Mục lục
Lãnh cung thái tử phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Phượng Vũ Thiên rất không khách khí tiêu sái vào phòng khách, đánh giá bố trí xung quanh , cũng không khách khí mà phê bình: “ Hoàn hảo, bất quá biệt viện thái tử nhiều vô số, tốt hơn chỗ này rất nhiều, nhưng sao ngươi lại chọn nơi hoang phế đã lâu này?” Nói xong, vẻ mặt hắn thanh thản chống tay nhìn vào mắt Long Y Hoàng.

“Như vậy cũng không phải rất tốt sao, ta không cần biệt viện xa hoa, cũng không muốn để Phượng Trữ Lan lấy cớ gây khó dễ, hơn nữa, ngươi biết biệt viện này tên gì không?” Vẻ mặt Long Y Hoàng nhẹ nhàng tiêu sái đến trước mặt Phượng Vũ Thiên, ngăn ánh mắt đánh giá của hắn.

“Ngạn Chỉ Đinh Lan nha, ta làm sao lại không biết?” Phượng Vũ Thiên đáp.

“Ngạn Chỉ, là tục danh của mẫu thân ta, như vậy tâm lý ta ít nhất cũng được an ủi .” Long Y Hoàng thở dài nói.

“Ngoại trừ vấn đề này, tại sao gian biệt viện này không có người của thái tử phủ? Toàn bộ đều là người ngoài,hơn nữa Oanh Nhi cũng bị ngươi đuổi về.” Ngón tay Phượng Vũ Thiên lướt qua mặt bàn gỗ lim, sau đó vững vàng ngồi bên cạnh Long Y Hoàng.

“Oanh Nhi? Nàng không cần phải theo ta chạy tới chạy lui nữa, cho nên ta dứt khoát mời nàng ở lại thái tử phủ, còn người ở đây sao? Vậy ngươi nói, nếu ta mang người ở thái tử phủ tới, Phượng Trữ Lan sẽ nói ta thế nào? Cho nên ta đã tìm người khác.” Long Y Hoàng hai tay ôm ngực, đứng trước mặt Phượng Vũ Thiên, từ trên cao nhìn xuống: “ Ngươi tới đây chỉ để hỏi ta chuyện nhàm chán đó sao?”

”Ta đi ra ngoài hai ngày, ở trong cung nghe được tin tức ngươi đã rời khỏi thái tử phủ, cho nên liền vội tới đây, bất quá xem ra, ngươi ở chỗ này cũng khá tốt.” Phượng Vũ Thiên cảm thấy khát nước, cầm bình trà trên bàn rót vào cốc : “ Nhưng , sống tốt không có nghĩa ngươi có thể ở mãi được , ngươi không được quên thân phận của mình, sớm muộn cũng phải hồi Đông cung, hơn nữa, ngươi lấy lý do điều dưỡng thân thể không được ở quá lâu, trong cung chỉ trích nhiều lắm.”

“Không phải ngươi đã nghe được cái gì?” Long Y Hoàng cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, Xích Nhiễm bưng điểm tâm cùng hoa quả lên, cúi người rời đi.

“Trước đó hai ngày, chính là ngươi mới vừa đi không lâu, ta tình cờ muốn đi tìm mẫu hậu có việc, kết quả nghe được cuộc đối thoại của nàng cùng phụ hoàng, bọn họ đối với ngươi mơ hồ có bất mãn, hơn nữa tin tức Nhan phi mang thai đã lan rộng cùng với chuyện ngươi cố ý đuổi Oanh Nhi, nếu ngươi ở chỗ này lâu hơn, mâu thuẫn sẽ càng lớn.” Phượng Vũ Thiên từ từ uống trà, yết hầu khô khan cảm giác đã dễ chịu sảng khoái vô cùng.

“Cái…này ta hiểu, ta sẽ có chừng mực .” Long Y Hoàng nói xong, trầm mặc.

“Ai nha, không cần bi quan như vậy, kỳ thật chuyện cũng không có nghiêm trọng, chỉ cần ngươi chú ý một ít là tốt rồi, nói nữa, bởi vì ca ca chưa nói cái gì, mẫu hậu không thể làm khó dễ, nọi chuyện đều có đường xoay xở.” Phượng Vũ Thiên an ủi vỗ vỗ bả vai Long Y Hoàng.

“Phượng Trữ Lan ước gì ta cách xa hắn càng xa càng tốt, làm sao dám đưa ra bất mãn?”

“Yên tâm , kỳ thật ca ca cũng không có vô tình như thế, nếu hắn không phải vì Khuynh Nhan, nhất định sẽ không đối với ngươi như vậy , bất quá ta tin nếu các ngươi ở chung nhiều hơn, quan hệ giữa hắn và ngươi sẽ khá hơn nhiều.”

“Ngươi không cần an ủi ta, ta còn không hiểu tâm tư của hắn, chỉ cần ta không phải thái tử phi, tuyệt đối là bằng hữu tốt với hắn, nhưng mà, ta cũng không biết làm thế nào.” Long Y Hoàng lắc đầu, gác cằm lên bàn, hai tay vòng trước mặt.

“A, Long Y Hoàng, không nghĩ tới biệt viện này tuy nhỏ, nhưng cũng khiến cho người khác chú ý… Ai dám nghe lén! Đi ra cho ta!” Phượng Vũ Thiên đột nhiên đứng lên, bởi vì khinh công, nhanh chóng vọt đến cây cột màu đỏ thắm, dùng sức kéo màn lụa trước mặt.

Gió thổi qua, màn lụa không ngừng đong đưa, một khoảng yên tĩnh, không có một bóng người!

“Như thế nào lại… Mới vừa rồi rõ ràng có hơi thở -!” Phượng Vũ Thiên trợn to mắt: “Cũng tại ta quá chậm …”

“Là ngươi quá nhạy cảm, làm gì có khả năng sẽ có ai? Ngay cả một tiếng động ta cũng nghe không được!” Long Y Hoàng đi qua, lôi hắn trở lại trên ghế, đương nhiên có chút chột dạ.

“Ngươi gấp cái gì? Ta chỉ là hoài nghi mà thôi, hơn nữa, hiện tại ngươi tuyển thêm hai vị tỳ nữ chính là cao thủ võ lâm, chẳng lẽ hai nàng không cảm nhận được hơi thở vừa rồi?” Phượng Vũ Thiên hoài nghi nhìn Xích Nhiễm và Tử Tuyển đang đứng một bên không nhúc nhích kia.

“Phượng Vũ Thiên !” Long Y Hoàng vỗ cái bàn, cơn tức nổi lên: “Ngươi là đến điều tra ta!”

“Không phải, ta không phải… Thôi, dù sao ta cũng đã nói xong, nên làm như thế nào ta nghĩ ngươi cũng tự hiểu, ta cũng không muốn nhiều lời, tóm lại hi vọng ngươi có thể trở về sớm một chút, ít nhất tránh để mẫu hậu làm khó dễ… Nàng biết tin Nhan Phi mang thai rất nổi giận, lập tức gọi ca ca đến, kết quả là cãi nhau một trận, đến bây giờ hai người vẫn đang giận dỗi, lúc này ngươi lại không có ở đó, tâm tình mẫu hậu lại càng không tốt.” Phượng Vũ Thiên bỗng chốc trở nên nghiêm túc.

“Cái…này ta biết, ta sẽ trở về khuyên nàng, còn ngươi … Lâu mới tới, ngươi ở lại nghỉ ngơi chút đã.” Long Y Hoàng bình tĩnh trở lại.

“Không được, sợ là ta ở chỗ này nghỉ ngơi làm cho người nào đó sẽ bất mãn, cũng nên biết ý tự đi thôi… Chờ ngươi hồi cung ta sẽ trở lại tìm ngươi, ta đi trước.” Phượng Vũ Thiên kiên quyết nói, không biết từ đâu lôi ra cây quạt, ở trong lòng bàn tay xoay một vòng, xòe quạt trước ngực ,nhẹ nhàng phe phẩy sau đó đứng lên, tạm biệt một câu đơn giản , giống như đang chạy trốn người sau lưng .

“Nếu gặp mặt cũng không tốt, vừa thấy mặt nhất định không tránh được sẽ đánh nhau .” Giọng nói trầm thấp đột nhiên từ trên xà nhà truyền đến, Long Y Hoàng ngẩng đầu nhìn lên, Lang Ly Uyên vẫn là toàn thân mặc bạch y viền xanh đứng trên xà nhà cao cao, cúi đầu, nhìn bóng lưng Phượng Vũ Thiên sợ hãi đang cố gắng chạy, lại quay sang nhìn Long Y Hoàng, nhảy xuống.

“Ngươi đã nghe hết?” Long Y Hoàng hỏi.

“Ừm, tiểu tử kia đã nhiều năm như vậy, miệng lưỡi vẫn lợi hại như thế, không nhượng bộ ai một chút nào, nếu chạm mặt hắn hậu quả thật sự khó lường!” Lang Ly Uyên đi tới cửa, xác định Phượng Vũ Thiên không quay lại, hắn mới yên tâm ngồi xuống.

“Các ngươi biết nhau sao?” Long Y Hoàng tiếp tục hỏi, xoay lưng giãn gân cốt.

“Không thể nói không biết, cũng không tính là biết, chỉ có thể nói nguồn gốc đặc biệt sâu sắc thôi…”

“Lang Ly Uyên, ngươi so với những gì ta tưởng tượng phức tạp hơn nhiều.” Long Y Hoàng nhíu mày, vẻ mặt khổ sở.

“Ngoan, sau này ngươi sẽ biết, nhưng hiện tại không thể nói cho ngươi… Chờ sau khi ngươi biết, chuyện này cũng không có gì phức tạp, có điều quan hệ ngàn tơ rối rắm mà thôi.” Lang Ly Uyên cười, lấy tay chỉ chỉ mi tâm Long Y Hoàng đang nhăn nhó.

“Lang Ly Uyên, ngươi mang lại cho ta cảm giác rất yên tâm,ngươi nói xem, chúng ta sẽ luôn luôn như thế này không?”

“Ừm, chỉ cần nàng thích, ta sẽ mãi mãi.” Lang Ly Uyên không chút do dự, hàm hồ đáp.

Khi đó, tất cả đều thuần khiết giống như suối nguồn, thật lâu thật lâu sau đó, Long Y Hoàng cũng không có nghĩ tới mình và hắn sẽ đoạn tuyệt biến thành tình trạng thù địch, một lần xuất chinh đi săn, mưa to tầm tã, tiếng vó ngựa hỗn loạn, mũi tên tuyệt tình cắt qua màn mưa và bầu trời, thẳng tắp bắn vào người, thanh âm tan nát cõi lòng, thậm chí tiếng xương bả vai vỡ còn lớn hơn .

Dấu hiệu trên mũi tên để lại, là ký hiệu đặc biệt của hắn.

Nàng nhìn ký hiệu trên mũi tên, trước mắt không nhìn thấy gì, bầu trời bị hơi nước bao phủ, sau đó lan đến hai má.

Nếu như không có hắn, nàng còn có thể dựa vào ai?

Nhưng mà sau khi khóc, nàng muốn đứng lên, lau nước mắt tiếp tục đối diện với cục diện khó khan ở hai phía, cứu vãn kẽ hở hoàng thất đã rạn nứt đó.

Bởi vì nàng là Thái tử phi, mà hắn, cũng không thể quay lại giống như ngày xưa, cười sang sảng, đứng bên cạnh nàng, nói lời thề son sắt, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK