Với tu vi Hoàng Cực cảnh trung cực, có thể chống lại võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn.
Nếu vào thời điểm đột phá Hoàng Cực cảnh đại cực, mở ra hai mươi bảy đường kinh mạch, sức chiến đấu sẽ đạt đến trình độ mạnh cỡ nào?
Dùng Tẩy Tủy dịch đầu tiên, mất hết nửa canh giờ, mở ra hai mươi đường kinh mạch.
Dùng Tẩy Tủy dịch lần hai, mất hai canh giờ, mở ra hai mươi mốt đường kinh mạch.
Dùng Tẩy Tủy dịch lần ba, mất bốn ngày, mở ra hai mươi hai đường kinh mạch.
Dùng Tẩy Tủy dịch lần bốn, mất nửa ngày, mở ra hai mươi ba đường kinh mạch.
Trong cơ thể số lượng kinh mạch càng nhiều, thì độ khó mở ra kinh mạch kế tiếp lại càng cao.
Liên tục mở ra bốn đường kinh mạch, chân khí trong Khí trì đã được Trương Nhược Trần tiêu hao hơn phân nửa, cả người đau nhức, có một loại cảm giác sức cùng lực kiệt.
Hắn tạm thời dừng lại, không lập tức mở ra đường kinh mạch thứ hai mươi bốn.
Lấy ra một viên Chân Khí đan tam phẩm, để vào trong miệng, nhờ đan khí, khôi phục lại chân khí đã bị tiêu hao trong cơ thể.
Sau một khắc đồng hồ, chân khí trong Khí trì đã hoàn toàn khôi phục, cả người lại tràn đầy lực lượng.
Trương Nhược Trần đặt bức vẽ kinh mạch Cửu Thiên Minh Đế Kinh ở trước mặt, quan sát cẩn thận.
Trong bản đồ vẽ ra đường chuyển động của ba mươi sáu đường kinh mạch, Trương Nhược Trần đã sớm nhớ rất kỹ, cho dù nhắm mắt lại, cũng có thể xuất hiện trong đầu rất rõ ràng.
Ở kiếp trước, Trương Nhược Trần chỉ mở ra được ba mươi ba đường kinh mạch, còn lại ba đường, cho dù làm thế nào cũng không thể mở ra được.
Ba đường kinh mạch, theo thứ tự là Luân mạch (*), Huyết Linh mạch, Hồn mạch.
Ba đường kinh mạch, tất cả đều vô cùng huyền diệu, vượt qua nhận thức bình thường của võ giả, thậm chí vượt qua cả võ đạo. Nói cách khác, với tư chất ở kiếp trước của Trương Nhược Trần, không có khả năng mở không được.
Luân mạch là vòng tuổi của võ giả.
Người thường chỉ biết cây gỗ lớn lên sẽ có từng vòng tuổi, nhưng sau khi tu luyện Cửu Thiên Minh Đế Kinh, Trương Nhược Trần lại biết, võ giả cũng có thể tu luyện ra vòng tuổi.
Chỉ có võ giả mới mở ra được Luân mạch, mới có thể tu luyện ra vòng tuổi.
Mỗi một tầng vòng tuổi, chính là một lớp da kiên cố.
Khi tu luyện nhiều hơn một năm, vòng tuổi sẽ tăng thêm một tầng, lực phòng ngự trên làn da cũng sẽ tăng theo một bậc.
Vòng tuổi của võ giả, vô cùng mỏng manh, mắt thường không thể nhìn thấy.
Cho dù tu luyện một trăm năm, tu luyện ra một trăm tầng vòng tuổi, độ dày của da cũng không khác gì so với người thường. Lực phòng ngự trên làn da cũng đạt được đến trình độ vô cùng mạnh mẽ, tuyệt đối có thể luyện thành đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Huyết Linh mạch, chính là kinh mạch tương thông với máu.
Máu là trạng thái lỏng, muốn tu luyện ra một kinh mạch thể khí ở trong máu thể lỏng, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của người thường. Ngay cả Trương Nhược Trần cũng đang hoài nghi, mạch này có tồn tại hay không?
Hồn mạch lại càng thêm huyền bí, dựa vào trong ghi chép của Cửu Thiên Minh Đế Kinh, đó là kinh mạch tồn tại trong linh hồn của võ giả, nối liền giữa cơ thể và linh hồn của võ giả.
Một khi tu luyện ra hồn mạch, võ giả có thể nhìn thấy linh hồn của chính mình, thậm chí có thể phóng xuất ra linh hồn. Một ý niệm trong đầu, linh hồn có thể bay đến ngàn dặm, nhìn thấy chuyện xảy ra ở ngoài ngàn dặm.
Luân mạch, Huyết Linh mạch, Hồn mạch, thực sự quá huyền bí, vượt qua nhận thức bình thường của võ giả, cho nên kiếp trước Trương Nhược Trần cũng không thể mở ra ba đường kinh mạch này.
Kiếp này, Trương Nhược Trần sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để mình được thăng cấp, nếu có thể mở ra ba đường kinh mạch này, thể chất chắc chắn sẽ càng mạnh hơn so với kiếp trước.
“Luân mạch là kinh mạch có khả năng tồn tại cao nhất trong ba đường kinh mạch, có lẽ sẽ có cơ hội mở ra thành công.”
Trương Nhược Trần nhìn chăm chú vào bản vẽ kinh mạch, dồn toàn lực tìm hiểu Luân mạch.
Mất hết chín ngày, Trương Nhược Trần cũng lĩnh ngộ được một chút, điều động chân khí hướng vào bên trong da, tuy nhiên làm thế nào cũng đều không thành công, ngược lại còn khiến cho khắp cả người mình bị thương.
“Lẽ nào Luân mạch vốn không tồn tại?” Cả người Trương Nhược Trần đều là mồ hôi hột, quần áo trên người đều ướt đẫm.
Trong bản vẽ Càn Khôn Thần Mộc, vang lên một tiếng nói: “Thiếu niên, không phải Luân mạch không tồn tại, chỉ là phương pháp ngươi dùng đã sai rồi.”
“Phương pháp của ta sai? Vậy phương pháp nào mới đúng?” Trương Nhược Trần nói.
“Ngươi thả bản tọa ra ngoài, bản tọa sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi yên tâm, bản tọa không có ý xấu, cho dù muốn gây bất lợi cho ngươi, không phải còn có bản vẽ Càn Khôn Thần Mộc trấn áp hay sao? Chỉ cần một ý niệm trong đầu của ngươi, là có thể một lần nữa nhốt bản tọa vào trong bản vẽ.” Một tiếng nói truyền ra.
Ý niệm trong đầu của Trương Nhược Trần khẽ động, bản vẽ Càn Khôn Thần Mộc lập tức bay ra ngoài từ mi tâm.
Cầm bản vẽ Càn Khôn Thần Mộc ở trong tay, rót vào chân khí, mở ra phong ấn, thả ra Hắc Sắc Cự Miêu.
“Bay giờ ngươi có thể nói! Như thế nào mới có thể mở ra Luân mạch?” Trương Nhược Trần nói.
Hắc Sắc Cự Miêu nói: “Đáp án đang ở trong tay ngươi.”
“Trong tay của ta?”
Trương Nhược Trần nhìn về Tiếp Thiên Thần Mộc ở bên trong bức họa cuộn tròn, bỗng nhiên giống như ngộ ra điều gì đó: “Tiếp Thiên Thần Mộc?”
Con mèo lớn màu đen gật đầu nói: “Ngươi xem bản thân mình thành một người, tất nhiên sẽ không thể mở được Luân mạch. Nếu ngươi xem chính mình thành một cái cây, có lẽ sẽ không còn là việc khó nữa!”
Nghe nói như thế, linh quang trong đầu Trương Nhược Trần lóe lên, cuối cùng cũng đã từ trong đui mù bước ra, lập tức xếp bằng ngồi dưới đất, nhìn chăm chú vào bức họa Tiếp Thiên Thần Mộc, tưởng tượng mình chính là Tiếp Thiên Thần Mộc.
Liên tiếp hai ngày, cơ thể Trương Nhược Trần vẫn không nhúc nhích, giống như một gốc cây thần thụ vạn năm, ngay cả hô hấp dường như cũng dừng lại.
Lúc này, hắn đã tiến vào một cảnh giới huyền diệu khó giải thích, dưới sự chi phối trong vô ý thức, uống một lọ Tẩy Tủy dịch vào trong bụng, Luân mạch lập tức bắt đầu mở.
Sau một canh giờ, bên ngoài làn da của Trương Nhược Trần tản ra một lớp vầng sáng nhàn nhạt.
Một dây nhỏ màu trắng đang di chuyển trên da của hắn, giống như một cái lưới lớn, bao vây cả cơ thể hắn.
“Hắn thực sự đã mở ra thành công rồi! Luân mạch thật sự có tồn tại?” Hắc Sắc Cự Miêu trợn to đôi mắt, vô cùng kinh ngạc.
Thực ra nó vốn không biết Luân mạch, chỉ muốn Trương Nhược Trần thả nó ra ngoài, cho nên mới thuận miệng nói loạn một câu.
“Thành công rồi!”
Trương Nhược Trần vô cùng hưng phấn, rốt cuộc đã thành công mở ra Luân mạch.
Kinh mạch tựa như một tia sáng, xuyên thẳng qua làn da.
Chỉ cần hắn vận chuyển chân khí, bên ngoài làn da tựa như có thêm một tầng áo giáp vô hình. Cho dù đứng yên ở đó, đao kiếm bình thường cũng không thể đâm thủng qua làn da của hắn.
Đây là đường kinh mạch thứ hai mươi bốn!
Lòng tin của Trương Nhược Trần tăng lên, lập tức tiếp tục mở ra kinh mạch, tiến vào Hoàng Cực cảnh đại cực.
Lại qua bốn ngày, tổng cộng mở ra hai mươi bảy đường kinh mạch, rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới Hoàng Cực cảnh đại cực.
Sau khi đột phá cảnh giới, lượng chân khí trong Khí trì đã mở rộng gấp mười lần.
“Hai mươi bảy đường kinh mạch, thật sự là quá tốt! Chỉ cần tiếp tục cố gắng, nhất định có thể vượt qua kiếp trước. Với lực lượng của ta bây giờ, ước chừng một quyền là có thể đánh bay võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn.”
Võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn có thể bộc phát ra lực lượng tương đương với hai mươi lăm con trâu.
Lúc Trương Nhược Trần vừa mới đột phá Hoàng Cực cảnh trung cực, thi triển ra Long Tượng Bàn Nhược Quyền, là có thể bộc phát ra lực lượng tương đương với hai mươi lăm con trâu. Lúc tu vi của hắn đạt đến Hoàng Cực cảnh trung cực đỉnh phong, càng có thể bộc phát ra lực lượng tương đương với ba mươi sáu con trâu.
Hiện tại, đột phá đến Hoàng Cực cảnh đại cực.
Cho dù không sử dụng Long Tượng Bàn Nhược Quyền, chỉ tiện tay đánh một kích, đã là lực lượng của ba mươi sáu con trâu. Nếu như thi triển ra Long Tượng Bàn Nhược quyền, càng có thể đạt đến lực lượng của bốn mươi chín con trâu.
Bây giờ Trương Nhược Trần có thể bộc phát mạnh nhất, chính là lực lượng tương đương với bốn mươi chín con trâu, gấp hai lần lực lượng so với võ giả Hoàng Cực cảnh đại viên mãn.
Võ giả Hoàng Cực cảnh bình thường có thể đạt tới lực lượng mạnh nhất là một trăm con trâu, được gọi là “lực lượng cực cảnh”, không có ai có thể vượt qua giới hạn này.
Cho dù ngươi tu luyện vũ kỹ lợi hại hơn nữa, thể chất mạnh mẽ, cũng không thể vượt qua giới hạn kia.
Trên thực tế, từ trước cho đến nay Trương Nhược Trần chưa từng gặp qua người có thể phát ra lực lượng bằng một trăm con trâu ở Hoàng Cực cảnh. Có thể đến gần giới hạn một trăm này, nhưng tuyệt đối không có khả năng đạt được một trăm.
Kiếp trước của hắn, ở Hoàng Cực cảnh, thời điểm mạnh nhất, cũng chỉ có thể bộc phát ra lực lượng của bốn mươi chín con trâu.
“Thiếu niên! Không thể không nói, ngươi đã sắp đuổi kịp lúc bản tọa còn trẻ rồi!” Hắc Sắc Cự Miêu nói khoác mà không biết ngượng.
Trương Nhược Trần từ từ bình phục lại tâm tình kích động của mình, nhìn thoáng qua Hắc Sắc Cự Miêu nói: “Tám loại minh văn không gian cơ bản, hiện tại ta có thể vẽ ra sáu loại, Điểm Hình minh văn, Hoành Hình minh văn, Tung Hình minh văn, Cao Hình minh văn, Tuyến Hình minh văn, Bình Hình minh văn. Nhưng còn dư lại hai loại minh văn, cho dù vẽ như thế nào cũng không thể vẽ ra được, ngươi có biết là xảy ra chuyện gì không?”
“Cái gì? Ngươi đã có thể vẽ ra sáu loại minh văn? Sao có thể nhanh như vậy?” Hắc Sắc Cự Miêu dùng sức lắc đầu, không tin lời nói của Trương Nhược Trần.
Trên thực tế, trước khi tiến vào Hoàng Cực cảnh đại cực, Trương Nhược Trần cũng đã vẽ ra được sáu loại minh văn không gian cơ bản. Luyện tập trong ba tháng, sao có thể không có thành quả được?
Trương Nhược Trần trực tiếp lấy ra sáu Linh chỉ, dùng Minh bút vẽ trên Linh chỉ, rất nhanh đã vẽ ra sáu loại minh văn, hiện ra trên Linh chỉ.
Hắc Sắc Cự Miêu bò qua, nhìn chằm chằm vào sáu minh văn trên Linh chỉ, gật đầu nói: “Lợi hại! Quả nhiên là sáu loại minh văn không gian cơ bản! Tám loại minh văn cơ bản, bây giờ ngươi cũng chỉ còn lại Trương Hình minh văn và Súc Hình minh văn là vẫn chưa có cách nào vẽ ra được? Thực ra cũng rất bình thường, Trương Hình minh văn và Súc Hình minh văn vốn khó hơn nhiều so với minh văn khác, không thể dễ dàng vẽ thành công như vậy. Thiếu niên, trên người ngươi có ngọc khí không?”
“Ngọc khí?”
Trương Nhược Trần hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn lấy ra một viên ngọc ban chỉ đeo trên ngón cái, để vào lòng bàn tay hỏi: “Ngươi muốn ngọc khí làm gì?”
Hắc Sắc Cự Miêu nhìn thoáng qua một viên ngọc ban chỉ, gật đầu nói: “Chất ngọc xem như không tệ, có thể dùng để luyện khí.”
“Luyện khí?” Trương Nhược Trần hỏi.
Hắc Sắc Cự Miêu nói: “Không sai, chính là luyện khí. Ngươi đã học xong sáu loại minh văn không gian cơ bản, có thể bắt đầu luyện chế ra không gian loại Chân Vũ bảo khí đơn giản nhất, không gian giới chỉ. Trong thiên hạ, chỉ có ngươi mới có thể luyện chế được.”
“Không gian giới chỉ là gì?” Trương Nhược Trần hỏi.
Hắc Sắc Cự Miêu tiếp tục nói: “Chính là xây dựng ra một không gian độc lập trong giới chỉ. Nếu như tinh thần lực và tu vi của ngươi đủ mạnh, thậm chí có thể dùng nhẫn để chứa đựng cả một tòa núi lớn. Đương nhiên, lấy tu vi bây giờ của ngươi, có thể mở ra một không gian cỡ một mét vuông, cũng đã rất giỏi rồi.”
***
(*) Luân mạch: Là kinh mạch kết nối linh hồn với thế giới bên ngoài, còn được gọi là luân xa trong Phật giáo.