• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Vi Linh ngạc nhiên nhìn thớ bụng bằng phẳng của người đàn ông này, không có đến một vết thương, nhưng rõ ràng khi hắn nhập viện …

Cô kích động buông tay. Hồ Khiên Dư không buông tha, hắn vươn tay kéo Lâm Vi Linh lại, đảo mình, đem cô ấn xuống dưới.

Hắn hôn cổ, cằm, vành tai làm cho cô không thể quay mặt, giọng nói khàn đặc tình dục: “Ngoan, cho anh …”

Trong xe lúc này chỉ còn lại tiếng vang của hai người.

Hắn tiến vào nơi sâu nhất.

Cô nhìn không chớp mắt rốt cuộc làm cho hắn nghi ngờ. Hắn tiếp tục đi vào làm đầu óc Vi Linh như thiếu khí.

Tầm mắt cô rốt cuộc dời đến mặt hắn.

Ánh mắt hắn tràn ngập dục vọng dường như xuyên thấu qua tim cô: “Vi Linh, tập trung …”

Vừa nói hắn vừa dùng sức tiến sâu vào.

Cảm giác đó làm Vi Linh cảm thấy chính mình cũng bị xuyên thấu, hạ thể đau đớn, không có một chút hưng phấn. Ngoài đau, không còn gì cả.

Bụng cô cứng lại. Đó là hắn, ở trong cơ thể cô không kiêng kị gì.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên ra ngoài. Hồ Khiên Dư không còn đè nặng, Vi Linh chỉ cảm thấy bên trong hư không, bụng không kìm hãm được co rút lại, hắn rời khỏi, cô như muốn mở miệng cầu xin hắn đừng đi.

Nhưng là lời nói đến miệng lại biến thành một tiếng rên rỉ. Cô nhíu mi, như thống khổ, lại như khoái cảm đến tột cùng.

Hắn thay đổi tư thế, đi vào, ác độc hỏi: “Thoải mái không? Ưm?”

Lúc này cả ngực cô đều hồng nhạt, muốn hét chói tai, lại chỉ có thể cắn vai hắn ồ ồ thở dốc.

Trong đầu cô cái gì cũng không còn, trong lúc nhất thời thậm chí quên mất tên người này, chỉ là đau, cùng với vui thích.

*************

Cao trào đi qua, cơ thể cô dựa vào vai hắn hô hấp nặng nề.

Nhưng trái tim, so với cơ thể càng lạnh. Nhớ lại tên người này, tất nhiên cũng nhớ lại tất cả những gì người này đã làm.

Tiếng dây da kêu lên, tầm mặt cô theo đó một lần nhìn xuống bụng người đàn ông này, không hề có vết phẫu thuật.

Hồ Khiên Dư mặc quần áo, rút mấy tờ giấy đưa cho Vi Linh. Cô cuống quýt rời tầm mắt, sợ hắn phát hiện sự kinh hoàng của mình. Hồ Khiên Dư thấy cô không nhúc nhích liền đưa tay kéo cô vào lòng, thay cô lau.

Trong lúc lau, cơ thể đột nhiên lại nóng lên, Lâm Vi Linh cuống quýt giữ chặt lại tay hắn. Rõ ràng hắn không vừa ý, nhưng cũng không cưỡng cầu, dằn dỗi rút tay.

Người đàn ông ngang ngạnh như vậy cũng không biết từ khi nào lại biến thành bây giờ, nhìn ánh mắt cô giống như có gì đó sợ hãi, cũng có gì đó … bất an.

Lâm Vi Linh nhắm mắt, coi như tất cả là mình ảo giác, nhưng lý trí lại không ngừng nhắc nhở.

Người đàn ông này đã từng lừa dối mình.

Yêu một người, đau khổ nhất là không thể tin tưởng người đó.

Khóe miệng người này khẽ nhếch, cười trào phúng, giọng nói hắn khàn khàn: “Sao vậy?”

Lâm Vi Linh không trả lời, đem đống quần áo hỗn độn trên ghế mặc vào, hô hấp cũng đã bình thường trở lại

Hồ Khiên Dư lui đến một bên, lạnh mắt nhìn Lâm Vi Linh, cảm thấy chính mình đang xem một tuồng kịch. Người con gái này, một phút trước vẫn còn ỷ trong lòng hắn như con mèo nhỏ. Nhưng giờ phút này hoàn toàn khôi phục thành Lâm Vi Linh bình thường. Lãnh cảm, cứng rắn, không thể lay động.

Loại phụ nữ này sẽ làm người khác cảm thấy mệt mỏi, cùng với sỡ hãi không thể cưỡng lại.

Hắn là Hồ Khiên Dư, hắn tự nhận sẽ không giống những người đàn ông bình thường. Cô cùng với hắn là việc nhất định, hắn yêu cô, nhưng hắn càng muốn khống chế cô, có được cô. Tình yêu rất khó có được, càng khó giữ được, chiếm giữ có vẻ phù hợp với tính cách của hắn hơn.

Nếu không hắn cũng không mang sinh mạng đi mạo hiểm, dựng một vụ tai nạn. Đối mặt với cô gái này, hắn cũng có thời điểm không thể nắm chắc được.

Bình thường, hắn tỉ mỉ bày bố tất cả, nhưng chỉ cần đối thủ là cô, lập tức mọi thứ sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Hành động không bình thường của cô vừa rồi nhắc nhở hắn, nhất định có chuyện gì xảy ra. Cho dù tất cả đều là hắn đa nghi, nhưng cô gần gũi với Lý Mục Thần như vậy, đối với hắn chính là uy hiếp.

“Hy sinh một thứ để đổi lấy một thứ”, câu này sẽ vình viên không bao giờ xuất hiện trong từ điển của Hồ Khiên Dư hắn. Tất cả đều có thể đạt được, chỉ cần có bản lĩnh.

Hắn không thể đánh mất Hằng Thịnh, càng không thể đánh mất cô gái này. Vì vậy, phải đánh cược chính mình.

Hắn thành công.

Nhưng, tất cả những điều bất thường của cô gái này đều làm hắn cảnh giác, hắn thừa nhận.

Trầm mặc.

Túi của Lâm Vi Linh rơi trên mặt đất, cô nhặt lên, tay không tự giác tiến vào trong. Bên trong có một chiếc hộp plastic trong suốt, cô nắm trong lòng bàn tay, góc cạnh găm vào da thịt.

Trong hộp đó chứa băng ghi âm Diêu Khiêm Mặc đưa cho cô.

Lời Diêu Khiêm Mặc nói lúc này còn quanh quẩn bên tai Vi Linh: “Tự em lựa chọn nghe hay không nghe.”

“Là cái gì?”

Diêu Khiêm Mặc không trả lời nghi vấn của cô, liếc mắt một cái. Ánh mắt anh ta ngập sương mù, nhìn không thấu.

Cứ nhìn như vậy hồi lâu, Diêu Khiêm Mặc mới mở miệng: “Khuyên em không nên nghe. Nghe xong, có lẽ em sẽ giống như Lộ Tây.”

“Vậy tại sao đưa cho tôi?” Tay cô không tự giác đã bắt đầu nắm lại.

Người đàn ông này vừa cảnh cáo lại vừa giao cuộn băng đó cho cô.

“Nếu sợ có thể tìm anh cùng nghe. Dường như …” Diêu Khiêm Mặc cười một cái, sửa miệng: “ … Lúc đó anh để Lý Mục Thần cùng anh xem cuốn băng kia, bởi anh đoán, em cần một bả vai.”

Nghe vậy, Lâm Vi Linh trừng mắt bất đắc dĩ nhìn hắn.

Hắn thấy cô chăm chú nhìn, ý cười càng đượm.

Người đàn ông này luôn có thứ gì đó khó hiểu. Nhìn thấy cô tức giận, hắn dường như lại càng vui vẻ.

Nhưng đột nhiên, mắt anh ta có một chút cô đơn rối rắm, “Biết không? Anh ghen tỵ với Hồ Khiên Dư, càng ghen tỵ với Lý Mục Thần. Bọn họ, một người có được trái tim em, một người có được sự tin tưởng của em. Còn anh …”

“......”

Còn anh? Chẳng qua chỉ có được của em sự nghi ngờ cùng khinh thường mà thôi …

Vài phút sau, lái xe trở về, xe lại một lần nữa lăn bánh. Tấm chắn giữa ghế điều khiển và ghế sau vẫn đứng trầm mặc như cũ.

Cửa kính mở, gió cùng nắng tiến vào, thổi đi mùi ám muội trong xe.

Vi Linh rốt cuộc đặt túi sang một bên, nhìn sườn mặt người đàn ông bên cạnh. Sắc bén nhưng tái nhợt, nhắc nhở cô, hắn là bệnh nhân.

Cô không nói không rằng tiến đến, ôm lấy cánh tay Hồ Khiên Dư, ngoan ngoãn gối đầu nên vai hắn.

Bả vai Hồ Khiên Dư cứng đờ, không nghiêng đầu nhìn, hơi hơi thấp xuống để bả vai xuôi, cho cô thoải mái gối.

Vi Linh cọ cọ, dụi vào cổ hắn, “Khiên Dư …”

Giọng nói dịu dàng.

Hồ Khiên Dư lẳng lặng nhắm mắt lại, rút cánh tay ra, vòng qua ôm lấy vai cô, đem cô tiến vào lòng mình.

Được rồi, cứ như vậy đi, cả đời cứ thế, cũng không phải không thể …

***************

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi của Diêu Khiêm Mặc qua đi, cúp điện thoại.

Giờ phút này anh ta đang ăn tối. Nhà hàng đồ ăn sang trọng nhất thành phố sư tử, tầng cao nhất khách sạn Hoàn Cầu, ngoài cửa sổ là toàn bộ cảnh đêm Singapore. Đẹp nhưng không có cảm giác chân thật

Trên bàn ăn là thịt bò 5 phần chín còn mang theo màu máu.

Hắn liếc mắt nhìn Lý Mục Thần đối diện, đột nhiên nở nụ cười, nâng chén nhấp rượu.

Lý Mục Thần trong tiếng cười của anh ta dừng lại một chút, cũng rất nhanh bình thường lại, không để ý đến, vẫn như trước dùng dao nĩa ăn thịt bò của mình.

Nhưng hiển nhiên Diêu Khiêm Mặc không buông tha cho Lý Mục Thần, “Lâm Vi Linh hẹn cậu gặp mặt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK