Beta: Cúc Kiên Cường
Tầm mắt Trương Tiện Ngư khó hiểu nhìn theo, Lận Vô Thủy mở cửa, nhờ gió lạnh đêm đông xoa dịu tâm trạng bứt rứt nóng nảy không yên. Hắn không bật đèn, cứ như vậy đứng ở cửa, nếu không phải trên người mặc áo sơ mi trắng thì dường như hòa thành một thể với bóng đêm.
Lúc Trần Chiêu Đệ xuống tầng bị hắn dọa sợ hết hồn, cô bé víu cầu thang cười híp mắt nhìn hắn, "Chú ơi sao chú không ngủ thế?"
"Cháu cũng không ngủ còn gì?"
Lận Vô Thủy xoay người, nhìn thấy cô bé thì hơi nhíu mày. Buổi tối mùa đông nhiệt độ giảm thấp mà bé gái đáng yêu trước mặt lại chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, chắc là đồ xuân thu, chất liệu không dày, ống tay áo và quần hơi ngắn, lộ ra cánh tay và bắp chân.
Không biết có phải do lạnh hay không, nước da trắng nõn của đứa trẻ tím tái, dường như có thể thấy vết xanh tím nhằng nhịt khắp cánh tay.
"Cháu đi tìm bà nội ngủ." Trần Chiêu Đệ cười ngọt ngào với hắn, xỏ đôi dép lê hoạt hình "cộc cộc cộc" chạy xuống dưới tầng, đi tìm bà nội.
Ánh mắt Lận Vô Thủy vẫn dõi theo, mãi đến tận khi cô bé vặn chốt cửa, bóng dáng biến mất sau cánh cửa thì mới thôi.
Lận Vô Thủy cười khẽ một tiếng, lui về phía sau hai bước, hắn ngẩng đầu, trong tầm mắt là tầng hai tối đen như mực, giống như quái vật miệng rộng im lặng gầm gừ.
"Sao ở ngoài lâu thế?" Trương Tiện Ngư thấy người đi ra ngoài đã lâu mà vẫn chưa quay về, cậu mặc thêm áo bông đi ra ngoài tìm hắn.
Lận Vô Thủy chỉ chỉ phía phòng ngủ lớn, "Tôi vừa mới thấy Trần Chiêu Đệ đi vào, cậu đoán xem cô bé làm gì trong đó?"
Trương Tiện Ngư thuận theo ngón tay hắn nhìn qua, ánh mắt sâu xa, "Đi vào xem thì sẽ biết ngay thôi?"
Nói xong cậu thực sự bước về phía căn phòng, cửa phòng đóng kín mít, lúc đứng ở cửa sẽ cảm thấy nhiệt độ ở đây thấp hơn những chỗ khác, khiến lòng người rét run.
Trong phòng không có một tiếng động, Trương Tiện Ngư giơ tay gõ "cốc cốc" lên cửa hai lần.
Một lúc lâu sau, cánh cửa màu nâu đỏ mở hé ra, gương mặt tươi cười hoạt bát của Trần Chiêu Đệ xuất hiện, "Chú có chuyện gì thế ạ?"
"Bà của cháu có khỏe không?" Ánh mắt Trương Tiện Ngư lướt qua đỉnh đầu đứa bé nhìn vào bên trong căn phòng tối đen. Bên trong thoang thoảng một mùi tanh tưởi nhàn nhạt.
Trần Chiêu Đệ nghiêng cái đầu nhỏ, cười rộ lên má lúm đồng tiền, "Khỏe lắm ạ, bà cháu rất khỏe, chỉ cần cháu ở bên cạnh bà thì bà sẽ rất ngoan."
"Chú có thể vào thăm bà không?" Trương Tiện Ngư cụp mắt nhìn cô bé.
Nụ cười trên mặt Trần Chiêu Đệ biến mất, con mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu, giọng nói lạnh như băng: "Không được."
"Chú cũng muốn bắt nạt chúng cháu sao?" Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ ngây thơ lên, vẻ mặt lại chẳng hề ngây ngô đáng yêu mà tràn đầy oán hận và cay nghiệt, dường như chỉ cần Trương Tiện Ngư nói một chữ "Đúng", cô bé sẽ hóa thành ác quỷ nhào tới.
Hai người đối mắt nhau chốc lát, cậu lui về sau một bước, thở dài nói: "Không phải, cháu ngủ sớm đi, đừng thức muộn nhé."
Trần Chiêu Đệ mở to đôi mắt, má lúm đồng tiền lại lộ ra, oán hận ban nãy biến mất tăm, trở về bé gái ngây ngô đáng yêu khi nào.
Trương Tiện Ngư quay về phòng dành cho khách dưới cái nhìn chăm chú của Trần Chiêu Đệ, Trần Dương trong phòng quay lưng về phía bọn họ, có lẽ ngủ say rồi, cậu cởi áo khoác chui vào trong chăn, nhẹ giọng nói với Lận Vô Thủy: "Ngày mai chúng ta quay về nhé?"
Lận Vô Thủy thoáng nhướn mày, vẻ mặt hơi bất ngờ, "Cậu mặc kệ?"
"Ừ." Trương Tiện Ngư nói: "Nhân quả báo ứng, quản không nổi."
"Nhân quả báo ứng gì vậy?" Trần Dương giường bên cạnh đột nhiên xoay người, ngóc nửa người dậy tò mò hỏi, "Cậu phát hiện ra cái gì rồi à?"
Vẻ mặt hắn tràn ngập hiếu kỳ, bàn tay nắm chặt ga trải giường, mắt không chớp nhìn Trương Tiện Ngư chờ cậu giải thích.
Trương Tiện Ngư cười cười với hắn, đồng tử nhạt màu trong đêm đông có chút lạnh lẽo, "Không phát hiện được gì." Nói xong không thèm quan tâm tới hắn nữa, rụt vào trong chăn đánh một giấc.
"Ấy, ai lại hẹp hòi như thế chứ." Cơ thể Trần Dương thò hẳn sang, làm ầm lên với Trương Tiện Ngư, "Nhận tiền của người, tiêu trừ tai họa cho người. Sao có thể nói mặc kệ là mặc kệ chứ?"
"Lúc trước anh cũng nghĩ như vậy đúng không?" Trương Tiện Ngư đột nhiên ngồi dậy nhìn thẳng về phía hắn, giống như thể biết rõ tất cả mọi chuyện, lại giống như chuyện gì cũng không biết.
Trần Dương sửng sốt, sau một hồi mới khẽ động cơ mặt cứng ngắc, cười khan nói: "Cậu có ý gì?"
Trương Tiện Ngư bình tĩnh nhìn hắn một hồi rồi đáp không có ý gì cả. Nói xong thì không quan tâm sắc mặt khó coi của Trần Dương, cậu quay lưng về phía hắn ngủ.
- -------
Đêm càng ngày càng khuya, nhiệt độ cũng giảm thấp hơn, trên mặt đất thậm chí kết thành sương trắng. Trong phòng ngủ dành cho khách, Trương Tiện Ngư và Lận Vô Thủy nhắm mắt thở đều đều, mà giường bên kia, Trần Dương lăn lộn mãi vẫn không ngủ được.
Hắn đang suy nghĩ về lời Trương Tiện Ngư nói trước khi ngủ, rốt cuộc là có ý gì.
Cậu ta nhìn ra rồi?
Không thể nào.
Trần Dương gạt bỏ suy đoán này, chẳng qua chỉ là một tiểu đạo sĩ còn chưa thụ lục mà thôi, có thể nhìn ra được gì chứ? Nghĩ vậy Trần Dương liền xốc lại tinh thần, nhớ tới đống phù chú đối phương chụp gửi cho mình, ánh mắt Trần Dương liếc qua ba lô căng phồng đặt giữa hai giường.
Hắn híp mắt lanh lẹ vén chăn đứng dậy, nhấc ba lô màu đen qua, cẩn thận kéo khóa lục lọi bên trong.
"Chú đang tìm gì thế? Cháu với chú cùng nhau tìm được không ạ?"
Giọng trẻ con lanh lảnh đột ngột vang bên tai, Trần Dương sợ hết hồn, ánh mắt nghi ngờ đảo quanh nhưng không phát hiện ra được nguồn cơn của giọng nói.
"Chú đang tìm cháu à?"
"Cháu ở đây nè." Tiếng trẻ con lanh lảnh vẫn tiếp tục vang lên, trong giọng nói còn kéo theo ý cười, dường như đang rất vui vẻ, "Chú cúi đầu nhìn xem."
Tóc gáy dựng lên, cảm giác run sợ thuận theo xương cụt chạy dọc sống lưng, bàn tay cầm ba lô của Trần Dương cứng ngắc, hắn cứ đứng bất động như thế một hồi, không dám di chuyển tầm mắt.
"Chú ơi sao chú không nhìn cháu?" Giọng nói kia có vẻ giận dỗi, lệ khí bốc lên, "Chú cúi đầu nhìn cháu một cái thôi được không! Cổ cháu đau quá!"
Con ngươi dại ra của Trần Dương chuyển động, từng chút từng chút nhìn xuống, hắn không dám cúi đầu, chỉ cố gắng liếc xuống dưới, sắp rồi... sắp rồi...
Đầu tiên là một gương mặt nhỏ sưng phù tím tái, sau đó là cái cổ nhỏ bé hằn đầy vết dây...từ phần cổ trở xuống khuất trong gầm giường nhìn không rõ lắm, nhưng hắn nhìn một lần cũng biết trên thân thể đứa bé này phủ kín những vết thương xanh tím.
Hắn cảm thấy hơi thở dồn dập, cổ như bị người ta bóp nghẹn, liếc mắt thấy bé gái nằm trong gầm giường chậm rãi bò dậy, cánh tay đầy vết thương đan xen giống như trong tưởng tượng ôm lấy chân hắn. Cơ thể đứa bé vặn vẹo một cách kỳ quặc, động tác trúc trắc không nhịp nhàng, giống như xương cốt trên người bị người ta đánh gãy, thế nhưng vẫn quật cường ôm lấy chân hắn trèo lên trên.
Cứu mạng với...
Hắn muốn kêu cứu nhưng cổ họng lại không phát ra được âm thanh, phía sau rõ ràng chính là đồng đội của hắn, thế mà một chút tín hiệu cũng không truyền ra được, đứa bé gái vặn vẹo thân thể bò lên trên vai, cánh tay nhỏ bé ôm cổ hắn cười khanh khách, sau đó càng ngày càng siết chặt, "Chú có đau không?"
Trần Dương há miệng như cá thiếu nước, muốn nói mà không nói được gì.
Trần Chiêu Đệ đặt đầu lên bả vai hắn, cười khanh khách: "Cháu cũng đau lắm."
Trần Dương đã không còn nghe thấy cô bé nói gì nữa, do thiếu oxi trầm trọng khiến đầu óc hắn chẳng thể suy nghĩ, con ngươi màu đen trợn lên, chỉ còn nhìn thấy tròng trắng....
Hắn mềm nhũn xụi lơ ra đất, trong không khí tràn ngập một mùi khai, vệt nước màu vàng nhanh chóng tràn ra....
"Thật bẽ mặt."
Trần Chiêu Đệ ghét bỏ thả hắn ra, đứng ở giữa hai giường do dự nhìn hai người hơi thở đều đặn còn lại, cuối cùng nhún nhảy mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi cô bé rời đi, Trương Tiện Ngư và Lận Vô Thủy đồng thời mở mắt ra.
Hai người hiểu ý nhìn nhau, Trương Tiện Ngư lấy ra một lá phù ẩn nấp và một lá phù sáng mắt từ trong ba lô lăn lóc trên đất, Lận Vô Thủy thì hóa thành sương đen chui vào trong vòng tay hồng ngọc trên cổ tay cậu.
Trương Tiện Ngư liếc qua Trần Dương nằm sõng soài trên đất, nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, chóp mũi liền quanh quẩn mùi máu tanh nồng đậm. Mùi hương lan tỏa trong không khí, hình như truyền ra từ phía phòng ngủ lớn. Trương Tiện Ngư thu liễm hơi thở đi qua, lần này cửa phòng ngủ không khóa kín. Cậu không lập tức đi vào mà đứng ở cửa quan sát.
Trong phòng vẫn không bật đèn, rèm cửa sổ kéo kín, ánh sáng bên ngoài không rọi được vào trong, xòe bàn tay khó mà thấy nổi năm ngón. Nhưng Trương Tiện Ngư dùng phù sáng mắt lại nhìn thấy rất rõ. Bên trong căn phòng, một cụ bà ngồi trên ghế quay lưng về phía cửa, Trần Chiêu Đệ hoạt bát đáng yêu cầm một cành trúc nhỏ đứng ở trước mặt bà cụ.
Gương mặt của đứa bé cười tươi, giọng điệu ngọt ngào, giống như làm nũng với bà cụ, "Cháu với chị, bà thương ai hơn ạ?"
Bà cụ không trả lời, cô bé vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đợi nửa ngày mới nghe thấy giọng nói khàn khàn run rẩy cất lên, "Chiêu...Đệ."
Trần Chiêu Đệ sầm mặt lại, nhánh trúc trong tay vụt lên người bà cụ kêu vang một tiếng, "Bà nói dối!"
Bà cụ giật nảy người, cổ họng ậm ừ tiếng rên đau đớn.
Trần Chiêu Đệ thở phì phò, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại, cô bé lại cười híp mắt đáng yêu, líu lo hỏi bà lão trước mặt lần nữa: "Cháu và chị gái, bà thương ai hơn?"
Lần này bà lão trầm mặc lâu hơn, mãi tới khi sắc mặt bé gái bắt đầu mất kiên nhẫn, bà ta mới run giọng nói: "Thương Phán Đệ hơn."
"Nói dối!"
Tiếng cành trúc vụt lên da thịt lại vang lên giòn giã, Trần Chiêu Đệ dường như bị kích động, trên gương mặt thơ ngây tràn đầy oán hận độc ác, cành trúc trong tay không ngừng quật loạn lên người bà cụ, quật chán chê thì mới ngừng lại âm u nói: "Bà từng bảo nói dối thì chính là đứa trẻ hư."
Cô bé nghiêng đầu, cười híp mắt nói: "Bà rõ ràng thương em trai nhất, sao lại còn nói dối?"
Bà lão trên ghế giãy dụa cơ thể, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào, dường như có thể nghe rõ bà đang nói "Không thích không thích."
Bộ dáng Trần Chiêu Đệ lại như không nghe thấy, "Bà khóc cái gì? Đây không phải là bà dạy cháu à? Trẻ hư thì phải bị trừng phạt."
Bà lão cả người run rẩy, cơ thể không ngồi yên được, trượt từ trên ghế xuống.