Ngày chôn cất Duệ vương, Hoa Mộ Dao khóc giống như mưa, ôm nữ nhi trong ngực vừa qua trăm ngày, ngay cả Minh Thừa Huy cũng chưa từng thấy qua nữ nhi. Hắn nhẫn tâm như thế, cứ như vậy bỏ lại cô nhi quả mẫu của mình.
Duệ vương mất, Duệ Vương Phủ hoàn toàn yên tĩnh lại, mỗi ngày Hoa Mộ Dao đều ôm nữ nhi, ngồi xuống chính là cả ngày, ngay cả ăn cơm đều là Song Huỷ các nàng nhắc nhở, cũng giống như cái xác không hồn ăn tùy ý mấy miếng coi như xong.
Thành thị nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, làm sao có thể không đau lòng cho được, làm sao có thể yên tâm để cho nàng sống ở nơi đau lòng này được, cần phải làm cho nàng trở về Hoa phủ mới được.
Nhưng, mỗi khi muốn đi ra khỏi Duệ Vương Phủ, Hoa Mộ Dao cũng sẽ không nhịn được rơi nước mắt, nàng không nói câu nào, chính là yên lặng rơi nước mắt, mắt nhìn chằm chằm vào hoành phi Duệ Vương Phủ, dáng vẻ này, làm cho người ta thế nào cũng không đành lòng đưa nàng đi, luôn cảm thấy nàng sẽ biến mất khi ra khỏi nơi này.
Hoa Mộ Dao cứ như vậy vô tri vô giác qua thời gian một tháng, cho đến đêm hôm đó, Hoa Mộ Dao vừa mới dỗ Thấm Viện ngủ, chợt nghe tiếng chuông của Hoàng cung vang lên.
"Bang —— bang ——"
Mặt vang lên mười cái, mới ngừng lại.
Mặt Hoa Mộ Dao biến sắc, vang lên mười tiếng chuông, là Hoàng thượng băng hà.
Vị minh quân này cai trị Đại Lương Quốc 30 năm, sau cái chết của trưởng tử hắn một tháng, vĩnh biệt cõi đời, Đại Lương Quốc lại nghênh đón một vị chủ nhân mới.
Bỗng nhiên, Hoàng thượng mất hiển nhiên khiến không ít người rối loạn tay chân, dù sao theo lời của ngự y mà nói, Hoàng thượng ít nhất còn có thể chống đỡ hai tháng nữa, thế nhưng ai có thể nghĩ đến lại đột ngột như vậy.
Sau khi tiếng chuông vang lên, Ung vương Minh Thừa Hiển lập tức phân phó thủ hạ đi tìm tướng lãnh dưới quyền đã bị hắn thu nạp đến tay, mình thì dẫn mấy thị vệ vội vàng chạy tới trong cung.
Đoan Vương vốn cũng nóng nảy muốn vào cung, nhưng lại bị Ngụy Văn Bân cản lại.
"Vương Gia không cần phải vội vã, tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay, Ung vương này tuyệt đối không thể trở thành họa lớn được." Dáng vẻ Ngụy Văn Bân như đã có dự tính trước, bọn hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi.
Mặc dù từ trước đến giờ Đoan Vương rất tin tưởng không hề nghi ngờ lời nói Ngụy Văn Bân, nhưng thời khắc quan trọng như vậy, để cho hắn chờ đợi ở ngoài cung thế này, hắn làm sao có thể yên tâm đây.
"Biểu ca, nếu chúng ta không động thủ, trong cung kia đã có thể bị lão Tứ nắm chắc rồi." Minh Thừa Húc có chút vội vàng nói.
Cảm thấy dáng vẻ Ngụy Văn Bân đã sớm nắm giữ tất cả: "Vương Gia yên tâm, ta chưa bao giờ đánh trận chiến mà không nắm chắc."
Minh Thừa Húc nhìn dáng vẻ hắn bình tĩnh như vậy, không thể làm gì khác hơn là đành phải thở dài, nhưng cảm giác đứng ngồi không yên.
Mà sau khi Minh Thừa Hiển đi tới hoàng cung, chạy thẳng đến tẩm cung của Hoàng thượng, lúc này, nơi này đã tụ tập tất cả phi tần trong hậu cung, cùng với Hoàng tử công chúa nhỏ tuổi.
Thái hậu bởi vì quá bi thương nên ngất xỉu ở Thọ Khang cung, đầu tiên là không có hai tôn tử, tiếp đó lại là không có nhi tử, đối với lão nhân gần đất xa trời mà nói, thật sự là đả kích một lần lại một lần, người đầu bạc khổ sở tiễn người đầu xanh, ai có Diẽndanlequydon.Sun520# thể hiểu được đây?
Hoàng hậu cố nén đau thương trong lòng, cũng không biết phải an ủi phi tần bên ngoài như thế nào, còn phải nghĩ nói như thế nào với mấy đại thần tiền triều kia, nghĩ tới nước không thể một ngày không có vua, đột nhiên Hoàng thượng băng hà, sau này vua của Đại Lương Quốc nên là ai đây?
"Nhi thần gặp qua mẫu hậu." Lúc này, Minh Thừa Hiển muốn làm ra hành động tốt, bởi vì hắn bây giờ còn không rõ ràng trước khi Hoàng thượng băng hà có gặp qua ai hay chưa, nói lời gì, để lại hay không để lại các đồ vật, cho nên nhất định phải cẩn thận trước một chút.
Đổng Hoàng hậu gật đầu một cái, vẻ mặt cũng không che giấu vẻ mệt mỏi.
"Mẫu hậu phải chú ý thân thể của mình, Phụ hoàng người...... Ngự y không phải nói còn có thể chống đỡ hai tháng sao?" Vẻ mặt Minh Thừa Lộ không che giấu đau thương chút nào.
"Đó là bởi vì Hoàng thượng tra được chân tướng qua đời của Duệ vương!" Vừa lúc đó, từ bên trong mấy vị Nội Các đại thần đi ra, dẫn đầu Nội Các thủ phụ sắc mặt có chút ảm đạm nhìn Minh Thừa Hiển.
Minh Thừa Hiển nhíu mày, vẻ mặt không thay đổi: "Hả? Chân tướng Đại hoàng huynh qua đời?"
"Ung vương cần gì giả bộ tiếp nữa chứ, kẻ hạ độc Duệ Vương không phải là ngươi phái qua!" Phía sau, một Nội Các đại thần tức giận nói.
Đột nhiên sắc mặt Minh Thừa Hiển trầm xuống, nói đến lúc này, hắn đâu còn có thể không nghe rõ, rõ ràng là hắn không biết ai sắp xếp bẫy cho hắn, lại vu oan tội danh lớn đến trên người hắn như vậy, hơn nữa quan trọng là những tin tức này khiến cho Phụ Hoàng không chịu nổi kích thích mà qua đời, nếu hắn thừa nhận, đừng nói đến vô duyên với ngôi vị hoàng đế, sợ là cả đời đều mang tội danh giết huynh và tức chết phụ thân trên lưng rồi.
"Mao đại nhân cẩn thận lời nói, cái gì gọi là Bổn vương phái qua? Bổn vương làm sao sẽ làm chuyện này, nhất định chính là một bên nói bậy nói bạ, rõ ràng là có người hãm hại Bổn vương!"
"Vương Gia đừng làm chuyện vô vị không cần thiết, bây giờ đã có nhân chứng, nếu không Hoàng thượng cũng sẽ không tức giận đến vậy."
Diẽndanlequydon.Sun520#
Trong lòng Minh Thừa Hiển cuống cuồng, mắng Minh Thừa Húc thật nhiều lần, hạ độc Duệ vương còn hãm hại hắn, làm như vậy đắc lợi cũng chỉ có tên gia hoả Minh Thừa Húc kia.
"Không phải là ta, là Minh Thừa Húc, nhất định là Minh Thừa Húc làm, là hắn hãm hại ta!" Minh Thừa Hiển lớn tiếng gào thét.
Đang lúc này, đột nhiên có một tiểu thái giám lảo đảo nghiêng ngã từ bên ngoài chạy tới, vừa chạy vừa la lớn: "Không xong, bên ngoài có quân đội sát tiến đến."
Vẻ mặt Thủ phụ cầm đầu biến sắc: "Là ai?"
"Dạ, là......" Tiểu thái giám nhìn Minh Thừa Hiển hai lần, nơm nớp lo sợ nói: "Người đó tuyên bố là thủ hạ của Ung vương, không, nói là thủ hạ của Tân hoàng."
Thủ phụ vừa nghe, sắc mặt đột biến: "Thật là to gan, Hoàng thượng mới vừa băng hà, lại dám tự xưng là Tân hoàng, Ung vương điện hạ, xem ra ngươi sớm không có lòng thần phục, e sợ cho Duệ vương tỉnh lại, Hoàng thượng sẽ truyền vị trí này cho hắn, thật không ngờ ác độc hạ độc giết huynh, ngươi quả thật là lòng dạ độc ác, trời đất khó tha."
Minh Thừa Hiển nhìn biểu hiện của những người này, biết tất cả đều xong rồi, tất cả tất cả cũng xong rồi, hắn phí sức tâm cơ, lại không nghĩ rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, cái tên Minh Thừa Húc kia mới chân chính tính toán tốt.
Ngự Lâm quân xông vào theo chung quanh, cách nhau một bức tường bên ngoài sân truyền tới âm thanh binh khí tương giao, Minh Thừa Hiển rốt cuộc biết mình thua hoàn toàn.
Tháng sáu Quang Hi thứ 35, Hoàng thượng qua đời, Ung vương Minh Thừa Hiển bị tội danh thí sát Thân huynh trục xuất phong hào Vương gia, cách chức làm thứ nhân, nhốt vào Tông Nhân phủ.
Tháng bảy năm Quang Hi thứ 36, Tân hoàng Đoan Vương Minh Thừa Húc lên ngôi, thay đổi niên hiệu làm Đoan Thuận, danh hiệu Đoan Thuận năm thứ nhất.
Cùng ngày, Thái giám đắc lực Lý Tân Tuyền bên cạnh Tiên hoàng mang theo câu nói cuối cùng của Tiên hoàng khi hấp hối, đi tới Duệ Vương Phủ tuyên đọc ý chỉ bằng miệng.
"Tiên hoàng có lệnh, ngoại trừ Thái hậu và Trẫm, Duệ vương phi Hoa thị gặp Tân hoàng phi tần không cần đại lễ hành chi, ban Thiết cuốn đan thư, cho dù đã phạm tội gì, đều miễn trừ tử hình."
Hoa Mộ Dao có chút kinh ngạc, nàng thật sự không ngờ trước khi Tiên hoàng lâm chung thế nhưng lại phân phó một chuyện như vậy, từ trong đáy lòng mà nói, nàng không có cảm giác gì tốt đối với Tiên hoàng, hắn để cho mình một vị trí tuyệt vời, nhưng cuối cùng lại ngoan độc quăng ngã mình, hơn nữa nếu như không phải là hắn, Huy ca ca cũng sẽ không trúng độc, nên cũng không có thể rời khỏi nàng.
Nhưng, vào lúc này, nhận được ý chỉ này, nàng lại có chút mê mang. Gặp Hoàng phi tần không cần hành lễ, hơn nữa còn có cả đời được Kim Bài Miễn Tử bảo vệ, một vinh hạnh đặc biệt lớn như vậy, đủ để che giấu qua căn bản không có nhận được chiếu thư kế vị nhưng bởi vì tuổi thích hợp mà lên ngôi làmTân hoàng rồi.
Mà sự thật cũng thật là như thế, lúc hấp hối Hoàng thượng nghĩ tới không phải sắc lập thái tử, mà là đi trấn an một quả phụ, chẳng lẽ nói cho dù Duệ vương chết rồi, mạng của nàng vẫn là như thế? Nhưng lời nói như vậy, hắn không nên lưu lại ý chỉ khiến Tân hoàng đón nàng vào hậu cung sao?
Mặc dù đã là tàn hoa bại liễu, nhưng dựa vào dung mạo này, không làm được Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nhưng cũng làm một được quý phi được sủng ái, vậy là đủ rồi.
Thấy trong mắt Minh Thừa Húc lóe lên một ánh sáng dâm đãng, trên mặt Ngụy Văn Bân nở một nụ cười lạnh lùng, để cho hắn mơ mộng đẹp mấy ngày đi, chờ hắn thu thập xong những chuyện này, đến lúc đó người chân chính nói chuyện Đại Lương Quốc là ai, thì khó mà nói được.
Tân hoàng lên ngôi, đại thần phía dưới cũng có chút hoảng sợ, dù sao cũng là triều thần của Thiên Tử triều đại đầu tiên, những cựu thần như bọn họ còn có thể được trọng dụng hay không thì không nói được.
Nhưng, cũng có nhiều người không thèm quan tâm, chủ yếu chính là lấy người cầm đầu của Hoa gia, kể từ khi biết tin Duệ vương là bị Ung vương hạ độc hại chết, không khí Hoa phủ trở nên ảm đạm.
Hoa Mộ Dao coi giữ Duệ Vương Phủ, một người dẫn hài tử, nói gì cũng không chịu rời đi, Thành thị vốn là muốn theo nàng đi Duệ Vương Phủ, nhưng ngẫu nhiên Lý Mộng Nhiên lại mang bầu, hài tử gia Hoa Mộ Diễm còn nhỏ, Thành thị thật sự là có chút không phân thân ra được, chỉ có thể vẫn nhớ mong, thỉnh thoảng phái người qua phủ nhìn một chút.
Tháng mười năm Đoan Thuận thứ nhất, Thái Hoàng thái hậu bệnh lâu tại giường nên qua đời, Đại Lương Quốc ngắn ngủn mấy tháng, trước sau đã trải qua ba quốc tang, Diẽndanlequydon.Sun520# bầu trời kinh thành cũng tràn ngập một đám mây đen.
Tháng mười một năm Đoan Thuận thứ nhất, Hoắc nước phái người tiến về phía Bắc Khang quốc đàm phán, Đại Lương Quốc không chút nào phát hiện tình hình của hai nước, bí mật liên minh.
Yến hội năm Đoan Thuận thứ nhất, có mặt cũng chỉ có mấy Hoàng tử công chúa còn nhỏ tuổi, huyết mạch Hoàng gia có vẻ bộc phát thưa thớt.
Đoan Thuận năm thứ hai, Ngụy Văn Bân vụng trộm từ dân gian của Đại Lương chọn lựa tất cả nữ tử xinh đẹp đưa cho Minh Thừa Húc, từ đó về sau, lúc hắn thật sự vượt qua một ngày quá ngắn trên một đêm xuân là quá cao, từ nay cuộc sống quân vương là chẳng muốn lâm triều.
Mà cùng lúc đó, trên triều đình tất cả chính vụ đều do một tay Ngụy Văn Bân khống chế, nhưng đến buổi tối, vị này hình như cũng dính vào chuyện kì lạ với Duệ vương Minh Thừa Huy.
So với việc hơn nửa đêm đi gõ cửa sổ nhà người ta, vị này chính là tương đối uyển chuyển hơn, một mình ngồi cả đêm trên nóc nhà người khác.
Tất cả vốn là có thể bình tĩnh tiếp tục kéo dài như vậy, nhưng nếu nói che dấu dưới sự yên lặng chính là một cơn sóng ngầm thật lớn, thì chỉ cần một cơ hội sẽ quay cuồng không ngừng, mà cơ hội đang xuất hiện tháng năm Đoan Thuận năm thứ ba.