Mục lục
Vợ yêu kiêu ngạo Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 38: NHẢY XUỐNG SÔNG HOÀNG HÀ CŨNG KHÔNG TẨY SẠCH

Hạ Dũng đang cẩn thận thoa rượu thuốc cho Bạch Thanh Dung, nghe thấy lời này, động tác của anh khẽ dừng lại, sau đó tiếp tục thoa cho Bạch Thanh Dung, cười nói: “Ồ? Thanh Dung, anh lừa em cái gì vậy?”

Bạch Thanh Dung rút chân từ trong lòng Hạ Dũng ra, ném điện thoại di động vào ngực Hạ Dũng: “Chủ tịch Hạ, có lẽ tôi tiến vào Hạ Thị không phải dựa vào năng lực của bản thân mình, còn có bản thiết kế chủ đạo mùa thu kia nữa...” Nửa câu sau của Bạch Thanh Dung có chút mất mát. Hạ Dũng nhìn tin tức trong điện thoại di động, đôi mắt lạnh lẽo thêm, nhưng giọng nói lại rất thành thật: “Em dựa vào năng lực của mình qua vòng phỏng vấn. Bản thảo thiết kế kia cũng là do cổ đông thông qua. Thanh Dung, cổ đông không phải đều nghe theo lệnh của anh!”

Hạ Dũng đưa điện thoại di động cho Bạch Thanh Dung, trầm giọng: “Chuyện này cả hai chúng ta đều bị gài bẫy.” Bạch Thanh Dung cầm điện thoại di động, tiếp tục lẩm bẩm: “Vì sao phải lừa em?”

“Nếu anh nói anh là chủ tịch, em có còn muốn dẫn anh đi ăn đồ nướng vỉa hè nữa không?” Hạ Dũng ngẩn ngơ nhìn Bạch Thanh Dung: “Anh thật sự muốn làm bạn bè với em.”

Bạch Thanh Dung cúi thấp đầu: “Anh sợ em nhìn trúng tiền tài của anh sao?”

Hạ Dũng kéo Bạch Thanh Dung ra trước mặt anh, nghiêm túc nhìn Bạch Thanh Dung, dịu dàng nói: “Thanh Dung, anh lừa em là anh không đúng. Nhưng chúng ta là bạn thân mà, đúng không?”

Bạch Thanh Dung gạt tay Hạ Dũng ra: “Thật ra em nên sớm đoán được, dù sao thì không phải ai cũng mua được chiếc đồng hồ Rolex phiên bản giới hạn kia. Chỉ là em không cách nào chấp nhận được chuyện bị người ta lừa gạt mà thôi.”

“Thanh Dung... Xin lỗi...” Trong mắt Hạ Dũng lóe lên một tia buồn bã: “Thanh Dung, tin anh đi! Anh không có ý đồ xấu gì với em...”

Bạch Thanh Dung lắc đầu cười khổ: “Em làm gì có gì để bị lừa chứ, hơn nữa anh lại là chủ tịch, có thể có ý đồ gì với em đây? Chỉ là tin tức này...”

“Không liên quan tới anh.” Hạ Dũng cắt ngang: “Anh sẽ lập tức tra rõ chuyện này, để cho Tề Vũ ổn định dư luận.”

“Mọi người đều biết cả rồi, hiện giờ làm gì cũng không có ý nghĩa nữa.” Bạch Thanh Dung buồn bã nói. Tin tức kia còn có một dòng tiêu đề rất lớn, rất chói mắt: “Nhà thiết kế thiên tài của tập đoàn Hạ Thị là người tình của chủ tịch Hạ.”

Hạ Dũng lấy điện thoại ra gọi cho Tề Vũ, dặn dò vài chuyện, sau đó dịu dàng nhìn Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, chuyện này anh sẽ xử lý tốt.”

Bạch Thanh Dung không ngẩng đầu nhìn Hạ Dũng, lạnh lùng nói: “Em đi làm việc đây!” Nói xong, cô lập tức xoay người rời khỏi văn phòng chủ tịch.

Hạ Dũng đứng dậy nhìn theo bóng lưng Bạch Thanh Dung, muốn nói nhưng lại không biết nói gì, gương mặt hiền lành mang theo nụ cười đột nhiên trở nên lạnh lùng tàn nhẫn vô cùng.

Tề Vũ lập tức đi vào văn phòng của Hạ Dũng: “Chủ tịch, đã cho người điều tra nơi phát ra tin tức! Sau ba mươi phút nữa sẽ có kết quả.”

Bạch Thanh Dung đơn độc trở về chỗ làm, ngồi ngẩn người, đồng nghiệp xung quanh đều thì thào bàn tán: “Tôi nói mà, sao lại lợi hại như vậy được? Thì ra là ngủ với chủ tịch...”

“Còn không phải sao, hiện giờ mấy cô gái trẻ đều như thế cả. Ỷ vào bản thân mình có dung mạo xinh đẹp nên rất thích bán thân để đổi lấy lợi ích. Ôi, thế này thì về sau còn ai dám lấy nữa?”

“Thiên tài thiết kế gì chứ? Có khi cô ta còn ngủ với các cổ đông luôn rồi, nếu không thì sao lại được bầu chọn để trở thành nhà thiết kế chủ đạo cho bộ sưu tập mùa thu năm nay?”

Những lời bàn tán xung quanh rơi vào trong tai Bạch Thanh Dung, không sót chữ nào. Câu sau càng khó nghe hơn câu trước. Bạch Thanh Dung ngồi ở vị trí, cả người run lẩy bẩy. Tin tức trên màn hình máy tính trước mặt càng khiến cô bị chọc tức.

Chỗ ảnh đó đều là ảnh chụp trộm lần trước cô và Hạ Dũng đi ăn đồ nướng cùng nhau. Có một tấm Hạ Dũng đã giúp cô vén tóc mai, vô cùng thân mật.

Dòng chữ màu đỏ chói mắt bên trên tiêu đề càng thêm chướng mắt: “Gái đẹp bán thân, không tiếc dùng nhan sắc để dụ dỗ chủ tịch tập đoàn Hạ Thị.” Dưới phần bình luận có rất nhiều người chửi bới, cư dân mạng đều chỉ trích Bạch Thanh Dung.

“Đúng là hèn hạ! Nhìn nhan sắc như vậy thì hẳn là giá rất đắt!”

“Còn trẻ như vậy mà đã ngủ với đàn ông để kiếm lợi sao? Không cả bằng gái điếm!”

“Lại là gái điếm sao? Đều do loại người này nên xã hội mới có nhiều tệ nạn đó!”

“Hận nhất chính là đám phụ nữ không biết xấu hổ, lần sau ra đường gặp được phải đánh chết cô ta!”

Bạch Thanh Dung càng xem càng khó chịu, nước Tắt không nhịn được trào ra, tức giận tắt trang web đi. Đám đồng nghiệp bên cạnh đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, đặc biệt là ánh mắt của đám đồng nghiệp nữ, tràn đầy sự khinh bỉ và coi thường.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Không muốn làm nữa sao?” Khải Vinh vừa khiển trách mọi người, vừa đi tới vị trí của Bạch Thanh Dung, thấp giọng nói: “Thanh Dung, thời gian này cô cứ ở nhà nghỉ ngơi, chủ tịch sẽ tìm cơ hội áp chế dư luận.”

“Giám đốc, tôi...” Bạch Thanh Dung hoảng sợ nhìn Khải Vinh, không nói được thành lời. Khải Vinh nhẹ nhàng vỗ vai Bạch Thanh Dung, trấn an cô: “Thanh Dung, tôi biết cô vô tội, nhưng miệng đời rất đáng sợ. Cô về nhà nghỉ ngơi trước đi, được không?”

Bạch Thanh Dung khẽ gật đầu: “Cảm ơn giám đốc!” Khải Vinh cười với Bạch Thanh Dung: “Đừng nghĩ nhiều, cây ngay không sợ chết đứng!” Bạch Thanh Dung miễn cưỡng nở một nụ cười với Khải Vinh, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cầm túi xách lên, lặng lẽ rời đi. Trên đường đi, Bạch Thanh Dung giống như chuột chạy qua đường vậy, đồng nghiệp và người đi đường đều chỉ trỏ cô, chửi rủa ầm ĩ.

Bạch Thanh Dung không ngừng oán thầm trong lòng, nhanh chóng rời đi. Bạch Thanh Dung bước rất nhanh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy đường đến bãi đậu xe xa như vậy. Cô chỉ hận không thể lập tức chạy tới, nhưng cô biết mình không thể chạy, nếu cô biểu hiện ra sự bối rối của mình thì coi như cô đã nhận tội danh này rồi.

Bạch Thanh Dung giống như đi qua núi đao biển lửa, gương mặt nhỏ nhắn bị mọi người nhìn đến mức nóng rát. Vất vả mãi mới vào được trong xe, nước Tắt Bạch Thanh Dung không ngừng chảy ra, cô gục trên tay lái khóc lóc. Trong xe vang lên tiếng khóc nức nở của Bạch Thanh Dung...

Tiếng điện thoại di động vang lên, Bạch Thanh Dung cũng không thèm để ý tới nữa, cô biết người gọi tới không phải Hạ Dũng thì cũng là Lâm Thành Phong. Mà giờ phút này, cô không muốn gặp ai cả.

Bạch Thanh Dung cảm thấy cuộc đời của cô thật sự quá xui xẻo. Chẳng lẽ kiếp trước cô chính là Từ Hi thái hậu? Kiếp trước làm quá nhiều việc xấu xa nên kiếp này phải chịu hậu quả sao? Từ năm mười lăm tuổi đến nay, Bạch Thanh Dung cô chưa từng gặp may mắn...

Cha chết thảm, suýt nữa thì bị thầy giáo ở trường hiếp dâm, bị hội trưởng hội học sinh dùng bằng chứng giả đuổi khỏi trường học, mẹ bị ung thư... Đến khi rơi vào bước đường cùng, phải đem bản thân đi bán đấu giá thì đêm đầu tiên lại gặp được Lâm Thành Phong.

Sau đó cô bị dính vào một chuỗi ân oán của đám người nhà giàu. Tuy trên mặt cô không có biểu hiện gì, nhưng chỉ là do cô không muốn để lộ ra sự đau lòng và bất đắc dĩ của mình mà thôi. Nếu như cô không gặp đươc Lâm Thành Phong thì e rằng cô đã bị lão già kia chà đạp rồi.

Tuy Hạ Dũng che giấu thân phận với cô, nhưng cô cũng rất rõ ràng, nếu không gặp được Hạ Dũng thì cô đã sớm bị mấy tên lưu manh kia giết chết, cũng sẽ không có được công việc tốt như vậy. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay cô cũng không hề trách Hạ Dũng, có lẽ mục tiêu của đối phương chính là Hạ Dũng, cô chẳng qua chỉ là một kẻ chết thay mà thôi.

Bạch Thanh Dung gục đầu suy nghĩ, những chuyện đau lòng liên tục xuất hiện trong đầu cô, khiến Bạch Thanh Dung càng khóc càng đau lòng, sau cùng cô khóc đến khản cả cổ, không phát ra được âm thanh nào nữa.

Điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên, Bạch Thanh Dung mặc kệ, cô chỉ im lặng nằm ngẩn người.

Trong một chiếc Rolls-Royce, sắc mặt Lâm Thành Phong tái xanh, không ngừng gọi điện thoại cho Bạch Thanh Dung. Sáng sớm nay khi anh nhìn thấy tin tức của người phụ nữ kia, nhìn thấy hình ảnh cô và người đàn ông kia thân mật, anh tức giận đến phát điên.

Người phụ nữ này ở nhà thì lạnh nhạt với anh, ra đường lại cười vui vẻ với người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông kia còn giúp cô vén tóc mai, vô cùng thân mật khiến cho Lâm Thành Phong thấy chướng mắt.

Chủ tịch tập đoàn Hạ Thị chính là người mà cô thích sao? Vì sao lại để lộ ra scandal như vậy? Lâm Thành Phong ngừng gọi điện thoại, im lặng suy nghĩ.

Người phụ nữ kia thật sự không tiếc tất cả để quyến rũ Hạ Dũng sao? Vì sao ở trước mặt anh lại làm ra vẻ như bản thân trong trắng lắm?

“Cường, đè xuống toàn bộ tin tức!” Lâm Thành Phong trầm giọng nói. Cường đang lái xe, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.

Lâm Thành Phong ngồi trong xe nhìn hình ảnh của Bạch Thanh Dung trên màn hình lớn ở trung tâm thành phố, trong lòng càng thêm tức giận. Hiện giờ người phụ nữ kia không nghe điện thoại của anh, chẳng lẽ đang ở cùng tên Hạ Dũng kia sao?

Lâm Thành Phong nghiến răng, trên người anh tỏa ra luồng khí lạnh, giống như thần chết đến từ địa ngục vậy, đôi mắt đẹp dường như sắp phun ra lửa.

Từ lúc nhìn thấy scandal của Bạch Thanh Dung, anh đã không thể khống chế được cảm xúc của mình. Lúc này anh gọi Cường đi đến tập đoàn Hạ Thị, anh muốn mang người phụ nữ kia đi, sau này nếu cô còn dám đi ra ngoài làm việc thì anh sẽ chặt chân cô.

Lâm Thành Phong nghiêm túc nghĩ ngợi, người phụ nữ kia luôn mang lại phiền phức, thật sự không khiến người ta bớt lo chút nào!

Điện thoại Bạch Thanh Dung vẫn không ngừng vang lên, trong lúc tức giận, Bạch Thanh Dung ném điện thoại ra ngoài cửa xe, sau đó lập tức lái xe đến nhà Phạm Lan Lan.

Giờ phút này, ngoại trừ nhà Phạm Lan Lan, cô không biết bản thân phải đi đâu nữa. Phạm Lan Lan là bạn tốt duy nhất của cô ở thành phố này, hiện giờ cô chỉ muốn qua nhà Phạm Lan Lan ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Đúng vậy, tất cả chuyện này chưa từng xảy ra, tất cả đều là ảo giác của cô. Nhà của Phạm Lan Lan cũng không quá xa, vì vậy Bạch Thanh Dung đã nhanh chóng đến nhà Phạm Lan Lan.

Phạm Lan Lan mở cửa, thấy hai mắt Bạch Thanh Dung đỏ ửng, cô lập tức cho Bạch Thanh Dung vào nhà. Phạm Lan Lan còn chưa kịp mở miệng, Bạch Thanh Dung đã ôm chặt lấy Phạm Lan Lan khóc lóc: “Chị Lan Lan, những chuyện đó đều không phải sự thật, em không hiểu vì sao mấy chuyện thế này cứ liên tục xảy ra nữa...”

Phạm Lan Lan đau lòng ôm Bạch Thanh Dung an ủi: “Thanh Dung, chị biết em tuyệt đối không làm những chuyện như vậy. Đừng khóc nữa, khóc sưng cả mắt rồi, sưng lên sẽ không xinh đâu...”

Phạm Lan Lan nhìn Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, tin tức này cũng chỉ là chuyện phiếm mà thôi, chờ một thời gian nữa thì sẽ không còn ai nhớ tới. Đám phóng viên đó đều viết linh tinh, không ai tin đâu.”

Bạch Thanh Dung dựa vào ngực Phạm Lan Lan, thấp giọng nói: “Chị Lan Lan, em rất khó chịu, thật sự rất khó chịu!”

Phạm Lan Lan vỗ nhẹ lưng Bạch Thanh Dung: “Thanh Dung, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Em phải bình tĩnh, em còn phải lo cho mẹ em nữa.”

Bạch Thanh Dung hít sâu một hơi: “Em muốn ngủ một giấc.”

“Được, ngủ là tốt! Ngủ dậy tâm trạng sẽ tốt hơn.” Phạm Lan Lan đứng dậy dọn giường cho Bạch Thanh Dung, đỡ cô nằm xuống, sau đó ngồi cạnh giường an ủi Bạch Thanh Dung rất lâu, đến tận khi Bạch Thanh Dung thiếp đi, Phạm Lan Lan mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.

Khóe mắt Phạm Lan Lan hơi ươn ướt. Cô rất hiểu hoàn cảnh hiện tại của Bạch Thanh Dung, dù sao thì cô cũng từng là con nhà giàu, sau đó phải chịu đựng đủ mọi khó khăn gian khổ, còn bị các tạp chí lớn bêu xấu nữa...

Có đôi khi, miệng lưỡi thế gian còn gây tổn thương cho con người hơn cả khó khăn gian khổ nữa. Đặc biệt là đối với phụ nữ, miệng đời chính là con dao hai lưỡi vô cùng đáng sợ, giết người không thấy máu...

Lâm Thành Phong dựa vào định vị của điện thoại di động, tìm được chỗ Bạch Thanh Dung đậu xe, sau đó tìm trong hầm của tập đoàn Hạ Thị rất lâu cũng không tìm thấy Bạch Thanh Dung, chỉ tìm được chiếc điện thoại bị ném xuống đất.

Lâm Thành Phong nhặt điện thoại lên, nhíu mày, sự lo lắng dần dần thay thế tức giận. Gọi điện rất lâu mà người phụ nữ này lại không nghe, tìm theo định vị lại chỉ thấy một chiếc điện thoại bị vứt xuống đất là sao?

Ánh mắt Lâm Thành Phong tối sầm lại: “Chẳng lẽ cô ấy xảy ra chuyện gì rồi?” Cường nhìn dấu vết lốp xe trên mặt đất nói: “Chủ tịch, dựa theo dấu vết này thì xe của cô Bạch đã rời đi rồi.”

“Điều tra tất cả camera giám sát trên đường, tìm bằng được cô ấy!” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói. Anh bỏ điện thoại vào túi áo, ánh mắt càng lúc càng u ám...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK