• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứa trẻ đó rất quen mắt, vô cùng quen mắt. Thành chủ chắc chắn đã nhìn thấy đứa bé đó ở đâu rồi, chỉ là nhất thời nghĩ không ra. Bỗng mấy ngày sau, hắn ta đột nhiên nhớ ra. Nó rất giống nàng, rất giống Ngọc Diệp của hắn.

Những năm qua hắn luôn nỗ lực tìm nàng nhưng đều bặt vô âm tín. Nàng là tiên nữ. Hắn tuyệt không tin nàng đã chết ở chỗ của Châu Quả Vương. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hắn vẫn chưa thấy xác của nàng!

Hắn mở tờ giấy năm đó nàng viết cho hắn. Sau bao năm tháng, nó vẫn nguyên vẹn.

"Chúng ta, đời đời kiếp kiếp, hết duyên tận nợ".

Ngọc Diệp, nàng thật sự không muốn gặp ta nữa sao? Nàng hận ta đến thế sao? Ta đã dằn vặt đủ rồi, ta biết lỗi rồi, ta ân hận rồi. Ta đã mang binh qua đó tìm nàng ngay khi ta biết ta sai.

Vậy mà nàng vẫn muốn trừng phạt ta, dằn vặt ta nữa sao? Ta nhớ nàng biết mấy. Có trời biết, ta nhớ nàng biết mấy, nhớ ánh mắt của nàng, nhớ đôi môi của nàng, nhớ từ lúc nàng khóc đến lúc nàng cười. Chưa bao giờ, nỗi nhớ trong ta có thể vơi đi cả.

Và hắn chợt nhớ, năm đó nàng ra đi trong bụng vẫn còn mang theo một đứa trẻ, là con của hắn. Nếu nó còn sống, chắc giờ chỉ mới được sáu tuổi thôi.

Hắn chợt nhớ đến cô bé mấy hôm trước vừa gặp, cũng cỡ chừng đó.

"Đông Du!" - Hắn gấp rút gọi - "Mau đưa ta đến chỗ Vi đại phu".

Hắn biết hắn đã chậm trễ. Hắn biết hắn đã quá trễ.

Nếu như đó là sự thật... Tiếng khóc lóc của con bé đó cứ không ngừng vang lên bên tai hắn.

"Cha, mau đi cứu mẹ. Mẹ sắp chết rồi!".

Quả nhiên, hắn đã tới trễ. Vị Vi đại phu đó đã nói hết cho hắn mọi chuyện. Ngọc Diệp từ đó đến nay vẫn luôn sống ở ngoài ngoại ô Kinh Châu Thành. Bọn người của hắn kiếm không ra do dung mạo của nàng đã bị huỷ, hai mắt bị móc mất, chân tay đều bị cụt hoàn toàn. Nàng sống như một người đã chết, cực nhọc sinh ra đứa con cho hắn. Đợt vừa rồi, đúng là Ái Nhi đã kiếm được Vi đại phu về nhưng nàng đã tắt thở và hoá thành cát bụi rồi.

Hi vọng duy nhất của hắn hiện tại là có thể tìm thấy Ái Nhi, bù đắp cho con bé. Nhưng rồi hi vọng đó cũng tắt ngúm khi nhà của A Man đã hoang vắng, không còn lấy một bóng người.

Hắn đau đớn. Chưa bao giờ hắn đau khổ tột cùng đến vậy.

Ngọc Diệp, hoá ra lời cuối cùng nàng để lại cho ta chính là lời trong mảnh giấy đó.

Lẽ ra ta, không nên để nàng chịu nhiều cực khổ như vậy. Ta đã từng có được nàng, có được Bảo Bảo, có được Ái Nhi. Là chính ta, đã tự đánh mất tất cả.

Rất lâu về sau đó, khi hắn đang ngồi phê tấu sớ, hắn nghe thấy có người chạy vào báo tin.

"Bẩm thành chủ, Ngọc Diệp phu nhân đã trở về rồi!".

Thật sao? Hắn vội gập lại bản tấu sớ trên tay.

"Mau cho người vào đây".

"Thành chủ!".

Đúng là rất giống. Con bé rất giống Ngọc Diệp, gần như là hoàn toàn.

"Ái Nhi!" - Hắn định chạy tới, ôm lấy nó.

Nhưng nó đã lùi lại né tránh, dùng ánh mắt lạnh như dao nhìn hắn.

"Ông nhận ra tôi sao?".

Giọng nó lạnh lùng, xa cách.

"Ta xin lỗi, vì lúc trước đã không nhận ra con!".

Hắn tiến một bước, con bé lùi một bước.

Con bé đúng là không giống mẹ nó. Ngọc Diệp vô cùng mỏng manh, nàng rất dễ khóc. Khi hắn khẽ dựa vào Hoa Nguyệt thôi cũng đã khiến nàng ngân ngấn nước. Đó là lý do, nàng luôn cúi thấp đầu, để tránh mặt hắn.

Còn đứa bé này, bề ngoài thì giống nàng, nhưng tính cách có vẻ giống hắn, mạnh mẽ, cứng rắn, và... thù dai.

"Tránh xa tôi ra!" - Nó quyết liệt vạch rõ ranh giới với hắn - "Hôm nay tôi tới đây không phải để nhận mặt ông! Tôi đến để trả thù cho mẹ tôi!".

Hắn cười.

"Cứng rắn ghê nhỉ? Con định trả thù bằng cách gì đây?".

Con bé đưa cái lệnh bài ra trước mặt hắn. Hắn chau mày, là lệnh bài của triều đình.

"Ta bây giờ đã được phong làm quận chúa. Suy cho cùng, mẹ của ta chính là công chúa đương triều! Ông hoặc là phải nhường cho ta cái ghế thành chủ, hoặc để ta phá nát cái thành này của ông".

Cái tính này của nó thực sự giống hắn. Tàn nhẫn. Còn Ngọc Diệp thì đến một con kiến cũng không nỡ gϊếŧ, nên vậy mới cứ âm thầm chịu khổ.

"Con định phá nát thành của ta bằng cách nào?".

Hắn thấy tia sáng loá lên từ tay áo của con bé. Nó giấu dao.

Khi con bé vung tay, hắn đã nhanh nhẹn né được.

"Con nghĩ ta ngồi lên cái ghế này dễ lắm sao?".

Con bé liền rút dao lại.

"Ta có hơn 5 vạn lính đang bao vây ở ngoại thành".

"Thì sao chứ?".

"Đông Du nằm bên phe ta! Ngài ấy đang nắm giữ toàn bộ lính của ngài. Đủ rồi chứ?".

Hắn hiểu rồi. Hắn cười.

Con bé lợi dụng Đông Du. Nó chắc chắn biết Đông Du có tình cảm đặc biệt với mẹ nó. Đông Du chắc chắn không muốn phản hắn, nhưng suy cho cùng, cái ghế thế tử này cũng bỏ trống quá lâu rồi. Đông Du thà để cho Ái Nhi làm thành chủ còn hơn để cho Thành Vương làm.

Hắn có thể đọc được vị của Đông Du. Chính Đông Du cũng muốn hắn đền tội bởi những gì hắn đã gây ra.

"Được. Có khí phách lắm!" - Hắn đi lên bục, vẫy tay Ái Nhi, đặt vào tay con bé ngọc ấn của hắn - "Từ nay, con sẽ là Thành chủ Kinh Châu".

Mặt con bé có chút không vừa ý. Hắn đoán được, trong mắt con bé, nó coi hắn là một trong những đối tượng phải báo thù. Nó muốn thấy hắn thống khổ, hơn là thấy hắn vẫn tươi tỉnh như thế này.

"Tốt. Giờ ta sẽ đến tìm Hoa Nguyệt. Ta sẽ móc mắt ả, cắt tay chân ả, cắt lưỡi ả, huỷ dung ả, để ả cảm nhận được năm ấy ả đã khiến mẹ ta phải chịu đựng những gì!".

Hắn nhàn nhạt nói.

"Tuỳ con thôi!".

Hắn hiểu trong mắt con bé, có hai thứ quan trọng nhất với hắn, một là Kinh Châu Thành, hai là Hoa Nguyệt. Nhưng nó không hiểu, thứ quan trọng nhất đối với hắn, từ lâu đã mất đi rồi.

Hắn nhớ lại, trước khi hắn đưa nàng vào cung, đã từng thề, sẽ tuyệt đối chung thuỷ với nàng, bằng không, con cái sẽ không chịu nhận mặt. Giờ thì thực sự đã ứng nghiệm rồi.

Ngọc Diệp, có lẽ nàng cũng không ngờ, ngôi vị thế tử đó ta luôn để dành cho Bảo Bảo. Ta đã luôn bị hận thù làm mờ mắt. Ta luôn cảm thấy ta đã đối xử quá tốt với nàng, bởi vì... Đáng nhẽ ra, khi ta thấy nàng khóc, ta không nên mủi lòng. Khi thấy nàng bị tổn thương, ta không nên bảo vệ. Khi thấy nàng chịu đau đớn, ta không nên thấy xót xa... Ta thực tế không có cách nào ngó lơ nàng được.

"Ông đi đâu đó? Ông đứng lại đó!" - Ái Nhi quát lên nhưng không cản được hắn.

Ngọc Diệp, ta chờ ngày này lâu lắm rồi!

Hắn đi ra khỏi chính điện, nhìn tuyết rơi trắng xoá, che khuất cả con đường. Hắn nhớ ngày này nhiều năm trước, đi ra khỏi cung nhìn thấy nàng gầy gò ốm yếu, nôn thốc nôn tháo, hắn đã hận không thể ôm lấy nàng. Hắn còn nhớ trên con đường phủ đầy tuyết giống thế này, hắn hận không thể ôm lấy nàng mà nói hết tâm tư, thù này không trả hắn còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên. Hắn còn nhớ thấy bụng nàng to trướng, hắn hận không thể chạy đến mà bung toả niềm hạnh phúc. Hắn còn nhớ thấy máu nàng lênh láng trên nền tuyết khắp cung, hắn hận không thể ở bên cạnh nói lời xin lỗi... Hắn còn mặt mũi nào để nhìn nàng.

"Thành chủ, ông đi đâu vậy?" - Ái Nhi hối hả chạy theo hắn, dường như đã cảm giác được có chuyện không ổn.

Ngọc Diệp, có trời biết ta thương nàng biết mấy. Thâm tâm ta, trái tim ta, linh hồn ta, đều luôn hướng về nàng. Đời ta đã có quá nhiều hối tiếc, nhưng tất cả đều là hối tiếc về nàng. Ta hối tiếc vì đã để yêu thù lẫn lộn. Ta hối tiếc vì đã không mang lại hạnh phúc cho nàng. Ta hối tiếc vì đã gϊếŧ chết con của chúng ta...

Ngọc Diệp, nếu có kiếp sau, ta mong nàng hãy tha thứ cho ta. Rút lại câu "Chúng ta, đời đời kiếp kiếp, hết duyên tận nợ" đi có được không? Ta sẽ bù đắp tất cả cho nàng.

"Ông, đứng lại đó!".

"Ái Nhi, con rơi nước mắt rồi!".

Hắn nói, khuôn miệng mỉm cười, nhìn xuống thấy bàn chân mình đang chênh vênh trên cao.

Thực ra, Ái Nhi cũng như ta, bị thù hận làm cho mờ mắt. Ta biết trong thâm tâm nó vẫn có ta, như trong ta vẫn luôn có nàng.

"Ngọc Diệp, cho dù phải đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ đi tìm nàng!" - Hắn hô lên một hơi rồi nhảy xuống toà thành cao lớn.

Dưới phiến băng tuyết dày trắng tinh khôi bỗng nở ra một bông hoa đỏ thẫm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang