Chỉ thấy màu sắc sặc sỡ trên trường kiếm mờ nhạt một hồi, lại giống như vô số nàng hồ điệp năm màu từ dưới bay lên, khiến người ta hoa mắt.
Mà ánh sáng rực rỡ đấy tan đi, trên thân kiếm lập tức bị một đạo hỏa diễm vàng ròng bao trùm.
Thiết Kiên bước tới trước một bước, cánh tay xoay tròn rồi chém xuống tảng đá lớn màu đen. Phần Thiên trường kiếm xẹt qua một đạo hỏa ảnh vĩ đại ở giữa không trung, tựu như cùng lá cờ lớn hỏa diễm, quét xuống phía dưới tảng đá lớn.
"Keng" một tiếng giòn vang!
Dưới mũi kiếm, một đoàn quang mang vàng ròng đột nhiên bùng phát, cuồn cuộn nổi lên trận trận cuồng phong thét gào. Thiết Kiên đối dường như đã đoán được tình huống này, chẳng những không bị cổ lực lượng phản chấn này đẩy lùi. Ngược lại chợt cắn răng một cái, đổi một tay cầm kiếm thành hai tay cầm kiếm đè mạnh xuống tảng đá.
Chỉ thấy phù văn trên thân Phần Thiên kiếm càng lúc càng sáng, ngọn lửa bao quanh thanh kiếm càng lúc càng mạnh, nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ nó cũng liên tục tăng lên.
Nhưng Thiết Kiên càng dồn sức ép xuống, dưới mũi kiếm có một lực lượng vô danh, lại đối chọi với hắn gay gắt.
Thiết Kiên cắn chặt răng, khí tức quanh người lần thứ hai tăng vọt, áo bào trên người không gió tự bay phất phới.
Cảnh tượng này khiến cho Yến Tử ở bên ngoài miệng núi lửa vô cùng khẩn trương, siết chặt bàn tay của Tiểu Toán Bàn, cho đến khi cô nàng kia kêu đau, nàng mới phát hiện, vội vã buông lỏng.
Tư Đồ Hạo nhìn một màn trước mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười thưởng thức, tự lẩm bẩm: "Xem ra đã phát hiện được vấn đề!”
Lời của lão còn chưa dứt, đám đông bỗng la lên.
"Nứt... nứt rồi.”
"Hắn thực sự chém nứt rồi!”
Chỉ thấy hỏa diễm trên thân Phần Thiên Kiếm, đã hóa thành màu vàng chói mắt, ngọn lửa bên cấp tốc run rẩy, giống như một cái cưa lửa, không ngừng cắt tảng đá màu đen.
"Két" một tiếng.
Ở mặt ngoài thiên thạch, đột nhiên nứt ra một khe hở màu đỏ đậm, tiếp đó bập sâu, kéo dài ra hai bên, trực tiếp từ trung tâm nứt ra một lỗ hổng khổng lồ, lộ ra một mảng lớn tinh thể màu đen ở bên trong.
Nếu như tử quan sát kỹ vị trí gãy nứt, sẽ phát hiện bề ngoài tầng đá kia trên có dấu hiệu nóng chảy rõ ràng, hiển nhiên không phải do mũi kiếm bổ nứt, mà sau khi bị hỏa diễm hừng hực nóng chảy, mới bị kiếm phong chém nứt.
Thiết Kiên thở ra một hơi thật dài, thầm cảm thấy may mà mặt ngoài của tảng đá không quá dầy. Bằng không nếu như hắn phải nấu chảy thêm nửa canh giờ, trước không đề cập tới pháp lực của hắn có đủ hay không, dù là dị hỏa trong đan điền, chắc chắn cũng không cầm cự nổi.
Hắn chậm rãi thu hồi trường kiếm, đeo ngược ra sau lưng, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất, cả người liền bay lên, rồi trở xuống quảng trường.
"Cái này đâu thể tính là chém ra? Ngược lại giống như dùng hỏa diễm nấu chảy.” La Hầu không phục, cao giọng nghi ngờ nói.
"Đúng vậy, cái này không tính!”
Đám đông vây xem, lập tức ồn ào nghị luận.
"Chuôi pháp kiếm này nhưng là do đích thân luyện chế đúng không?” Thiết Kiên nghe vậy mặt không đổi sắc, cười hỏi ngược lại.
"Đúng.” La Hầu hơi nghi hoặc, nói.
"Như vậy hỏa diễm trên thân kiếm, là thần thông của thanh pháp kiếm này?" Thiết Kiên lại hỏi.
“Không sai." La Hầu suy nghĩ một chút, đáp.
"Vậy ta kích phát thần thông của pháp kiếm do mình luyện chế, phá vỡ tảng đá này, có gì không ổn?" Thiết Kiên tiếp tục hỏi.
"Cái này…” La Hầu liền cứng họng.
Thẩm Ôn ở bên thì không chớp mắt nhìn chăm chú vào bên vết nứt trên tảng đá, như có điều suy nghĩ.
"Vị đại luyện kiếm sư cuối cùng, có thể tiếp tục khiêu chiến." Tư Đồ Hạo đối với tranh chấp ở trước mắt, vẫn chưa lập tức làm ra quyết đoán, mà trực tiếp mở miệng.
"Cừu Bá Thiên" nghe vậy, khuôn mặt hiện lên một nụ cười, đi tới bên cạnh giá kiếm, thu hồi U Lân Huyết Kiếm của mình, thả người liền nhảy vào trong miệng núi lửa.
Thân hình chưa rơi xuống đất, trường kiếm trong tay cũng đã "Keng" một tiếng, rút ra khỏi vỏ.
Chỉ thấy bên ngoài thân kiếm, một đạo phù văn cổ quái bừng sáng, toàn bộ thân kiếm rung vang không ngớt, từng sợi kiếm khí màu đỏ chảy ra từ dưới đốc kiếm, dường như huyết quản kinh lạc thông thường, trong nháy mắt lan tràn khắp thân kiếm.
Cừu Bá Thiên xoay mình giữa không trung, cũng như giống như Thẩm Ôn, lựa chọn đâm vào tảng đá.
Mũi kiếm lóe lên huyết quang, trực tiếp đâm vào một điểm bên trái tảng đá.
Một tiếng "Đinh" thanh thúy vang lên!
Cừu Bá Thiên dùng cả người chống đở trường kiếm, đứng vững vàng trên đỉnh tảng đá.
Hắn vẫn chưa xoay tròn thân thể, để tăng cường thêm lực đâm giống như Thẩm Ôn, mà một tay kết kiếm quyết, vỗ trên thân kiếm, trong miệng cũng bắt đầu mặc niệm trận trận pháp quyết.
Kèm theo một chuỗi ngâm tụng vang lên, trường kiếm rung vang không ngớt, thanh âm như oán như tố, có chút mờ nhạt không rõ, hết sức cổ quái.
Nơi giáo nhau giữa mũi kiếm và mặt đá, lập tức sáng lên một đoàn quang mang màu đỏ, đẩy thanh trường kiếm hướng về phía trước.
Thiết Kiên đi tới bên ngoài miệng núi lửa, dựa vào lan can nhìn lại, chỉ thấy trường kiếm trong tay của Cừu Bá Thiên dao động không ngừng, hồng mang chỗ mũi kiếm cấp tốc chớp động, đúng là có từng sợi đỏ kiếm ti đỏ như máu thẩm thấu ra, không ngừng ăn mòn tảng đá.
Khối đá màu đen, lại bởi sự ăn mòn này, bắt đầu bốc lên lớp bụi đá màu trắng nhạt.
Không có va chạm kịch liệt, không có ánh kiếm chói mắt, mọi thứ trước mắt dường như rất bình tĩnh và chậm rãi
Nhưng ngay sau đó, có một âm thanh "bộp" từ trên tảng đá.
Mọi người khẽ giật mình, không khỏi cảm thán, nhìn kỹ lại thì phát hiện thanh huyết kiếm của Cừu Bá Thiên đã đâm thẳng vào thiên thạch
"Thanh kiếm này... " Tư Đồ Hạo nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm màu máu, ánh mắt lóe lên.
Lúc này, Cừu Bá Thiên cầm thanh kiếm lộn ngược, rơi xuống và đứng trên tảng đá.
Y khẽ hất hàm, ánh mắt như có như không liếc Thiết Kiên, giơ tay từ từ rút thanh trường kiếm màu máu ra khỏi phiến đá, nhảy vọt trở lại thạch đài của quảng trường.
" Nhắc mới nhớ, y cũng không chém nứt thiên thạch, mà là ăn mòn nó." Trong đám người, cũng có kẻ nghi hoặc nói.
Trên quảng trường lúc này hỗn loạn ồn ào, mọi người tranh cãi.
Lão giả râu trắng đang muốn mở miệng quát bảo ngưng lại, chợt nghe Tư Đồ Hạo đột nhiên mở miệng nói:
"Lớp vỏ đá bao bọc bên ngoài Thiết mẫu chi tinh, ẩn chứa trong đó vật chất hết sức đặc thù, có thể hấp thụ các đòn tấn công từ bên ngoài và phóng ra sức mạnh tương tự. Tấn công mù quáng dùng vũ lực hoặc khoan thật mạnh, miễn là xuyên thủng giới hạn của sức chịu đựng, tuy rằng có thể phá mở, nhưng tiêu hao quá nhiều, cuối cùng cũng chẳng được gì."
Thanh âm của lão không lớn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, trên quảng trường nhất thời an tĩnh lại, mọi người đều cẩn thận lắng nghe.
Hai người La Hầu và Thẩm ôn làm bộ gật đầu trầm tư, biểu hiện trên mặt lại cực kỳ xấu hổ.
Tư Đồ Hạo trong miệng nói " Dùng lực và khoan bằng mũi nhọn", hiển nhiên là đang nói hai người bọn họ.
"Vòng tỷ thí này, cũng không phải là so pháp kiếm của ai sắc bén hơn, mà là so ai có thể phát huy thần thông của pháp kiếm do mình luyện chế tốt hơn. Cho nên người thắng đợt tỷ thí thứ hai này, theo thứ tự là đại luyện kiếm sư Thiết Kiên đến từ Yến thị thương hội, và đại luyện kiếm sư Cừu Bá Thiên đến từ Tôn thị thương hội." Tư Đồ Hạo tiếp tục nói.
Lời này vừa ra, trên quảng trường lại ồn ào một trận, đều rất bất ngờ với kết quả này.
Bốn đại thương hội của Việt Kinh, trong đó đại luyện kiếm sư của Kim thị luyện chế thất bại, chịu phản phệ thụ thương, đại luyện kiếm sư của Lư thị cũng thất thủ, chỉ luyện ra một thanh thượng phẩm pháp kiếm.
Hai vị đại luyện kiếm sư của La thị và Tưởng thị, cũng luyện chế được cực phẩm pháp kiếm, kết quả vẫn bại bởi kẻ có chút tiếng tăm Cừu Bá Thiên, và kẻ không có chút danh tiếng gì, Thiết Kiên.
"Thiết đại ca thắng, ha ha ha... Thật tốt quá. " Tiểu Toán Bàn lôi ống tay áo của Yến Tử, kích động kêu lên.
Lúc này trên mặt tràn đầy vui mừng, có vẻ đã hoàn toàn quên mất việc suýt chết.
Yến Tử nhìn thấy cảnh này, không khỏi thở dài một tiếng, ánh mắt cũng là quét về vị trí của hai người ông cháu Tôn thị.
Mấy ngày nay, ngoại trừ chiếu cố Tiểu Toán Bàn ra, nàng cũng luôn để ý của Tôn gia, nhưng mãi không thấy Diêu Bân lộ diện.
Trần Quang nhìn theo ánh mắt của nàng, cũng nhìn thấy Tôn gia hai người đang rất vui mừng, thầm hừ lạnh một tiếng.
Mà lúc này, hai người Thiết Kiên và Cừu Bá Thiên, đã bị mời đến bệ đá ở chính giữa sân rộng.
"Nhị vị đều là thiên tài luyện kiếm trăm năm khó gặp, đã từng cân nhắc đến việc gia nhập vào Công Tạo Tư, ra sức vì nước? Việt Quốc hoàng thất ta luôn luôn đối xử tốt với luyện kiếm sư... " Quảng Lương Vương đến gần hai người, cười tươi, cao giọng hỏi.
Dưới đài Yến Tử nghe vậy, thần sắc không khỏi tối sầm lại, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương.
Thiết Kiên hơi sững sờ, quay đầu nhìn thoáng qua trong đám người Yến Tử, trùng hợp cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Hắn mỉm cười nhìn về phía Yến Tử, xoay đầu lại vừa cười vừa nói: "Đa tạ vương gia nâng đỡ, ta nhận được sự chiếu cố của Yến gia, đại ân chưa báo, tạm thời còn không ý có đổi chủ."
"Thiết đại sư có tình có nghĩa, thật là thiếu niên anh hùng. Đã nói như vậy, bản vương đương nhiên không miễn cưỡng, mong rằng sau này tới Công Tạo Tư nhiều thêm, như có cơ hội, còn xin ngài luyện chế riêng cho ta một thanh pháp kiếm." Quảng Lương Vương đối với chuyện này, không hề ngạc nhiên, vừa cười vừa nói.
Dứt lời, lại đưa ánh mắt về phía Cừu Bá Thiên, trong mắt tràn đầy vẻ hỏi thăm.
"Có thể được Vương gia ưu ái, quả thật đó phước đức ba đời của Cừu mỗ. Chỉ tiếc ta cùng với Tôn gia ký kết minh ước chưa hết hạn, nếu sau này còn cơ hội có thể đi vào Công Tạo Tư, cũng xin Vương gia tiến cử." Cừu Bá Thiên thi lễ một cái, thấp giọng nói.
"Đại luyện kiếm sư giống như Cừu đại sư, nếu muốn tới Công Tạo Tư, nào cần bản vương dẫn tiến, đương nhiên là mở rộng đại môn hoan nghênh, ngài nói đi?" Quảng Lương Vương nhìn về Tư Đồ Hạo, dò hỏi.
Tư Đồ Hạo nghe vậy, lại không trả lời ngay, mà hỏi Cừu Bá Thiên một vấn đề cổ quái: "Không biết thanh U Lân Huyết Kiếm này của Cừu đại sư, sử dụng là loại hoả dịch nào để tôi luyện?"
"Là tinh huyết của một con U Lân Yêu Mãng hơn hai trăm tuổi, con thú này là tai hoạ của sơn lâm đã lâu, số người và vật nó đã nuốt phải tới cả ngàn, vì vậy âm sát huyết khí trong cơ thể vô cùng vượng. Ta bèn giết nó, lấy tinh huyết làm hoả dịch để tôi luyện." Cừu Bá Thiên thản nhiên đáp.
Tư Đồ Hạo nghe vậy, nhìn y chằm chằm một lát, cuối cùng mỉm cười, nói: "Thì ra là thế."
Thiết Kiên nhìn lướt qua thanh trường kiếm kia, chỉ cảm thấy có một mùi máu tanh cứ quanh quẩn không tiêu tan, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân ở đâu.
"Từ xưa đến nay, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Đối với tại luyện kiếm sư chúng ta mà nói, cũng là như thế. Tạo nghệ của hai vị đại luyện kiếm sư, đều kinh người, lần tỉ thí thứ ba, sẽ là dùng đấu kiếm để phân thắng bại!" Tư Đồ Hạo nhìn về phía mọi người, cao giọng tuyên bố.
Quảng Lương Vương ở bên cạnh nghe được lời ấy, trên mặt cũng lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói gì đó, lại bị Tư Đồ Hạo xua tay ngăn lại, cũng chỉ đành im lặng.