• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên thế giới này, có lúc thứ kinh khủng nhất không phải là người chết, mà là người sống.

Lướt qua vết máu trên chủy thủ, Mặc Văn hơi hơi nhấc chân đá văng một tên cản đường, màu mực trong con ngươi dao động không đè nén được hưng phấn.

Toàn bộ hành lang giờ phút này khắp nơi đều là thi thể đầu một nơi thân một nẻo, Mặc Văn đang đứng ở trong hành lang hầu như không còn sinh khí ngay cả một người toàn thây đều không để lại này.

Hô hấp trong không khí mang theo mùi máu tươi, hắn ngước mắt nhìn về phía bơm nước đầy máu tươi phía trước, ánh mắt thuận theo nhìn lên phía trên bơm nước là một đường ống, cuối cùng hiểu được lúc ở tầng trên vì sao hắn lại ngửi được mùi máu tanh.

Lại suy nghĩ một chút vì sai ở bên trong tiểu khu rất nhanh sẽ tụ tập số lớn Zombie, nguyên lai đều là vì mùi máu tanh này hấp dẫn tới.

Nghĩ tới đây Mặc Văn không nhịn được đỡ cái trán ngửa đầu, ha ha phá lên cười một tiếng, tiếng cười tùy ý lại mang theo cuồng vọng.

Những người ở nơi này rõ ràng cũng làm chuyện tàn nhẫn giống như hắn, mà lại ở lúc trước khi chết từng người từng người lại trách cứ hắn, kêu hắn là “Biến thái ” là “Người điên “.

Bọn họ dựa vào cái gì mà nói như vậy?

Rõ ràng là, mọi người đều cùng là người điên, không phải sao?

Một cước giẫm lên một thi thể, trong huyết dịch phát ra “lạch cạch ” một tiếng, ở nơi hành lang an tĩnh này lại dị thường dễ nghe.

Mặc Văn đình chỉ âm thanh nụ cười điên cuồng, dời đi cánh tay, trên mặt ẩn núp dáng vẻ hung ác.

Cái cảnh tượng như địa ngục lại mang theo mùi máu tanh nồng đậm này, rốt cuộc làm cho Mặc Văn đang yên lặng, dục vọng lại kịch liệt hồi phục trở lại, ý thức của hắn đã bị sự hung ác cùng cố chấp thay thế, hắn cần phải tiếp tục duy trì sự giết chóc cùng ngược đãi.

“Lam Lam… ” khớp xương ngón tay phát ra tiếng vang trầm nặng, hai con ngươi đen nhánh của hắn nổi lên gió bão trí mạng, xen lẫn khát máu cùng hung ác, tràn đầy sát ý, “Khi tìm được em, phải phạt em thế nào mới tốt đây.”

“Em tại sao lại chạy trốn khỏi anh? Thật là không ngoan ngoãn… Thật là không ngoan ngoãn.”

“Keng —— ”

Cửa thang máy phát ra thanh âm nhắc nhở thanh thúy, ngay sau đó ngừng lại mở cánh cửa ra, Mặc Văn đứng ở cửa có thể thấy rõ ở sau thang máy có một cánh cửa đen nhánh khác sau hành lang.

Bước nhanh xuyên qua thang máy, hắn đi vào bóng tối, tốc độ chạy càng lúc càng nhanh, giống như Tử Thần đang muốn đoạt lấy tánh mạng người khác.

Bây giờ Mặc Văn tâm tâm niệm niệm không biết Vu Lam đang làm gì?

Cô dĩ nhiên là đang đi tìm hắn.

“Ngao ô?”

Vu Lam xoa xoa dây nịt da trên xương đùi mình, bự bội lôi kéo chiếc áo sơ mi mới tinh. Cô giống như con ruồi không đầu đi loạn khắp nơi, cảm giác phương hướng lại không tốt, đến cuối cùng ngay cả nơi cô từ đâu chạy tới cũng không biết.

Cô ở đâu? đồ chơi của cô chạy đi nơi đâu rồi?

Thật ra thì lúc trước cô chỉ là muốn tránh máu. Mùi máu tanh, quá nồng đậm. Mùi tanh sẽ làm cho cô không thể duy trì được ý thức. Nhưng khi rời xa mùi tanh, cũng đem cô và đồ chơi tách ra.

“Gào! ” không muốn đi nửa, đi bộ mệt quá, cô muốn đồ chơi mau tới cõng cô!

Cắn ngón tay không có tý thịt nào của mình, cô bỗng nhiên ngửi thấy mùi của loài người, nghe được thanh âm của nhân loại. Cô lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nhảy lên bám ở trên trần nhà.

Không thể không nói, cô chẳng qua là lười đến không thích hoạt động, cũng không phải là không thể hoạt động.

Tràn đầy phấn khởi nhìn xuyên thấu qua cửa thấy một tên nam nhân đầu đầy mồ hôi đang ở trên người một nữ nhân “Rong ruổi ” Vu Lam đem con ngươi đột nhiẹn lòi ra của mình nhấn trở về, khuôn mặt đầy hiếu kỳ.

Cô không hiểu bọn họ đang làm gì, nhưng lại thấy bọn họ có bộ dáng chơi thật vui vẽ.

Không thể không nói thời điểm bây giờ Vu Lam thật sự là có trí nhớ mạnh nhất, cô nhìn như vậy, liền đem toàn bộ động tác của đôi nam nữ trước mắt tất cả đều ghi tạc vào trong đầu.

Về sau cô muốn tìm đồ chơi của cô cùng chơi cái trò chơi này nha.

Vì vậy Lam Lam Hoa Lili đem chuyện sinh sản đời sau “Vĩ đại ” này định nghĩa thành một loại trò chơi.

Quay đầu nắm chặt một nắm tóc to, Vu Lam nhìn một hồi liền buồn chán chẹp miệng. Cô có chút thú vị từ trên trần nhà nhảy xuống, sau đó hướng về phía hai người kia, thật thấp rống một tiếng.

Có người rình coi thì không có gì, nhưng lại có con Zombie nào đó rình coi còn ra dọa người… Đây thật là đem tên nam nhân đang “Vận động ” kịch liệt kia bị dọa gần chết.

“A!”

Nhìn thấy Vu Lam, trong nháy mắt nam nhân cả kinh hét lên, một giây kế tiếp bị dọa liền lăn một vòng từ trên giường ngã xuống, “Vì sao ở nơi này lại có Zombie?!”

Nữ nhân cũng nhìn thấy Vu Lam, bị hù dọa sắc mặt trắng bệch đồng thời người run rẩy không biết nên làm gì nửa.

“Gào. ” đừng để ý tới tôi, các người tiếp tục đi nha. Vu Lam cười híp mắt cúi đầu, trưng ra bộ dáng vô cùng hiền lành.

Dạ dày cô kêu gào muốn ăn hai tên nhân loại đang tỏa ra mùi thịt thơm trước mắt này, nhưng mà ý thức của cô lại kiên định khống chế hành động của cô.

Đáng tiếc cô là người hiền lành nhưng mà ở trong mắt tên đàn ông kia lại là dữ tợn. Nam nhân kia phản ứng lại rất nhanh, cầm lên một cây súng bên trên y phục liền hướng về phía Vu Lam nổ hai phát, tiếng súng chói tai vang lên làm cho Vu Lam bị giật mình, cô liền né người tránh đi.

Cô không vui gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt cô thoáng cái biến hóa nguy hiểm, cô giống như một con Zombie thông thường một nửa người nằm sấp trên mặt đất, tùy thời chuẩn bị tiến lên cắn đứt cổ của tên đàn ông kia.

Nếu như lúc này cô có cái đuôi nó tuyệt đối sẽ rất có lực uy hiếp.

“Lam Lam.”

Nhưng mà còn không đợi cô phát động công kích, trong hành lang đen nhánh sau lưng liền truyền đến một đạo thanh âm dễ nghe quen thuộc.

Khi đạo thanh âm này vang lên, trong nháy mắt, cảm giác phòng bị trên người Vu Lam liền rút đi hết. Cô vội vàng đứng lên, vui vẻ hướng về phía địa phương mới lên tiếng vừa rồi nhào tới.

“Ngao ô! ” ngươi đã về rồi!

Cô cao hứng la lên.

Mặc Văn quả nhiên đứng trong bóng đêm, hắn nửa quỳ xuống lộ ra nụ cười ôn hòa hướng về phía Vu Lam dang tay ra, ôn nhu giống như quá khứ vậy.

Nhưng mà bước chân Vu Lam lại dừng một chút.

Cô bén nhạy phát giác nguy hiểm.

Nhưng mà cho dù như vậy cô cũng chỉ ngắn ngủi ngừng lại một lát, tiếp lấy liền liều mạng nhào tới trong ngực Mặc Văn.

“Ngao ô… ” rất muốn ngươi.

Khi cô ngã vào trong ngực hắn, trong nháy mắt Mặc Văn liền nắm chặt khuỷu tay, vững vàng đem cô siết chặt ở trong ngực.

Vu Lam có chút khó chịu, ánh mắt của cô ngập nước cọ xát ngực Mặc Văn, ngẩng đầu lên đáng thương “Ô ô ” một tiếng.

“Lam Lam, tại sao em lại rời khỏi anh. ” đôi con ngươi Mặc Văn cơ hồ khuếch trương đến lớn nhất, đôi mắt hắn đen nhánh không ánh sáng phản chiếu đôi mắt ngập nước của Vu Lam, lòng mơ hồ có chút run rẩy.

“Ngao ô. ” Vu Lam khó chịu nhíu mũi, nằm úp sấp ở trong ngực hắn nức nở, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu vẫn không nhịn được xông ra hốc mắt.

Khó chịu a.

Cô không thích đồ chơi như vậy với cô.

Nước mắt Vu Lam nhanh chóng nhuộm ướt bộ ngực hắn, trong ánh mắt Mặc Văn nhìn như bền chắc không thể phá vỡ, nhưng tấm lá chắn kia lại trong nháy mắt điên cuồng bể nát, còn dư lại chỉ có hốt hoảng cùng mờ mịt.

“Lam Lam… Lam Lam… Lam Lam… ” lực đạo của hắn trong nháy mắt nhẹ xuống, vùi đầu trong bả vai Vu Lam một lần lại một lần lẩm bẩm tên của cô, thanh âm khàn khàn một tiếng lại quan trọng hơn một tiếng.

“Không được rời bỏ anh, không muốn em rời bỏ anh, anh không thể không có em!”

“Ngao ô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK