Cả bốn người họ nhanh chóng rút lui khỏi tầng hầm, lên thẳng tầng hai. Tuy rằng bọn sâu non kia rất sợ âm thanh, nhưng bản năng tìm mồi khiến chúng tràn ra theo. Trong khoảnh khắc, một biển sâu chi chít phủ kín toàn bộ tầng một. Hơn nữa, chúng đang có xu thế men theo lối cầu thang xông lên tầng hai.
"Làm sao đây?"- Đội trưởng Lý hét lên.
Trần Tiếu vội vã chạy vào trong căn phòng chứa thi thể của cậu bé trai kia rồi la to: "Thảm trải sàn! Thảm trải sàn!"
Nói rồi, hắn bèn chạy về phía góc tường chụp lấy tấm thảm trải sàn.
Tuy 3 người còn lại tỏ vẻ ù ù cạc cạc, song giờ phút này, thâm tâm bọn họ đều có cùng một suy nghĩ. Đó chính là dù sao đi nữa cũng cứ nghe theo lời của gã thần kinh này trước đã, không chừng sẽ có tác dụng kỳ lạ gì đó thì sao.
Thế là, mấy người họ ba chân bốn cẳng cùng xông vào, kẻ dùng dao rạch, người dùng tay giật hòng nhanh chóng tách rời tấm thảm trong căn phòng ngủ này, cuộn đống dịch nhầy dính dớp trên mặt nó lại, chất ngay chỗ lối đi nơi cửa ra vào.
Nhìn quanh nền nhà sạch sẽ trong phòng, đội trưởng Lý chợt hiểu rõ: "Bọn sâu này chỉ có thể hoạt động trong phạm vi có lớp dịch nhầy thôi sao?"
Trần Tiếu khẽ gật đầu, thuận miệng nói một tràng: "Xem xét sự phân bố của chất dịch nhầy tại cả tầng một và tầng hai thì có thể đoán được đại khái rằng, đó là sự chuẩn bị cho việc trứng nở sau này. Lúc nãy khi ở trong tầng hầm, rõ ràng bọn chúng có thể trực tiếp tràn tới, thế nhưng lại cứ phải vòng qua mấy cái tủ không có lớp dịch nhầy kia… Có điều, đây hoàn toàn chỉ là suy đoán, bởi vì cũng có khả năng chỉ là do bọn chúng thích bò trên đống dịch nhầy mà thôi."
Hắn vừa nói, vừa tới bên giường giựt đống chăn ga đã bị phủ kín dịch nhầy ra, rồi lại lấy luôn đống chăn nệm còn được coi là sạch sẽ chất hết ra trước cửa phòng, ngay giữa đống chăn ga dính đầy dịch nhầy kia.
"Trong bọn mày, có ai biết châm lửa không?"- Hắn hỏi.
Lão Triệu không nói gì, chỉ trực tiếp giơ ngón trỏ của cánh tay giả ra.
"Phừng"- Đốt lên một ngọn lửa nhỏ…..
Trong nửa giây, Trần Tiếu có cảm giác hết nói nổi: "MN… Cái thứ đồ chơi này còn lắp cả bật lửa trong đó luôn phải không."
Bó tay thì bó tay, nhưng miệng hắn vẫn gấp gáp nói: "Châm lên đi!"
Lão Triệu rõ ràng cũng biết mình phải làm gì, gần như không hề do dự trực tiếp châm lửa đốt đống chăn mền.
Ngọn lửa nhanh chóng cháy bùng lên, bao trùm cả đoạn hành lang, mà đống dịch nhầy khắp xung quanh đó vừa hay có thể vây lấy ngọn lửa, ngăn không cho thế lửa cháy lan xuống cầu thang. Cứ như thế, một bức tường lửa tạm thời giúp ngăn cách giữa bọn sâu và đám người họ.
Lúc này, Háo Tử mới có thể thở ra một hơi: "Sau nhiệm vụ này, tôi nhất định phải nghỉ phép vài ngày!"- Gã vuốt mặt than thở, tựa như cả người đều cảm thấy không khỏe vậy.
Đội trưởng Lý cũng thở dài một hơi, sau đó hỏi Trần Tiếu: "Tiếp theo thì sao, có cách gì hay không?"
Giờ đây, gã không còn đơn thuần là đang trưng cầu ý kiến của Trần Tiếu nữa, mà dường như trực tiếp để cho Trần Tiếu đưa ra chủ kiến luôn rồi. Tuy rằng thông thường, trong quá trình thực thi nhiệm vụ, đều do bản thân bày mưu tính kế, nhưng kể từ sau khi gặp được tên Trần Tiếu này, gã biết rõ rằng mình không theo kịp lối suy nghĩ của hắn, bởi vì bản thân không phải kẻ thần kinh. Hơn nữa, đủ loại kết quả đã tỏ rõ rằng chủ ý của tên thần kinh này thế mà lại rất có hiệu quả.
Trần Tiếu đặt mông ngồi bịch xuống đất, hắn cần phải nghỉ ngơi. Suốt cả quãng thời gian vừa qua, hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực.
"Có 4 biện pháp!"- Hắn nói tiếp.
"Một là, đống chăn mền đó có thể cháy trong khooảng 10 phút đổ lại, chúng ta có thể nhân cơ hội này nhanh chóng mở cửa sổ, sau đó chạy ra ngoài!"- Nói rồi, Trần Tiếu chỉ lên cánh cửa sổ phía sau mình.
Trên đó tuy dính một lớp dịch nhầy rất dày, có điều bất luận là chờ cho cánh tay giả của Lão Triệu đủ tản nhiệt rồi bắn tiếp một phát, hay là dùng tay không nạy xuống ngay bây giờ, thì hẳn là thời gian cũng khá dư dả.
Thế nhưng Lão Triệu lại lập tức lắc đầu: "Không được. Tuy mấy thứ này sợ âm thanh, song ai biết bọn chúng có xông ra ngoài hay không. Đến lúc đó không chỉ đơn giản là nhiệm vụ thất bại nữa đâu, mấy người chúng ta có khi sẽ bị Tổng bộ xử tử mất!"
Trần Tiếu gật đầu. Kỳ thật hắn cũng biết như thế, cho nên vừa rồi mới không chạy thẳng tới chỗ cửa lớn ở tầng một để ra ngoài. Ngộ nhỡ bầy sâu non đói đến vàng mắt, sẽ chạy tán loạn ra ngoài đường lớn. Đến lúc đó, "Thạch Đầu" há to miệng, nước dãi chảy xuống sẽ mở đường dẫn lối cho lũ sâu non ùa ra. Thế thì đám đông đang cắn hạt dưa chờ xem kịch hay ngoài kia chẳng phải sẽ trở thành bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch trong mắt bọn chúng hay sao.
Bởi vậy, hắn trực tiếp nói ra phương án thứ hai.
"Cách thứ hai, phóng hỏa đốt nhà, trực tiếp mượn thế lửa này đốt luôn căn nhà. Chúng ta cũng chạy theo đường cửa sổ ra ngoài, sau đó tìm mấy thứ cháy được ở bên ngoài chất quanh căn nhà rồi hủy diệt chúng."
Trần Tiếu tương đối thiên về phương pháp này, đơn giản lại hữu hiệu, cùng lắm thì hy sinh một đồng đội. Cơ mà đội trưởng Lý không thèm nghĩ ngợi, trực tiếp gào lên: "Không thể được, vậy còn Thạch Đầu biết làm sao?"
Trần Tiếu có hơi uể oải bĩu môi rồi nói ra biện pháp thứ ba.
"Cầu cứu! Nếu đã không thể chạy ra ngoài, còn nhất định phải đưa "Thạch Đầu" rời khỏi đây, thế thì chỉ có thể chờ cứu viện rồi. Chỉ là cũng không biết đội cứu viện lúc nào mới có thể tới nơi. Hơn nữa, bức tường lửa này cũng chưa chắc có thể duy trì được mười phút. Bởi vì….."
Hắn vừa nói tới đây bèn nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng "ọe". Tiếp theo đó, một bãi dịch nhầy phun thẳng lên đám chăn nệm đang cháy, phát ra tiếng "xèo xèo". Trong nháy mắt, ngọn lửa bèn nhỏ đi rất nhiều.
"Thôi được rồi, xem ra không thể chờ nổi cứu viện rồi…"- Trần Tiếu bất đắc dĩ nói.
Thần sắc của đội trưởng Lý rất nghiêm túc, gã nhấc khẩu súng lục lên, nhắm thẳng vào cửa phòng, hỏi: "Cách thứ tư thì sao?"
Trần Tiếu bất đắc dĩ động đậy cơ thể vẫn còn có chút đau nhức, nói: "Cách thứ tư? Đó là chiến đấu trực diện! Chứ không còn có thể làm sao nữa? Chạy cũng không chạy được, bỏ lại tên nhóc kia thì bọn mày không cam tâm, chỉ có thể thử xem bọn chúng đông hơn hay là đạn nhiều hơn thôi."
"Ọe…"- Lại một bãi dịch nhầy nữa phun thẳng vào ngọn lửa, đám lửa đang cháy đã không còn nhiều mấy, hai mắt "Thạch Đầu" vô thần đứng ngay cửa ra vào, trên bả vai vẫn còn găm con dao nhỏ kia. Mà đám sâu non chi chít xung quanh đã nóng lòng muốn xông vào phòng đánh chén no say một bữa lắm rồi.
"Thôi được rồi… Hiện giờ cũng chỉ có thể chọn cách thứ tư thôi."- Trần Tiếu đạm nhạt nói. Sau đó hắn quay qua Háo Tử: "Này, mày vẫn còn súng phải không."
Khuôn mặt Háo Tử tràn đầy bất đắc dĩ, không biết gã lại rút từ đâu ra khẩu súng khác, ném về phía Trần Tiếu.
Đội trưởng Lý lập tức khẽ gật đầu, tựa như rất hài lòng về đề nghị này.
Còn Háo Tử cũng bất đắc dĩ nhún nhún bờ vai. Tuy rằng vẻ mặt không vui vẻ gì mấy, nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi, linh hoạt xoay xoay hai khẩu súng trên tay vài cái.
Còn Lão Triệu ư… Dù sao thì gã ta vẫn luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, cũng không nói năng gì.
"Ọe…"- Theo tiếng nôn ọe bãi dịch nhầy thứ ba kia, ngọn lửa trước cửa phòng đã hoàn toàn bị dập tắt.
Trong khoảnh khắc, cả một biển sâu ngoài cửa vượt qua "Thạch Đầu", điên cuồng vặn vẹo thân mình, chen chúc tràn tới.
Từng con một tựa như con tằm phóng đại, toàn thân nổi lên những đốm chấm đỏ đen xen kẽ, không có mắt, một điểm khá thô ráp trên cơ thể có một cái miệng đang há ra, giống như những con đỉa hút máu. Thêm vào đó, tựa hồ chúng vốn có một sức sống vô cùng mãnh liệt, nếu không sẽ không thể đục thủng xương sọ người đang sống được.
Chỉ có điều, giống như những gì Trần Tiếu nói trước đó, đám nhóc "đáng yê u" này hầu như không thích hoạt động ở những nơi không có dịch nhầy. Vì vậy, sau khi chúng tràn vào trong phòng ngủ, rõ ràng tốc độ giảm đi đáng kể.
Thế nhưng, do số lượng quá chi chít, lớp nọ chồng lên lớp kia, cho nên có chậm thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Đội trưởng Lý đối mặt với biển sâu trước mắt không hề ra một tia hoang mang nào, rất thành thục mở chốt an toàn của khẩu súng, chỉ nghe một tiếng "pằng", trực tiếp bắn tung làn sóng tràn vào đầu tiên. Trong chớp mắt, máu thịt văng tung tóe lên khắp bức tường.
Ngay sau đó, gã trực tiếp bắn phát thứ hai mà không cần nâng nòng súng lên.
"Pằng"- Lại nổ tung một rạp nữa.
Trần Tiếu ngẩn ngơ nhìn một màn này, lòng thầm mắng: "Này, có lầm không đấy? Cây súng ngắn đầy uy lực này còn có thể bắn liên thanh nữa ư?"
Đương nhiên, vào lúc đội trưởng Lý nổ súng, những người khác chắc chắn cũng không hề rảnh rỗi gì. Vì chỉ có một lối vào, cho nên mọi người căn bản không cần làm ra những động tác ngắm bắn dư thừa nào, chỉ cần nổ súng về phía cửa hòng là đủ rồi.
Còn về Trần Tiếu, cũng không biết có phải trước đây từng tiếp xúc với súng ống thường xuyên hay không. Chỉ biết là hai tay hắn cầm súng, xốc lại tinh thần, không hề có chút cảm giác không thích ứng nào. Mà Háo Tử lại càng không cần nói, năng lực phản ứng sau khi trải qua quá trình cường hóa, vào mỗi lần lên đạn bóp cò đều có thể chính xác khởi động cò súng cho lần bắn tiếp theo ngay trong chớp mắt. Thoáng chốc, cùng với loạt tiếng súng dày đặc, âm thanh phát nổ khi tiếng súng ghim vào máu thịt và âm thanh vỏ đạn đập vào mặt đất loạn thành một đoàn. Gạch đá trên mặt tường bay tứ tung vì trúng đạn lạc.
Dưới chấn động của lớp lớp âm thanh này, bọn sâu non như thủy triều lên kia lại co quắp vặn vẹo lại. Những dục vọng kiếm mồi và bản năng mẫn cảm với âm thanh khiến chúng tiến thoái lưỡng nan, tốc độ xông vào vì thế mà mơ hồ có dấu hiệu ngưng trệ.
Vào lúc này, Lão Triệu nhấc cánh tay trái lên, kèm theo âm thanh bánh xe xoay chuyển vang vọng, không khí xung quanh bị hút vào bên trong cánh tay giả một cách mãnh liệt, gợi lên tiếng gió vù vù khiến quần áo của mọi người bay phấp phới.
"Tránh ra!!!"- Đội trưởng Lý giận dữ hét lên.
Mấy người bọn họ lập tức lùi về sau, đứng sau lưng Lão Triệu.
Giây tiếp theo, tiếng gió ngừng lại, trong nháy mặt yên tĩnh đến không tưởng.
……………
Ngay sau đó, "uỳnh" một tiếng thật lớn.
Do lần này khoảng cách quá gần, mọi người đều bị tiếng pháo này chấn động đến choáng váng.
Trần Tiếu lắc lắc đầu mình, rồi mới nhìn lên phía trước mặt. Nguyên biển sâu vừa mới tràn vào lúc nãy đã bị bắn nát. Kể cả bức tường và lối đi bên ngoài hành lang đều bị oanh tạc đến mức thủng một lỗ lớn, có thể nhìn thẳng xuống phòng khách tầng một. Từng mảng thịt nát bẹp dẹp lép trên tưởng, máu huyết văng khắp nơi, nhuộm cả căn phòng thành một màu đỏ tươi.