* Vũ Văn Thành Ngọc *
Lần đầu tiên anh gặp cô khi cô chỉ là một cô bé xinh xắn, đáng yêu. Hay cầm một con gấu bông màu trắng và thường hay núp sau lưng anh trai của mình. Ấn tượng đầu tiên của anh về cô là đó là một bé con cần được bảo vệ.
Lần thứ hai anh gặp thứ hai anh gặp cô khi đó anh bị một đám côn đồ vay đánh thừa chết thiếu sống trong một con hẻm. Thì anh lại nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé đó cô bé hô to bảo anh cẩn thận. Còn dám đứng ra chắn một gậy cho anh may mà anh phản ứng nhanh chóng đẩy cô ra và tránh thoát khỏi đó.
Anh đem cô đến một nơi thật an toàn còn anh thì tiếp tục chiến đấu với bọn chúng. Khi mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi anh lại đến tìm cô bé. Cô bé nhìn anh với một ánh mắt cực kỳ vô tội. Lửa giận trong lòng anh dần giảm bớt: “ Cái cô bé ngốc nghếch này bị muốn chết có phải không? Có biết lúc nãy có bao nhiêu nguy hiểm. Đúng là ngốc hết thuốc chữa mà.”
Cô bé nhìn anh nước mắt lưng tròng: “ Đại ca ca sao anh lại hung dữ như vậy. Tiểu Linh Linh trong lúc đi lạc thì thấy anh bị người ta đánh thảm như vậy. Tiểu Linh Linh chỉ là lo sợ anh bị thương nên mới như vậy. Sao đại ca ca lại tức giận với Tiểu Linh Linh chứ. Hu hu hu”
Anh vội dỗ dành cô trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ấm áp. Đã từ rất lâu rồi không còn ai lo lắng anh sẽ bị thương nữa. Vì cậu lớn lên trong giới hắc đạo hằng ngày sống trong gió tanh mưa máu. Ba mẹ anh đều cho rằng đánh nhau là cách để anh trở nên lớn mạnh hơn. có những lúc anh bị thương nặng hơn thế này gấp 10 lần cũng không ai quan tâm.Cũng không ai ngu ngốc vì anh mà liều cả mạng huống chi cô chỉ là một cô bé yếu ớt. “ Ngoan không khóc nữa đại ca ca không có nổi giận với em. Chỉ là sau này không được hành sự lỗ mãng như vậy nữa. Nếu gặp phải chuyện như vậy phải tránh xa ra và báo cho người lớn có biết không? Ngoan không khóc nữa ca ca thương muội.”
Cô bé vội thu lại nước mắt: “ Tiểu Linh Linh đã biết, sau này em nhất định sẽ nghe lời.”
“ Có phải vừa rồi anh đánh với bọn người kia rất đáng sợ không? Tiểu Linh Linh có cảm thấy đại ca ca là người xấu? “
Cô bé vội ôm lấy cánh tay của anh làm nũng: “ Không có Tiểu Linh Linh cảm thấy đại ca ca rất oách. Đại ca ca bảo vệ Tiểu Linh Linh, đại ca ca là người tốt. Tiểu Linh Linh rất thích đại ca ca, lúc nãy đại ca ca có bị thương không để Tiểu Linh Linh thổi cho ca. Như vậy sẽ không đau nữa.”
Trong lòng anh càng ngày càng ấm áp đã rất lâu rồi không có ai quan tâm anh như vậy. Cô bé ngốc này vừa hồn nhiên, đáng yêu, lại quá mức trong sáng. Làm cho người ta có cảm giác muốn được bảo vệ che chở. Anh nhanh chống quyết định từ nay về sau anh sẽ bảo vệ cô bé thật tốt không cho ai ức hiếp cô bé cả.
Vũ Văn Thành Ngọc vội ôm lúc cô bé vào lòng: “ Ngoa bây giờ đại ca ca đưa em về nhà, ở đây rất nguy hiểm sau này không đươc đi lung tung như vậy nữa. Sau này nhất định phải ngoan ngoãn, đại ca ca sẽ bảo vệ em có được không? Gọi ta là Thành Ngọc ca ca nào.”
Tiểu Linh Linh vui vẻ chu cái miệng nhỏ hôn anh một cái: “ Hảo a Thành Ngọc ca ca thật tốt.”
Hai người cùng nhau về nhà câu chuyện từ đó bắt đầu.
* Triệu Tử Kỳ *
Từ nhỏ đến lớn anh đều không có bạn bè, bọn họ đều không muốn chơi với anh. Vì anh vừa béo vừa xấu, không ai nguyện ý làm bạn với anh cả. Trong lòng anh rất mong muốn có một người bạn thật sự. Anh càng ra sức kết bạn bọn họ bề ngoài đều đồng ý làm bạn với anh vì thế lực gia tộc. Nhưng sau lưng lại không ngừng trêu chọc anh là đồ béo chết tiệt, là một con heo ngu ngốc. Bọn họ luôn coi anh như một cái kho mà bòn rút, lợi dụng lợi ích.
Kể từ khi nghe trộm được những lời nói xấu của bọn họ anh ngày càng khép mình lại, không muốn quan tâm đến ai nữa. Tính cách của anh ngày càng xấu, thường đi gây chuyện với bọn nhóc khác.
Cho đến một ngày một cô bé xinh xắn, đáng yêu đó xuất hiện. Cô bé rất thiện lương, cô là người đầu tiên chịu chủ động nói chuyện với anh. Cô chu cái miệng nhỏ đáng yêu của mình ra, chống cằm nghi hoặc nhìn anh đang trốn ở một góc trong công viên trò chơi. “ Đại ca ca sao anh lại ở đây một mình. Anh không có bạn sao? Ở một mình như vậy anh không cảm thấy buồn chán sao? “
Anh nhìn cô bé bằng một ánh mắt kỳ quái: “ Cô bé à sao em lại ở đây. Em không cảm thấy anh rất xấu xí sao? Em không cảm thấy chán ghét hay kinh tởm anh sao? “
Cô bé lúng túng gãi đầu: “ Tiểu Linh Linh nói thật cho đại ca ca biết vậy em là bị lạc đường rồi, nên muốn qua đây hỏi đường anh. Em cảm thấy đại ca ca rất tốt mà. Rất đáng yêu Tiểu Linh Linh thật thích đại ca ca, em không có chán ghét anh. Mà đại ca ca còn chưa trả lời câu hỏi của em đó.” nói xong cô né ngoan ngoãn ngồi kế bên anh.
Anh nhìn cô vô cùng kinh ngạc lần đầu tiên có người không chán ghét ngoại hình của anh lại còn khen anh đáng yêu nữa. Lần đầu tiên có người ngồi gần anh như vậy trừ người thân của anh. Một dòng nước ấm chảy vào lòng anh: “ Anh không có bạn bè. Bọn họ đều chán ghét anh lớn lên xấu như vậy. Bọn họ đều không nguyện ý làm bạn với anh. Đại ca ca ở một mình cũng đã quen rồi không sao cả.”
Cô bé trợn tròn mắt kinh ngạc: “ Sao có thể như vậy chứ. Đại ca ca đáng yêu như vậy sao có thể ghét bỏ anh. Anh xem tay chân và cả người nữa đều tròn thành một đoàn thật đáng yêu. “
Nói xong cô còn đưa đôi tay nhỏ bé của mình sờ soạn khặp người anh. Trong mắt hiện lên tia vui thích: “ Đại ca ca người anh thật mềm nếu anh ôm Tiểu Linh Linh có phải sẽ rất thoải mái không. Giống như chiếc đệm nhỏ của Tiểu Linh Linh vậy.”
Triệu Tử Kỳ không khỏi đen mặt trong lòng lại vô càng ấm áp, lần đầu tiên có người hình dung anh như vậy thật thú vị. Vì muốn trêu chọc cô bé, anh giơ tay lên gõ cái trán nhỏ của cô: “ Em cái đứa nhỏ này suy nghĩ lung tung cái gì không biết nữa.”
Tiểu Linh Linh vội ôm cái trán nhỏ của mình than đau. Bạn nhỏ Triệu Tử Kỳ lại cười vui vẻ anh biết cô đang làm nũng với anh mà thôi, anh ra tay rất nhẹ có được không. Anh vẫn giả vờ xoa xoa cho cô: “ Anh xoa một chút sẽ không đau nữa rồi ngoan.”
Thấy vậy cô bé vội mỉm cười với anh: “ Đại ca ca thật tốt em muốn chính thức làm bạn bè mới anh. Xin chào em là Tiểu Linh Linh không biết có thể trở thành bạn với anh không.”
Đối với ánh mắt mong chờ của cô anh càng nhìn càng thấy đáng yêu. Anh vui vẻ xoa đầu cô bé: “ Chào em anh là Triệu Tử Kỳ rất vui được làm bạn với em.”
Cô bé vui vẻ ôm lấy cánh tay anh nũng nịu: “ Sau này Tiểu Linh Linh sẽ gọi anh là Tử Kỳ ca ca. Tử Kỳ ca ca chúng ta đã là bạn rồi thì anh có thể ôm em về không.” ánh mắt long lanh đầy mong đợi.
Anh vội ôm cô vào lòng, cô bé thích thú cọ tới cọ lui trong lòng anh. Trong miệng còn không ngừng cười trộm: “ Thật mềm mại, êm ái, thoải mái quá đi mất. Lần này mình thật là may mắn.” Triệu Tử Kỳ trong lòng lắc đầu cái cô bé ngốc ngếch này sau lại dễ tin người như vậy chứ. Nếu anh mà là người xấu thì bây giờ cô bé thảm rồi đây. Nnhung7nhu7 vậy anh lại càng quyết tâm chăm sóc bảo vệ người bạn đầu tiện của mình thật tốt.
Anh vui vẻ ôm chặt cô bé: “ Chúng ta cùng đi tìm người nhà em thôi nào.” cô bé cũng vui vẻ ôm anh. Mọi việc đều thật vui vẻ. Kể từ ngày đó khi nào bạn nhỏ Tiểu Linh Linh nghe được ai nói xấu bạn nhỏ Triệu Tử Kỳ đều ra mặt thay anh. Còn bạn nhỏ Triệu Tử Kỳ thì luôn cố gắng chăm lo cho em gái nhỏ. Tiện thể làm một cái nệm thịt cho cô bé ngủ.
Một cuộc gặp gỡ đơn giản gắn kết hai cuộc đời với nhau. Mọi việc đề bắt đầu từ những câu chuyện bình dị nhỏ bé.