Cô sợ nếu một lần nữa lại bị bỏ lại. Sợ một lần nữa lại phải gắng gượng đứng lên. Sợ cái cảm giác không còn chút tự tin nào của cô gái tưởng chừng như đã đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân lại bị bỏ rơi không thương tiếc. Nếu như, lại một lần nữa...
Có lẽ Định hiểu phần nào tâm trạng của cô, nên anh chỉ dịu dàng ôm nhẹ cô vào lòng.
"Ừ... vậy thì anh sẽ đợi..."
Tuy lời nói buông ra là một việc đơn giản, nhưng thực hiện nó thì không dễ dàng chút nào. Dương như cố tạo ra khoảng cách với anh, luôn né tránh nếu như anh muốn lại gần. Và điều làm anh e sợ, là cái gã tên Minh có khuôn mặt tròn tươi cười hớn hở đó, mặc dù bị anh dằn mặt, vẫn thản nhiên lui tới đón cô đi ăn uống, đi cà phê. Mà Định thì không có tư cách gì ngăn cản họ.
Trước đây, mối quan hệ với Dương yên ổn, nhẹ nhàng và Dương rất mực yêu anh, nên Định chưa từng biết đến cảm giác khốn khổ của ghen tuông. Nhưng giờ đây, sau hơn một năm xa cách, cô có những mối quan tâm mới, có những hò hẹn mới làm anh muốn phát điên. Định biết chính mình đã gây ra chuyện này nên anh phải đối mặt với nó. Nhưng mỗi khi Dương nở nụ cười vì người nào đó không phải anh, Định vẫn thấy khó lòng chịu đựng. Như tối nay chẳng hạn, nhìn Dương váy vó thướt tha đi xuống cầu thang, anh chỉ muốn túm cô lại, quát tháo một trận, hay hôn cô một chặp cho đỡ tức. Nhưng anh không thể làm gì, chỉ đứng đó, nhìn cô bước đi với bao nỗi ngổn ngang.
Anh vẫn nhớ cử chỉ âu yếm cố tình của gã đó khi sửa khăn cho cô hôm lần đầu anh gặp. Anh nhớ cả nụ cười vui vẻ của Dương, cô vẻ như không hề miễn cưỡng với mối quan hệ này. Hay, sau một năm, anh thực sự đã là quá khứ, còn người kia mới là hiện tại?
Định thẫn thờ, cuối cùng, để mình không chết tức vì ghen tuông, anh đến bệnh viện.
Ông Vũ sau một thời gian điều trị đã ổn định dần. Quân, Định, bà Hoàng Diễm vẫn đều đều vào thăm, dù họ chẳng mấy khi nói với nhau điều gì. Cả bản thân ông Vũ cũng không hề có ý gì như muốn được nói chuyện với hai thằng con trai. Sau cơn tai biến, sức khỏe ông giảm sút, nhưng khuôn mặt vẫn là sự bình thản như thế. Cứ như thể, Quân và Định biến mất khỏi cuộc đời của ông ta mãi mãi cũng chẳng sao!
Có lúc Định đã nghĩ, có lẽ, ông có một trái tim cực kỳ cứng rắn. Đến nỗi, ngay cả nỗi đau, sự mất mát, bệnh tật, cái chết cũng không tác động được. Ông ta như một tảng đá vậy, trơ lì và vô cảm, khăng khăng muốn mọi thứ theo ý mình.
Nhưng một lần, khi Định vào thăm, lúc ông ta chìm trong giấc ngủ, Định đã phát hiện ra, hóa ra ông ta cũng không hẳn chỉ là một tảng đá. Ông ta không hẳn chỉ có sự lạnh lùng kín bưng. Ông ta không hẳn là không bao giờ biết đến hai từ hối hận. Bởi vì, anh nghe thấy trong giấc mơ vô thức, ông gọi tên một người.
Người đó là mẹ anh.
Nhưng điều anh sững sờ, không phải vì ông ta gọi tên bà, mà vì giọng điệu của ông ta lúc đó.
Dịu dàng và ăn năn.
Chính khoảnh khắc đó thôi, anh không hay lòng mình đã vơi đi biết bao căm ghét.
Tuần sau đó, ông Vũ xuất viện. Bà Diễm đã thuê hẳn một bác sĩ đến để chăm sóc cho ông ta một cách đảm bảo nhất. Những ngày qua, vừa lo điều hành công ty, lại vừa chạy qua chạy lại bệnh viện, Hoàng Diễm đã vô cùng mệt mỏi. Quân mỗi lần bóp bóp vai bà, đều nói, mẹ vứt công việc đó đi. Con đưa mẹ đi vòng quanh thế giới. Bà nhìn thằng con trai, mỉm cười khi mọi thứ dường như đã trở lại trật tự thực sự của nó. Quân đã tha thứ cho bà. Và bà thì không còn một bí mật nào đè nặng.
Không còn bí mật nào, cũng là một thứ tự do.
Cũng có thể Quân nói đúng, bà chẳng còn trẻ nữa, sao không tận dụng thời gian mà đi cho biết đó biết đây. Cứ ngồi nhà, khăng khăng giữ một đống của, nhưng người mà bà trao lại, có thiết tha gì với nó đâu cơ chứ
Chương 29 – End.Hay bao giờ sẽ là không bao giờ?
Tình hình của ông Vũ khá lên khiến Quân không có lý do gì ở lại Việt Nam lâu. Ngay đến khi bà Hoàng Diễm cũng đã dần chấp nhận sự thực cậu con trai đã đi theo con đường bi - a chuyên nghiệp và chẳng thèm ngó ngàng gì đến gia sản mà bà để lại. Cũng lúc này, ông bầu cũng thúc giục cậu lên đường để kịp giải bi - a Mỹ mở rộng.
Trước hôm đi, Quân đến tìm Dương, đúng lúc cô đang cười giòn giã với một gã sơ mi hồng ngay dưới sân chung cư. Cậu ta bước thẳng tới, quàng tay qua vai cô rất mực tự nhiên.
"Chị dâu! Sao mà cười khoái chí thế hả? Lại lừa được cái anh đẹp trai này là vẫn chưa có người yêu à?"
Dương sửng sốt vì sự xuất hiện của cậu ta, vì cái danh xưng cực kỳ có tinh thần... phá hoại mà cậu ta vừa réo lên trước mặt Minh. Cô thấy Minh có chút khựng lại thì quay sang Quân gắt nhỏ. "Lại nói linh tinh cái gì đấy?"
"Linh tinh gì mà linh tinh. Nhái Bén này, nói cho mà biết, già néo là đứt dây đấy. Anh Định mà dỗi về lại bên Lào thì đừng có khóc!"
Trong lúc Dương còn chưa biết giải thích thế nào thì Minh, xứng đáng bản lĩnh của một phóng viên kỳ cựu, mỉm cười rất nhẹ nhàng.
"Chắc em cần thời gian với cậu... em rể này rồi. Anh về trước nhé."
Anh vẫy tay chào Dương, không quên quay sang nhìn Quân cười lịch sự một cái. Quân nhìn theo bóng Minh đi khuất, chép miệng. "Không tồi. Nhưng không bằng anh Định."
Dương quay ngoắt người đi về nhà mình.
"Đừng có nhảy xổ vào chuyện của người khác như thế. Tôi việc gì phải so sánh anh ấy với ai!"
Quân nhìn theo Dương đang bước phăm phăm, nói thủng thẳng. "Anh ấy cơ à! Nghe âu yếm nhỉ?"
Dương không thèm đáp, vẫn lẳng lặng lên cầu thang. Quân buông một câu lửng lơ. "Thảo nào, chắc anh Định thấy hết cửa nên ngày mai lại cuốn xéo sang Lào rồi!"
Dương sững người trước câu sấm sét ấy, không hay mình đứng khựng lại. "Ngày mai á?"
Quân gật gật đầu, lại nói xiên sang chuyện khác. "Ừ, nếu mà Nhái Bén thích cái ông sơ mi hồng hồng tuyết tuyết này thật, thì thôi chốt đi. Trẻ trung gì nữa đâu!"
Bình thường, nếu Quân mà buông ra một câu "động chạm" như thế, chắc chắn cậu ta không còn đủ nguyên hàm răng để ăn cháo với Dương. Nhưng lúc này, chỉ ý nghĩ về chuyện Định sắp trở lại bên Lào đã làm cô mất hết cả hồn vía.
Quân vẫn tưng tửng. "Yên tâm! Nếu Nhái Bén lấy chồng, chắc anh Định cũng tự kỉ vài bữa rồi xong ấy mà. Các em gái bên Lào trông thế mà cũng nồng nhiệt lắm! He he!"
Mang máng nhận ra rằng Quân đang khích tướng mình, nhưng trong lòng Dương vẫn trào lên nỗi lo sợ vô cớ.
Định lại sắp đi. Và có thể, nếu đi, sẽ không bao giờ về.
Bố ruột thì không gắn bó gì. Em trai cũng chẳng ở đây. Lý do gì khiến anh trở lại?
Những ngày gần đây, biết rằng Định rất quan tâm, rất để ý mình, nhưng Dương vẫn không cho Định câu trả lời của ngày hôm đó.
Anh hỏi cô, anh còn cơ hội không???
Thật ra, sau một quãng ngắn thời gian, khi mỗi ngày Định nhìn cô bằng ánh mắt thẫm đen kiên nhẫn, khi anh luôn dừng lại mỗi lúc cô quay đi né tránh, Dương đã có câu trả lời của mình. Nhưng chẳng lẽ cô lại nhào đến mà bảo: "Anh vẫn còn cơ hội đấy. Come on baby!!!"
Tại sao, anh không hiểu, sự im lặng của cô, cũng là đợi chờ anh tiến tới? Tại sao như hôm nay, thấy cô điệu đà khăn túi hẹn hò với Minh, anh cũng không giữ cô lại? Lúc đi ngang qua anh ngay trên chiếu nghỉ của cầu thang, Dương chỉ nghe Định khẽ gọi mình.
Cô đã chờ anh giữ mình lại, dù là độc đoán chuyên quyền thế nào cũng được, để cô có cớ mà bày tỏ. Nhưng rồi, anh chỉ cười lặng lẽ.
"Ừ, đi chơi vui vẻ!"
Vì cái câu chúc đó của anh, mà Dương càng quyết tâm tỏ ra hớn hở. Minh nói gì cô cũng cười, đã thế, cô còn cố tình đi chơi đến thật khuya cho bõ ghét.
Thế mà, cô chưa kịp bõ ghét, anh đã định đi. Hóa ra, sự kiên nhẫn và nhiệt tình trong anh cũng chỉ có ngần ấy!
Quân nhìn vẻ mặt đấu tranh của Dương, bước đến gần, xoa xoa đầu cô.
"Đồ ngốc này. Làm gì cũng được. Nhưng đừng để mình hối hận."
Đó cũng là câu Dương đã từng nói với Quân. Cô chợt nhìn cậu ta, cảm động.
"Tôi biết rồi."
Quân quàng tay ôm Dương, nhấc bổng cô lên.
"Biết là tốt. Chị nhớ đấy, đám cưới báo sớm một chút, để em còn về."
Đó là lần đầu tiên sau một ti tỉ lần hỗn xược, Quân đã gọi chị xưng em với Dương. Nó giống như là tình cảm của Dương và Định đã được thừa nhận một cách chính thức vậy. Và cảm giác đó, cũng thật ngọt ngào.
Dương đi lên phòng, mở cửa nhà mình, nhưng rồi lại tần ngần không đi vào. Ngôi nhà bên cạnh, đang he hé cửa. Đấu tranh một lúc, Dương bước sang nhà Định. Cô gõ nhẹ vài tiếng, nhưng không thấy có phản hồi gì thì bặm môi đẩy thẳng cửa vào trong.
Phòng khách vắng lặng, Dương tần ngần định quay ra. Nhưng rồi, có tiếng động trong phòng ngủ khiến Dương không nén nổi tò mò, nhón chân đi về phía đó.
Trong phòng, một xấp giấy tờ được đặt trên chiếc va li đã mở. Chiếc ba lô rơi bịch giữa sàn, khiến đám quần áo vừa nhét vào lại bị văng ra. Chiếc sơ mi trắng nằm giữa đám áo tối màu nổi lên bần bật. Định đang ngồi hí húi nhặt lại mớ quần áo, không hề nhận ra sự có mặt của cô.
Dương cứ đứng sững nhìn. Quân không hề nói dối. Định thực sự sắp đi.
Vậy thì bao giờ cô có một "đám cưới" để báo cho Quân đây??? Hay bao giờ sẽ là không bao giờ???