• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa mới sáng sớm , Hàn Vân xong việc với đội trọng án liền tìm đường về nhà , cả đêm không có mặt , không biết Diệp Tuyết Linh có thức đêm mà chờ hắn không nữa , hi vọng cô tự biết cho bản thân một chút mà ngủ sớm đi .

Ngang qua một khu dân cư , lại có tiếng tranh cãi gì đó vang lên :

" Hòa Tử ! Cậu có thể lấy tiền ra trả tôi sớm một chút được không ? Tôi không rảnh để đứng đây cho người ta nhìn "

" Cô Phí ! Cô chờ cháu một lát thôi , chờ cháu bán được chút đồ liền trả lại đủ tiền cho cô mà ! "

Hàn Vân vốn cũng chẳng quan tâm , hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chân đi về thôi , chẳng rảnh để xen vào chuyện của người ta nữa .

Nhưng mà ông trời lại không theo ý hắn , thanh niên gọi là Hòa Tử kia bày mở gian hàng bên lề đường từ sáng sớm , đến giờ chưa có ai đi ngang qua nữa là mua đồ , mắt thấy có một thanh niên đi tới , liền chạy ra kéo người này lại gian hàng của mình giới thiệu :

" Vị đại ca này ! Anh thử ghé qua xem một chút hàng của tôi đi , ở đây có rất nhiều đồ đạc mà giới trẻ ưa chuộng ! Tôi đang thiếu tiền nên bán giảm giá cho ! "

Nhìn qua một lượt , hóa ra đây là gian hàng đồ chơi các thứ , thảo nào hắn dám nói rằng được giới trẻ ưa chuộng . Thấy Hàn Vân vẻ mặt giống như không quan tâm , Hòa Tử cố gắng giới thiệu các vật phẩm trêи bàn .

" Đây là mô hình Gundam , trêи cửa hàng đóng giá là 500 tệ , hiện tại tôi chỉ lấy anh 300 thôi "

" Đây là áo choàng Kirito mà rất nhiều bạn trẻ đang tìm mua , tôi lấy anh 300 thôi "

" Đây là … Khụ ! Đồ chơi SM , nếu anh là người có máu S thì hãy mua một bộ về chơi với người ấy đi , tôi đảm bảo bộ này chưa từng được ai dùng ! "

" … "

Rất nhiều thứ đồ linh tinh lặt vặt , Hàn Vân không quan tâm cho lắm , dù gì cũng sống tới từng này năm rồi , chơi mấy đồ kia có vẻ không hợp với độ tuổi cho lắm .

" Cái này …"

Hắn chợt nhìn thấy một mảnh vải đen bị bao nhiêu đồ vật khác lấp mất , liền kéo nó ra xem xét một chút .



Đây là một chiếc áo choàng vải đen , nếu mặc lên người thì chiếc áo này có thể che hết toàn diện từ đầu tới chân .

Hòa Tử giống như biết hắn động tâm , liền ra sức phụ họa :

" Đại ca này , anh thật là có mắt nhìn ! Đây chính là bộ đồ tử thần mà tôi phải mất cả tháng mới đặt được đấy "

" Giá như nào ? "

" Cái này tôi bán … vẫn là 300 đi ! "

Hàn Vân cầm áo choàng xem xét một lúc , xem một chút để xác nhận có gì bất thường không , Hòa Tử lại chột dạ không thôi , cái này mua mới chỉ là 330 tệ , tuy rằng vẫn mới 90% nhưng mà không thể bán giá như vậy được , liền nhanh trí đưa thêm một chiếc mặt nạ mỉm cười cho Hàn Vân .

" Khuyến mại thêm cái này , chỉ 300 thôi , ở ngoài muốn mua phải mất tới 500 đấy đại ca ! "

" Được rồi ! Không cần giới thiệu "

Hàn Vân lấy ra 300 trả cho Hắn , tay cầm theo 2 thứ đồ mà biến mất .

Tiền mới đến tay , Hòa Tử liền đưa cho người mà hắn gọi là Cô Phí .

" Hừ ! Lần này co như là bỏ qua cho cậu , đừng để tôi phải tới nhà đòi thêm nữa đấy ! Nhớ lấy "

Cô Phí cầm lấy tiền rồi cũng rời đi , để lại Hòa Tử ở lại , hắn thở ra một hơi .

Hàn Vân xác nhận cái áo choàng này chẳng có gì bất thường , cũng không có gì thất vọng , mới đầu hắn chú ý một chút vải từ xa cứ ngỡ là bắt được đồ tốt , đến khi cầm tới tay mới nhận ra là bình thường , phải thôi , làm gì có chuyện ra đường nhặt được bảo vật như trong truyền thuyết đâu . Chẳng muốn dây dưa gì thêm với Hoa Tử , hắn trả tiền mà rút lẹ .

Về tới nhà , người đầu tiên gặp được lại là Diệp Hải , tên này đang đứng ngắm gì đó , nhìn thấy Hàn Vân liền khó chịu , ngoảnh mặt nhìn trời mở miệng nói những lời nhân sinh , nhưng thật ra là muốn đả kϊƈɦ ai đó :

" Nam nhân sống trêи đời thì đừng nên quá vô dụng ! Nhà phải tự mua , ngàn vạn lần không nên ăn bám người khác "

Hàn Vân tới cái mắt cũng không thèm liếc , bước qua người hắn đi vào trong nhà . Diệp Hải giận dữ :



" Ngươi chỉ là một thằng con nuôi ! Đừng có tỏ vẻ bản thân … "

" Thiếu gia "

May mắn là hầu gái Lưu Ly ở trong nhà nghe được thanh âm , vừa lúc đi tới ngăn lại lời nói của Diệp Hải , hắn thấy Lưu Ly ra mặt cũng vì yêu chiều mà không gây loạn nữa , nhịn cục tức xuống , điều này cũng cho thấy sự yêu thích của hắn đối với cô hầu gái này rất cao .

Lâm Hoa ở trong nhà cũng nghe động tĩnh , vẻ mặt không vui , ở trong Diệp Gia thì Diệp Hải là người mà bà không thích nhất , bởi vì cái tính cách " Thiếu Gia " được hắn phác họa hoàn toàn giống với nhân vật phụ ở trong phim .

------ --------- --------

Ba ngày nữa lại trôi qua chậm rãi , trong thời gian này , có một số biến chuyển theo đúng dự đoán của nhiều người .

Đầu tiên phải kể đến vụ án trước .

Sau khi bắt được hung thủ , nghi phạm bấy giờ là Chương Gia Lộc đã được minh oan , Quốc Hưng đã phải đích thân mà trả người ta còn nguyên vẹn về với gia đình , lại phải thành tâm cúi người xin lỗi trước toàn thể nhân dân , nhưng mà đến giai đoạn đền bù tổn thất tinh thần gì đó thì hắn liền biến mất , Hạ Đông có nói : công việc này đã là của người khác phải lo rồi , đội 5 người bọn họ chỉ là tổ trọng án được đi vay mượn mà thôi , bao nhiêu sai lầm cứ ném cho đội cảnh sát cấp cao xử lý .

Còn Lăng Cường thì nghe nói mức hình phạt mới đầu là 18 năm tù giam , nhưng không biết nhà họ Vương âm thầm nhúng tay thế nào mà lại bay hẳn lên gần 40 năm , thiếu chút là Chung Thân hoặc Tử Hình rồi . Như vậy , thanh niên trẻ đầy kiến thức đã tự hủy đi một cuộc đời sáng lạng của mình chỉ vì những hiểu lầm không đáng có .

Sau đó là tang lễ của Vương Huệ được mở ra cả ba ngày ba đêm . Trong thời gian ấy , mẹ của Vương Huệ vì đau lòng cho con mà khóc hết nước mắt , cha của cô tuy không thể hiện ra nhưng cũng là tinh thần mệt mỏi rất nhiều , cũng đúng thôi , người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh , thân làm cha mẹ lại phải khóc trước linh cữu của con mình , có ai mà không xót xa cơ chứ ?

Lần trước số người ở trêи sân thượng tận mắt chứng kiến Vương Huệ có 9 người , 5 người đã là của tổ chức chuyên về bí ẩn quốc gia rồi , 1 người là nhân chứng , 1 người là tội phạm , vì thế , đối với 2 người còn lại là cảnh sát , đã có vài thông tin từ cấp trêи báo xuống giữ bí mật mọi chuyện , Hàn Vân nghĩ rằng đây là của tổ chức Ám Thiên nhúng tay vào , mà cho dù có để 2 người này kể ra thì chắc chẳng có người nào tin , tám chín phần mười là cho rằng người này bị điên .

Ở phía đôi tình nhân chung thể xác , Chu Nguyệt Kiều vì là người không được chăm chỉ cho lắm , lại còn mang tình cảm lớn với Vương Huệ , nên cô rất thông minh mà đưa ra quyết định : cho Vương Huệ phần đa thời gian dùng thân thể , vừa có thể ngủ nhiều hơn , lại không gây cho Vương Huệ cảm giác gò bó khi ở chung , đúng là một công đôi việc .

Hàn Vân bên này thì lại không quan tâm tới vụ án mạng đó nữa , từ lúc phá án xong liền giống như hơi nước mà bốc hơi biến mất , Hắn chỉ nhắn cho với Vương Huệ một câu :

" Thứ đã qua thì cũng sớm qua rồi , còn giữ trong lòng chỉ là tự gây thương tổn cho mình mà thôi ! "

Vương Huệ nghe xong cũng nhẹ nhàng gật đầu , tuy rằng khuôn mặt lúc ấy rất buồn thương . Cô lấy thân phận của Chu Nguyệt Kiều tới tang lễ của chính mình để an ủi người thân , mang danh " chuyển lời " mà nói ra tất cả nỗi lòng với cha mẹ , dù sao thì hiện tại thì thân phận con người của cô cũng không còn tồn tại , từ nay sẽ phải dùng chung thân phận của Chu Nguyệt Kiều để sinh sống .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK