• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tiểu Bố cho rằng quãng đường này mình sẽ đi không dễ dàng gì, nhưng khiến hắn kinh ngạc là, hắn chỉ cải trang đơn giản thôi, vậy mà trên đường đi lại chẳng gặp phải ai tra hỏi. Chỉ vẻn vẹn mấy ngày, hắn đã trở lại Hồ Châu một lần nữa.

Sau khi đến Hồ Châu, Lam Tiểu Bố mua một chút nhu yếu phẩm cần thiết, rồi trực tiếp đến bệnh viện Côn Hồ.

Trên người hắn còn hơn 100.000 tiền mặt, số tiền này đối với hắn mà nói đã không còn tác dụng gì nữa, trước khi hắn đi vào Côn Lôn sơn, hắn định đưa hết số tiền này cho Quý Chính.

Con người Quý Chính không tệ, lúc trước cũng đã giúp đỡ hắn không ít.

Người trong bệnh viện Côn Hồ rõ ràng đông hơn lúc hắn còn làm việc ở đây rất nhiều, không biết là do nơi này gần Côn Lôn sơn, nguyên khí càng dày đặc, hay là do bệnh viện Côn Hồ là nơi đầu tiên chữa được bệnh đống tằm trên toàn cầu.

Lam Tiểu Bố tiến vào bệnh viện Côn Hồ, người quen đầu tiên hắn gặp phải không phải là người của bệnh viện Côn Hồ, mà là bạn học tại đại học y khoa Hải Dương lúc trước, Trương Mỹ Huân.

Trương Mỹ Huân rõ ràng đang mất hồn mất vía, tựa như không biết làm thế nào cho phải.

Tại đại học y khoa Hải Dương đọc sách mấy năm, Lam Tiểu Bố và Trương Mỹ Huân cũng không gặp nhau được mấy lần. Thứ nhất là do tuổi Lam Tiểu Bố còn quá nhỏ, so với Trương Mỹ Huân thành thục gợi cảm thì quá non nớt. Thứ hai là do Lam Tiểu Bố không thích tích cách gào to quá mức của Trương Mỹ Huân lắm.

Lam Tiểu Bố nghĩ đến việc mình sắp tiến vào Côn Lôn sơn rồi, một khi vào Côn Lôn sơn, chỉ sợ hắn cũng chẳng thể nào trở về được. Do dự một chút, Lam Tiểu Bố bèn đi tới, vỗ nhẹ bả vai Trương Mỹ Huân, “Trương Mỹ Huân, đã lâu không gặp, sao ngươi lại dến bệnh viện Côn Hồ thế?”

“Ngươi là ai?” Trương Mỹ Huân giật nảy mình, vội né sang một bên, vô cùng căng thẳng nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố, nhưng mà rất nhanh, sự nghi ngờ trong mắt nàng đã biến thành không thể tin được, “Ngươi là Lam Tiểu Bố?”

Lam Tiểu Bố chỉ cải trang đơn giản thôi, hơn nữa mấy tháng trước, Trương Mỹ Huân còn học cùng một lớp với Lam Tiểu Bố, nhận ra cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.

“Đúng vậy, ta là Lam Tiểu Bố.” Lam Tiểu Bố cười cười, hắn cảm thấy có nhận ra hắn cũng không sao cả, nơi này chính là Hồ Châu, hắn sắp đi Côn Lôn sơn rồi. Trước khi vào đó, hắn muốn nhờ Trương Mỹ Huân chuyển lời cho Tô Sầm mấy câu. Trương Mỹ Huân là bạn thân của Tô Sầm, điều này Lam Tiểu Bố biết rất rõ.

“Ngươi cải trang làm gì thế?” Trương Mỹ Huân hỏi theo bản năng.

Lam Tiểu Bố khó hiểu nhìn Trương Mỹ Huân, “Chẳng lẽ bên ngoài không truy nã ta sao?”

Cái này không đúng, hắn giết chết hai ông cháu Cử Kiệt, nhất định phải truy nã hắn chứ. Hắn không tin Cử gia sẽ tốt như vậy, không nói hắn ra.

Trương Mỹ Huân lập tức nói, “Lệnh truy nã của ngươi đã bị gỡ bỏ rồi, ngươi lên diễn đàn Giang Hồ nhìn một cái là biết...”

Nói đến đây, Trương Mỹ Huân nhớ đến Lam Tiểu Bố còn dám giết hai ông cháu Cử Kiệt, theo bản năng lùi về sau một bước. Nhưng mà nàng nghĩ đến mình đến đây làm gì, lập tức đứng lại.

Lam Tiểu Bố khẽ giật mình, lập tức hiểu ra. Năm 2033, quốc gia đã thông qua một bộ luật về việc miễn trừ trách nhiệm hình sự. Hắn đã đăng mấy video và văn kiện lên diễn đàn Giang Hồ, vậy đủ để chứng minh Cử gia đã phá hoại lợi ích của nhân dân và quốc gia, đồng thời phạm tội vô cùng nghiêm trọng. Đã có bằng chứng như vậy, người trong cuộc như hắn cho dù có còn bị hiềm nghi hay không, đều đã đạt đến cấp độ vì dân trừ hại, nếu vậy thì có thể phán vô tội. Nếu như hắn có thể đi chứng thực một chút, chứng minh mình phòng vệ chính đáng, còn có thể được khen thưởng rất lớn.

“Cử gia bây giờ thế nào rồi?” Lam Tiểu Bố lập tức hỏi. Trong lòng hắn cảm thấy khá hài lòng, chuyện mình làm đã có hiệu quả.

“Cử gia bị một người diệt cả nhà trong một đêm, là ai làm thì không ai biết.” Nói xong Trương Mỹ Huân vội vàng nói tiếp, “Lam Tiểu Bố, ngươi có nhìn thấy Tô Sầm không?”

“Tô Sầm làm sao?” Nghe thấy tên Tô Sầm, Lam Tiểu Bố lập tức gạt bỏ hết mọi chuyện.

Trương Mỹ Huân nghe thấy Lam Tiểu Bố nói vậy, lại càng sốt ruột hơn, “Tô Sầm một mình đến đây tìm ngươi, sau khi nàng đến Hồ Châu thì mất liên lạc, bây giờ đã được tính là mất tích, ta...”

“Cái gì?” Lam Tiểu Bố cảm thấy đầu choáng váng, Tô Sầm mất tích?

Lúc Trương Mỹ Huân còn định nói gì đó, khóe mắt Lam Tiểu Bố đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người kia toàn thân là quần áo màu đen, Lam Tiểu Bố tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Hắn lập tức lấy trong túi ra một cái túi xách nhỏ, nhét vào trong tay Trương Mỹ Huân, “Trương Mỹ Huân, ta đi tìm Tô Sầm, cái này cho ngươi, ta không dùng được.”

“A...” Trương Mỹ Huân vừa nói một chữ a, phát hiện ra Lam Tiểu Bố đã xông ra ngoài. Nàng mở túi vải ra theo bản năng, khi nàng nhìn thấy trong đó toàn là tiền mặt, hơn mười mấy vạn, càng kinh ngạc hơn vội vàng nắm chặt túi đuổi theo.

...

“Ngươi là Lam Tiểu Bố sao? Không cần nói gì hết, đi theo ta là được, nếu không thì, hậu quả ngươi tự biết.” Nhìn thấy Lam Tiểu Bố xông đến, nam tử mặc áo đen tựa như không hề kinh ngạc, chỉ quay đầu lại bước lên một chiếc xe.

Lam Tiểu Bố chẳng hề do dự một chút nào, lập tức bước lên xe, câu đầu tiên lại hỏi, “Bạn học Tô Sầm của ta có phải đã bị các ngươi mang đi không?”

Lúc trước khi hắn tiến vào đấu giá Thiên Âm, hắn chỉ thấy qua người áo đen này. Nam tử áo đen này ở bên ngoài đấu giá Thiên Âm chờ hắn mấy tiếng, chỉ là lúc đó đối phương không quen hắn, cho nên cũng không cản hắn lại.

“Ngươi tới rất đúng lúc, nếu không thì bạn học nữ kia của ngươi cũng sẽ bị chúng ta bắt đi. Đúng rồi, ta tên là Cơ Đầu, lần sau, a...”

Cơ Đầu chỉ mới nói được một nữa, đột nhiên im bặt, cổ của hắn bị Lam Tiểu Bố bóp chặt, “Không có lần sau, nói đi, bạn học của ta bây giờ đang ở đâu?”

Trong mắt Cơ Đầu dần hiện ra sự kinh hoảng, nguyên khí Địa Cầu bộc phát, hắn ỷ vào việc mình đã tu luyện nhiều năm, có bản lĩnh thâm hậu, cũng dùng một tuần để bước vào giai đoạn nội kình. Hơn nữa, vừa rồi hắn vẫn luôn đề phòng Lam Tiểu Bố từng giây từng phút, thậm chí còn chuẩn bị nổ súng bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK