ lực xoay đó toàn bộ chân khí theo sức ly tâm lan toả ra ngoài, không chống đỡ trực tiếp mà chủ yếu lôi léo thu hút biến chưởng đối phương thành một cơn lốc bốc thẳng lên cao. Nhờ vậy mới thoát ra khỏi phạm vi chết người trong gang tấc. Trời đêm lạnh lẽo cắt da vậy mà diện mạo Thuần Ngọc Giao nhỏ từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu thì đủ biết lão tận sức và kinh hoàng đến mức độ nào.
Cục trường im lặng trong tích tắc bởi vì chính Du Hồn Quỷ Vương cũng ngẩn cả người ra, không thể ngờ được Thuần Ngọc Giao đủ tài tránh khỏi được chiêu thức đã nghiền ngẫm từ lâu. Ác ma cực kỳ đắc ý với chiêu sát thủ vô tiền khoáng hậu này, đinh ninh một chưởng thừa sức đả thương hay giết chết địch nhân. Ngờ đâu Thuần Ngọc Giao tránh được thì đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.
Thế cục đã đảo ngược, bây giờ tới lượt Du Hồn Quỷ Vương ngửa mặt cười ghê rợn :
- Sai lầm thực, sai lầm thực.
Đáng lẽ Thuần Ngọc Giao không cần để ý câu này song như vậy tỏ ra mình hụt hơi suy khí, lão ngấm ngầm hít một hơi chân khí, khàn khàn hỏi lại :
- Ngươi giả vờ giỏi lắm, chính ta mới là sai lầm trong việc xét người. Ngươi sai lầm cái gì?
Du Hồn Quỷ Vương ngừng cười, trợn đôi mắt đầy hung quang lóng lánh nhìn địch thủ gằn giọng trả lời :
- Ta sai lầm vì đã nói cam đoan chiêu thứ tư có thể lấy mạng ngươi. Thuần tặc, ngươi đã nhận ra sai lầm tức là còn có cơ hội sửa chữa, đó là chiêu thứ năm này đây.
Thuần Ngọc Giao thực sự chưa ổn định được kinh mạch nay lại thấy địch thủ chẳng nhân nhượng, sửa soạn xuất thủ chiêu nữa thì hết sức kinh hoảng. Lão ta la thầm trong bụng :
- Nguy hiểm thật, ta tính sai một ly chệch đi một dặm. Nhất thiết phải dùng Qui Điện Khinh Pháp tránh né trước đã, có mất thể diện một chút cũng chẳng sao.
Vì vậy Du Hồn Quỷ Vương vừa quát lớn, chưởng lực chưa đến nửa đường, Thuần Ngọc Giao đã đề khí dùng Quỉ Điện thân pháp biến thành một luồng sáng lấp lánh chạy quanh trận pháp. Đáng lẽ lão ta muối mặt lòn vào các cột sắt thì đã chẳng sao, đằng này còn chút thể diện nên đành phải chạy quanh là vậy.
Du Hồn Quỷ Vương thấy địch thủ tránh né thì cười ngất :
- Ngươi cho rằng ta không có thân pháp hay sao?
Lời chưa dứt thân hình lão ta đã biến thành một đạo bạch quang mờ ảo đuổi theo Thuần Ngọc Giao. Thân pháp này thoạt coi chính là Bách Quỷ Ảnh nhưng không nhìn thấy từng cái bóng một, chứng tỏ có pha lẫn Nhãn vô quỉ ảnh trong Càn Khôn Huyền Cơ. Vì vậy mau lẹ gấp bội Quỉ Điện Khinh Pháp.
Mọi người chỉ thấy bạch quang rít lên một cái đã nhập vào luồng sáng tức là Thuần Ngọc Giao, mau lẹ vô cùng.
Ngay lập tức hiện trường vang lên một tiếng động dữ dội, hai luồng thân ảnh tắt phụt và song phương cách ly ra hai bên theo hai cách khác nhau.
Du Hồn Quỷ Vương vẫn còn đà chạy nên bắt buộc phải bước chéo mấy cái mới dừng lại được, diện mạo đỏ hồng vẻ đắc ý và đôi môi xám xịt hơi nhếch lên một tia cười khoái trá.
Còn Thuần Ngọc Giao lảo đảo như thuyền gặp sóng lớn, cái đầu lắc lư chẳng ai nhìn rõ nét biến chuyển ra sao. Tuy nhiên chỉ trong tích tắc lão ta đã trụ lại được, lúc đó bọn thuộc hạ Thanh Khê sơn trang mới kinh hãi “ồ” lên nho nhỏ.
Thì ra không còn đường lẩn trốn, Thuần Ngọc Giao bắt buộc phải đối chưởng với Du Hồn Quỷ Vương, đương nhiên lãnh nhận thua thiệt. Lão gian ác xoay mặt về phía Bạch Thiếu Hồng và Bách Ảnh Tiên Tử nên hai người nhìn thấy rõ hai khóe miệng lão ta ứa hai dòng máu tươi chảy dài xuống bộ râu khô ngắn.
Bạch Thiếu Hồng từ nãy tới giờ chứng kiến cả hai ác ma thay nhau để lộ diện mạo giả trá, tên nào cũng ngấm ngầm tu luyện sát thủ thì đầu óc phân vân khôn tả. Có lúc chàng mong Thuần Ngọc Giao bị đánh chết, có khi lại muốn Du Hồn Quỷ Vương bại vong. Bất cứ tên nào còn sống đều là mối nguy hại to lớn, vì vậy có lúc lại mong cả hai cùng thiê? mạng thì tốt nhất.
Hiện tại thế trận đã ngã ngũ, chàng xoay qua Bách Ảnh Tiên Tử nói nhỏ :
- Tại hạ phải giúp họ Thuần quân bình cuộc diện để hai tên kềm chế lẫn nhau mới được.
Bách Ảnh Tiên Tử nhíu mày gắt nhẹ :
- Không được, ta đã quyết định hạ sát lão quỷ trong đêm nay, ngươi không phải lo liệu cứ chú tâm giết chết họ Thuần, chứ sao lại bênh vực cho lão.
Bạch Thiếu Hồng bâng khuâng cười khổ :
- Tại hạ còn chút quan hệ với ái nữ của lão vì vậy chưa nỡ xuống tay, bây giờ thực chả biết phải can thiệp ra sao cho ổn thoả.
Bách Ảnh Tiên Tử cười gằn, đôi mắt đỏ sọc nhìn chàng rất ghê rợn :
- Ngươi hãy chú ý điều này, ngay khi hai lão quỷ đối chưởng lần nữa, ngươi bất thình lình nhảy vào giữa đánh bạt chưởng phong đi. Ta sẽ nhân cơ hội đó giải quyết lão quỷ vương. Sau đó mặc tình ngươi xử lý Thuần Ngọc Giao thế nào thì tùy ý, ta không thèm lý tới.
Đây là giải pháp tốt nhất, vì vậy Bạch Thiếu Hồng gật đầu ưng thuận liền :
- Được lắm, coi như chúng ta mỗi người đối phó một địch nhân.
Cả hai chăm chú quan sát hiện trường, người nào cũng vận toàn công lực tích tụ sẵn sàng trong đan điền, đợi cơ hội can thiệp.
Lúc đó Du Hồn Quỷ Vương chầm chậm tiến lên hai bước, chiếc lưng to bè của hắn che lấp cả người Thuần Ngọc Giao. Không cần thấy mặt, chỉ nội âm thanh vang vọng trong đêm tối như ma kêu quỷ khóc cũng đủ khiến ai nấy phải rùng mình sởn gáy :
- Lão già ngu xuẩn mau sám hối đi là vừa.
Thuần Ngọc Giao lấy ống tay áo quệt ngang dòng máu, đôi mắt long sòng sọc nhìn địch thủ quát trả :
- Lão quỷ vương, ngươi chưa biết Đông Môn Song còn nằm trong tay ta sao. Ta chết thì thị cũng chẳng toàn mạng đâu.
Du Hồn Quỷ Vương cười khẩy. Hóa ra Thuần Ngọc Giao chưa có thời gian tìm hiểu sâu uẩn khúc, vẫn tưởng Thượng Dương động cần tới Đông Môn Song. Lão chẳng thèm giải thích dài dòng, buông thõng ngắn gọn :
- Hiện tại ta là chủ nhân Thượng Dương động.
Dĩ nhiên Thuần Ngọc Giao nhận ra sự thật, hụt hẫng biến sắc mặt trong thoáng chốc. Trong lòng lão xoay chuyển ý nghĩ “cùng đường ta cứ luồn qua trận pháp thoát thân là xong, thiên hạ có chê cười thì cũng đành bịt tai chịu đựng vậy”. Vì thế lão gian ác trấn tĩnh được ngay, điềm nhiên thuyết lý :
- Đêm nay ta có chút sai lầm về ngươi thật nhưng bản ý đầu tiên vẫn muốn thương lượng. Chúng ta liên hợp thống trị giang hồ. Ngươi thiển cận từ chối thì tạm thời ta rút lui, bao giờ suy nghĩ lại sẽ gặp nhau lần nữa ở Trùng Dương Sơn.
Du Hồn Quỷ Vương bật cười sằng sặc :
- Ngốc lão, quan tài đã hiện ra trước mắt mà vẫn giữ ý định ngông cuồng, thiết lập chức danh Nhân Nghĩa Thánh Vương vô vị sao. Nếu ngươi đỡ được chưởng này thì ta bằng lòng ước hẹn tới Trùng Duơng Sơn.
Thuần Ngọc Giao thấy thuyết phục không xong, lẳng lặng sửa soạn bộ pháp chuồn vào Nhãn Nghi Vạn Độc Trận. Do đó Du Hồn Quỷ Vương vừa xuất chưởng đẩy tới thì lão cũng giả vờ đưa tay lên ngực chống đỡ, thực ra đây là chiêu “Thuận Thủy Thôi Châu” dùng phản lực bắn ngươi về phía sau chạy thoát. Ngờ đâu võ quít dày có móng tay nhọn, Du Hồn Quỷ Vương đã tính toán sẵn mau lẹ xử chiêu Thiên Hàng đoạt mạng.
Hai tay ác ma phát xuất toàn thân chân khí đánh tạt ra hai bên, khi sắp tới người Thuần Ngọc Giao liền biến thành hai chiếc cầu vòng con cong từ phía sau công kích tới hết sức ngụy dị. Lúc đó Thuần Ngọc Giao đã hơi nghiêng người về phía sau, chẳng khác nào tự đưa lưng cho người ta đánh nên kinh hoàng la lên một cái. Lão gian tặc gắng gượng đẩy hai tay biến thế Thuận thủy thôi châu thành Song Long bài vỹ để chống đỡ. Đương nhiên chiêu thức đã gắng gượng thì hùng hậu sao được.
Du Hồn Quỷ Vương đắc chí quát lớn :
- Ngoan ngoãn nằm xuống đi nào.
Chưởng lực của Du Hồn Quỷ Vương ồ ạt như sóng thần chớp nhoáng đánh bạt chân khí Xa Luân thần chưởng ra hai bên, chỉ còn cách lưng Thuần Ngọc Giao chừng năm phân, lão gian tặc tự biết nên rú lên thảm thiết nhắm mắt chờ chết.
Đột nhiên từ trời cao chớp động hai bóng người cùng với hai tiếng quát khác hẳn nhau :
- Ác ma đừng vội đắc ý.
- Du Hồn Quỷ Vương, chính ngươi mới là kẻ nằm xuống đó.
Cục trường vang lên lần lượt mấy âm thanh loạn xạ nhưng trong đó có tiếng nổ che lấp hết toàn bộ, mỗi người bắn ra một hướng khác nhau. Bạch Thiếu Hồng sử dụng đến mười thành công lực Càn Khôn Huyền Cơ hùng hậu vậy mà chạm phải chưởng lực của Du Hồn Quỷ Vương vẫn phải lắc lư một chút, kinh mạch chạy loạn xạ như trống trận. Chàng trấn tĩnh rất mau vội vàng liếc mắt tìm Thuần Ngọc Giao kềm chế. Ngờ đâu lão ta dựa vào phản chấn tuy có đau nhức toàn thân vẫn kịp thời lạng người luồn vào cây cột sắt gần nhất. Do đó Bạch Thiếu Hồng cấp tốc dùng thân pháp Lôi Đảo Thiên Thanh vọt người lên cao năm sáu trượng, vượt hẳn tầm ảo giác của Nhãn Nghi Vạn Độc Trận.
Từ trên cao mắt chàng thấy Thuần Ngọc Giao sắp sửa thoát về phía bên kia liền quát lớn vang ầm :
- Tất cả hiện thân ngăn trở đi.
Công Tôn Chấn và Cung Tào Nghiệp phục sẵn, nghe chàng kêu gọi liền song song tả hữu lạng người ra chắn đường, miệng quát lớn :
- Ác ma trốn đi đâu cho khỏi, đã có Hắc Chu bang trả món nợ đêm nào đây.
Bạch Thiếu Hồng hơi liếc mắt nhìn xuống bỗng kinh hoảng la lên một tiếng, chả?g biết tại sao Bách Ảnh Tiên Tử và Du Hồn Quỷ Vương dính cứng nhau thành một khối, ngã lăn ra đất. Trong khi đó Đại Sát Ma Thần dợm vọt người tới can thiệp thì cấp tốc sử chiêu Nhật cường tà huy từ cao phủ chụp xuống. Chiêu thức này chuyên đối phó với địch nhân từ phía dưới nên tỏa rộng một phạm vi rất lớn, bắt buộc Đại Sát Ma Thần phải dùng chưởng chống đỡ.
Thế là lại thêm một tiếng nổ vang rền, thân hình Đại Sát Ma Thần bị chưởng lực hất văng chênh chếch đập vào cột sắt.
Những cây cột sắt Nhãn Nghi Vạn Độc Trận nếu cố định một chỗ mới phát huy hết diệu dụng, hiện tại bố trí khẩn cấp không mấy vững chắc. Bị sức nặng của Đại Sát Ma Thần đập vào lập tức trốc gốc đổ vào cây cột khác, vang ra những tiếng choang choảng loạn xạ. Đã thế khói độc bị kích thích bắt đầu phun ra mù mịt khiến cảnh tượng càng thêm hoảng loạn vô cùng. Mấy chục người vừa kêu réo vừa chạy đi chạy lại làm cho Bạch Thiếu Hồng hoa cả mắt. Tai chàng nghe rõ tiếng Đại Sát Ma Thần kêu lớn :
- Trời ơi, chết ta mất.
Điều này chứng tỏ hắn vẫn còn sống song Bạch Thiếu Hồng vô phương tìm ra hình bóng. Bất đắc dĩ phải quay lại gọi lớn :
- Bách Ảnh Tiên Tử, tiền bối có sao không?
Không nghe bà ta trả lời, chàng vọt người tới cạnh, bất giác rùng mình một cái.
Thì ra Bách Ảnh Tiên Tử đã quyết liều mạng vơi Du Hồn Quỷ Vương. Bà ta liệu công lực mình không thể địch lại ác ma nên mới dùng một thế gọi là Thiên Địa Đồng Thọ.
Nhân lúc Bạch Thiếu Hồng đối chưởng, lão quỷ bất động trong tích tắc liền chồm nhảy tới, mười ngón tay sắc như móng hổ bấu mạnh vào cổ họng lão. Dĩ nhiên Du Hồn Quỷ Vương phản ứng rất mau, chớp nhoáng thúc hai khuỷu tay về sau để hóa giải, chân khí chạy ra hai huyệt Thiếu hải thành hai dùi sắ? đâm ngược lại cực kỳ chính xác.
Nếu là người khác chỉ cần bỏ dở thế thiên địa đồng thọ, lách người qua tránh né rồi mau mắn biến chiêu khác cũng đủ lấy mạng Du Hồn Quỷ Vương. Riêng Bách Ảnh Tiên Tử e ngại lão quỷ còn nhiều chiêu biến trả nên bỏ trống luôn thân hình để mặc cái dùi sắt này đâm xuyên lục phủ ngũ tạng. Bà ta hự lên nhưng trước khi chết vẫn còn bao nhiêu chân khí dồn cả vào mười ngón tay ấn mạnh một cái, biến cổ họng Du Hồn Quỷ Vương thành mười cái lỗ đỏ lòm. Máu tươi từ đó luôn ra như thác thì con người có cao siêu đến đâu cũng không chịu đựng nổi. Lão ác ma vong mạng ngay tức thì.
Cả hai dính vào nhau như một cặp rắn quất quít ngã xuống đất, hồn du địa phủ mà vẫn không rời. Bạch Thiếu Hồng nhìn cảnh tượng kinh khủng này bất giác rung động than dài :
- Thực là nghiệp chướng, oán tình vấn vít xuống mãi tuyền đài chưa tan.
Đột nhiên Bách Ảnh Tiên Tử chớp mắt nhè nhẹ rồi mở lớn ra đầy lòng trắng, nổi bật trên nền đỏ tươi giống đôi mắt ngạ quỷ khiến chàng kinh hoàng lùi lại nửa bước.
Đôi môi bà ta mấp máy như gió thoảng :
- Tiểu tử đừng sợ, lại đây cho ta gởi gấm một câu.
Bạch Thiếu Hồng bậm môi xích lại gần, Bách Ảnh Tiên Tử có vẻ bằng lòng, run run nói nhỏ :
- Ta... ta nhờ ngươi chăm sóc cho tiểu nữ suốt đời, ngươi gật đầu đi.
Bạch Thiếu Hồng thở dài, dù Bách Ảnh Tiên Tử không phó thác chàng cũng sẽ quan tâm tới tiểu cô nương bất hạnh này. Ngay lúc chàng gật đầu xong, Bách Ảnh Tiên Tử nhếch môi cười thỏa mãn, lật đầu qua một bên trút hơi thơ cuối cùng. Đầu óc chàng bị kích thích rất mạnh, điên đảo mơ hồ nhưng vẫn còn lại chút lý trí, giật mình kêu lên :
- Để xem Thiên Quân lão nhân và Ôn Tứ Hải ra sao rồi ta cấp tốc đuổi theo Thuần gian tặc mới được.
Hiện tại dù có thần tiên giáng hạ cũng chẳng thể nào cứu kẻ đã chết, chàng không câu nệ, vọt người tới chỗ Thiên Quân lão nhân và Ôn Tứ Hải đang nằm. Tuy cả hai đều bất động song da mặt còn chút sinh khí nên Bạch Thiếu Hồng mau mắn dùng chân khí Càn Khôn Huyền Cơ điểm manh mấy cái vào hai huyệt ngọc đường, linh khảm trước ngực.
Quả nhiên da thịt họ hơi giật giật nhè nhẹ và trái tim bắt đầu đập mạnh hơn một chút. Bạch Thiếu Hồng cả mừng, hai tay ôm ngang lưng hai người quát trầm lên một tiếng. Thân hình chàng bốc hẳn lên cao mấy tấc rồi mới vùn vụt lướt đi bằng khinh pháp thuận thủy. Hiện tại Nhãn Nghi Vạn Độc Trận đã gãy đổ gần hết nên chàng chẳng gặp trở ngại nào, chớp mắt lướt đi hơn mười trượng.
Đột nhiên Bạch Thiếu Hồng lại la lên kinh hài bởi vì trước mắt chàng là Cung Tào Nghiệp và Công Tôn Chấn đang ngồi ôm ngực ho sù sụ. Thoáng nhìn là chàng biết ngay họ bị chân khí Xa Luân thần chưởng của Thuần Ngọc Giao đả xoáy vào tận phế tạng, mau miệng hỏi dồn :
- Nhị vị không sao chứ? Thuần gian tặc chạy mất rồi ư?
Công Tôn Chấn gắng gượng đứng lên hít một hơi chân khí, chầm chậm than dài mà không trả lời :
- Xa Luân thần chưởng hợp bích với Ma Vân Quỷ Tự lợi hại thật.
Bạch Thiếu Hồng nhanh miệng nói :
- Bây giờ chẳng nên để ý bàn luận võ công. Thuần tặc bây giờ chạy lối nào xin hãy cho tại hạ biết để đuổi theo ngay mới kịp.
Cung Tào Nghiệp cũng đã đứng lên được, lườm Công Tôn Chấn tỏ vẻ trách móc rồi mới xua tay trấn an chàng :
- Thiếu hiệp đừng lo, tuy mỗ và đại hộ pháp bị thương nhưng Thuần tặc cũng chẳng tiện nghi hơn bao nhiêu. Chính mắt mỗ thấy hắn lảo đảo chạy về hướng bắc, tốc độ rất chậm, tha hồ cho thiếu hiệp đuổi kịp.
Bạch Thiếu Hồng nghe nói lại la lên nho nhỏ :
- Lão không về Thanh Khê sơn trang lại chạy đến Động Đình Hồ làm gì vậy kìa?
Công Tôn Chấn và Cung Tào Nghiệp chẳng biết thế nào để trả lời, vội nói qua việc trước mắt.
- Thiếu hiệp hãy để Thiên Quân lão nhân và Ôn Tứ Hải lại đây cho chúng tôi săn sóc, mau mau đuổi theo đi.
Bạch Thiếu Hồng an tâm, thốt gọn hai tiếng “Đa tạ” rồi đặt hai nạn nhân xuống đất, đề khí băng mình đi liền.
Tốc độ kinh công của chàng đã vận tới mức hành vân lưu thủy nên trời vừa rạng sáng đã bắt kịp dấu máu rải rác trên mặt đất. Những vết này ngã nghiêng chứng tỏ Thuần Ngọc Giao bị nội thương rất trầm trọng, gia dĩ cố sức chạy chết khiến chân khí càng cạn kiệt hơn. Theo dấu máu chàng chạy đến một lối mòn, bỗng nhiên giật bắn người một cái.
Thì ra phía trước có hai người đang đứng sẵn sàng chận ngang lối đi. Với võ công của chàng hiện tại, dù có thiên binh vạn mã cũng truy cản không nổi, huống chi là chỉ có hai người. Ở đây chàng giật mình là vì hai người đó môi đào má liễu, da trắng tóc mây, tuyệt thế vô song nhưng diện mạo lại lạnh lùng băng giá, đó là Thuần Vân Quyên và Đông Môn Song.
Ba luồng nhãn quang nhìn nhau trong tích tắc rồi Thuần Vân Quyên trầm giọng lạnh lùng hỏi trước :
- Ngươi muốn tìm gia gia ta?
Bạch Thiếu Hồng cười khổ, cứ theo tình hình này thì hai vị cô nương sẽ toàn tâm toàn lực cản trở chàng.
Thấy Bạch Thiếu Hồng không trả lời, Thuần Vân Quyên gằn giọng tiếp luôn :
- Ngươi muốn tìm được người thì trước tiên phải bước qua xác của hai ta.
Bạch Thiếu Hồng càng thêm nhăn nhó, gượng thuyết lý :
- Tại hạ không hề thù oán gì Thuần lão gia, nhưng những tội ác tày trời phơi bày rõ ràng chẳng lẽ làm ngơ. Tại hạ nể mặt cô nương nên chỉ tìm gặp để thuyết phục có được không?
Đông Môn Song nhìn chàng lạnh lùng lắc đầu :
- Bạch ca ca, hôm nay tiểu muội còn gọi hai tiếng ca ca. Nếu không từ bỏ ý định phá phách đại sự của Thuần lão gia thì ngày mai trở đi sẽ thành hai tiếng cừu nhân đó.
Lời lẽ hết sức tuyệt tình khiến Bạch Thiếu Hồng bàng hoàng khôn tả, ấp úng hỏi nhanh :
- Ngay cả muội cũng không nghĩ đến tình nghĩa sâu đậm của chúng ta ư? Thuần Ngọc Giao chỉ là người xa lạ, tại sao muội lại bênh vực như thế?
Đông Môn Song sầm mặt quát trầm :
- Đừng nói nhiều, đại cuộc sắp thành công đến nơi, chỉ tại ngươi mà đổ vỡ hết.
Nếu ta không thất thân với ngươi thì chẳng nói nửa câu cho phí lời, bây giờ hãy quyết định đi.
Hai giai nhân đanh mặt chăm chú nhìn Bạch Thiếu Hồng quan sát biến đổi.
Đương nhiên lòng chàng rối như tơ vò, loạn xạ hàng trăm ý nghĩ nên khó thốt ra lời.
Chàng bỗng buột miệng kêu nhỏ :
- Chắc chắn đây là một tà pháp gì đó rất ghê gớm, nếu không trừ diệt được lão tặc thì khó mà giải phá được tà pháp này.
Ngờ đâu hai giai nhân nghe chàng xúc phạm Thuần Ngọc Giao liền sững đôi mắt phượng, đồng thanh quát tháo :
- Tiểu tử hỗn láo thực, đánh chết hắn đi cho xong.
Cả hai uyển chuyển chia tả hữu xuất phát song chưởng tập kích ngay lập tức.
Bạch Thiếu Hồng vội la lớn “Khoan đã...” nhưng vẫn phải vận năm thành công lực chống đỡ. Một phần chàng nghĩ chân lực của hai nàng không bao nhiêu, một phần do không muốn tổn hại. Ngờ đâu sau tiếng va chạm, chàng có cảm giác như bên hông bị búa sắt đánh trúng, đau đớn “hự” lên một cái. Chân muốn trụ mà lực bất tòng, đành phải loạng choạng lùi về sau năm sáu bước.
Mặc dù lúc đó mắt đã đổ hào quang, Bạch Thiếu Hồng vẫn nhận ra hai nàng uốn cổ tay biến thế sửa soạn đánh tiếp, kinh hoàng không sao tả nổi. Chàng nhận ra một điều rất quái dị, hình như công lực của hài nàng tăng lên gấp ba, tánh nết cũng hung dữ khác thường. Đối chưởng tổn hại hai nàng không xong, để mình thiệt mạng càng oan uổng hơn, vì vậy Bạch Thiếu Hồng nghiến răng hít một hơi chân khí, dùng yếu quyết Lôi Đao Thiên Phong vọt người như pháo thăng thiên.
Cũng may chân khí Càn Khôn Huyền Cơ tùy tâm thu phát, đang lúc còn chấn động vẫn bén nhạy vô cùng nên mới tránh thoát được chiêu chưởng độc ác này. Sẵn thân hình đang lơ lửng trên cao, chàng uốn người lộn một vòng chênh chếch ngược hướng vừa chạy đi.
Thuần Vân Quyên vội la lớn :
- Tiểu tử giả vờ đó, chúng ta buông tay là mắc hỡm hắn liền.
Cả hai hô hoán và đuổi theo hết sức, nhưng vẫn không đuổi kịp Bạch Thiếu Hồng.
Bạch Thiếu Hồng chợt nghĩ ra một kế, liếc mắt ước lượng cự ly, từ đó khi mau khi chậm dẫn dụ hai nàng chạy thẳng vào một vùng loạn thạch hoang vu. Có lúc thấy hai nàng hơi chậm bước còn giả vờ đuối sức nghiêng người gần muốn té ngã. Vì vậy Thuần Vân Quyên hổn hển reo lớn :
- Đông Môn muội muội cố gắng chút nữa đi, tiểu tử đã bị nội thương sắp kiệt lực rồi đó.
Qua tiếng nói nhát gừng không liên tục, Bạch Thiếu Hồng biết ngay hai nàng đã mệt mỏi, ngấm ngầm rút cự ly chỉ còn mấy bước nữa thôi. Địa phương này gọi là Loạn Thạch Cương nên đá núi rất ngổn ngang, đột nhiên chàng vấp phải một viên đá hoảng hốt kêu lên “ối chà” một tiếng. Thân hình chàng bị té sấp về phía trước coi rất thảm hại, chổng cả hai chân lên trời. Vậy mà chẳng hiểu sao đầu ngón chân điểm trúng mạch môn giữ nơi bắp chân của hai nàng.
Hai nàng bị bất ngờ chưa kịp kêu lên đã ngã nhào liền, trong khi đó Bạch Thiếu Hồng dùng hai tay lộn người mau lẹ đứng lên cười nhẹ.