Hắn ta nhìn cô đầy chết chóc, như tu la muốn đòi mạng cô vậy, cô càng ngày càng hoảng sơ ̣
Thân hình cô theo cơ thể hắn bước tới mà càng ngày càng lùi dần. Đến khi tấm lưng trần chạm vào bức tường trắng lạnh lẽo, trái tim cô tràn ngập là sợ hãi tột cùng. Mắt cô đã mở to hết sức nhìn nam nhân giống y hệt Thiên trước mắt.
Hắn định làm gì? Là ai? Có quan hệ gì? Cô là ai? Là Di Di hay xuyên vào người khác nữa? Cô ở đâu?
Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra, nhưng đều không có câu trả lời.
Bàn tay hắn chạm vào người cô, như xác chết vậy, thật lạnh... Hắn không phải Thiên, tay Thiên sẽ không lạnh như thế, ngược lại rất ấm áp.
Vốn định mắng hắn nhưng tiếng nói lại chẳng thể nào phát ra nổi. Trái tim cô lại đập nhanh trong hoảng sợ cùng tuyệt vọng vây hãn, làm ơn...làm ơn.. ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, được không??
Bàn tay cô không có tý sức lực nào đánh vào người hắn. Mặc kệ hắn là ai, không ngừng đấm đá lên cơ thể to lớn này.
Cánh tay lực lưỡng cầm lấy cổ tay cô rồi kéo lên cao, một tay giật mạnh lấy mái tóc dài màu đen, da đầu cô tê rần, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn.
- Di Di, cảm giác không nói được thế nào? Rất khó chịu đi?
Giọng nói này....
Cả người cô cứng đờ, Thượng Cung Thiên?? Nước mắt cô lại càng rơi lợi hại, Thiên... Là anh sao?
- Đồ đàn bà độc ác, chỉ vì muốn leo lên giường tôi mà cô hành hạ Nguyễn Nhạc như vậy sao? Cô ấy có tội gì??? Con tôi có tội gì??? Tại sao lại độc ác như vậy???
Hắn đau đớn nhìn người đàn bà trước mặt đang hoảng sợ tột cùng kia, như giao găm sắc nhọn mà đâm vào trái tim của cô, đầy máu...
'Chát'
Trên khuôn mặt đỏ nhất thời in hằn năm dấu tay, giọng nói này, Thiên!!!! Lòng cô đau đớn hét gọi tên anh, Thiên...
Bây giờ cô đã chắc chắn, cô xuyên về hiện đại rồi. Từ giọng nói đầy oán hận cùng chán ghét này, cô có thể biết.
Di Di gặp hắn ta, giọng nói giống như vậy, khuôn mặt giống như vậy, còn cả Nguyễn Nhạc, Di Di chắc chắn đã làm gì Nguyễn Nhạc và con của hắn ta rồi!
Trời ơi, tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra với cô!!
Cô nên có cảm giác gì đây?
- Di Di, bây giờ Nguyễn Nhạc đã không còn, con tôi chưa ra đời đã bị mụ đàn bà rắn rết như cô giết chết. Nói cho tôi, máu của cô, là màu gì?
Ánh sáng phản chiếu khuôn mặt sợ sệt của cô, lưỡi dao sắc nhọn dần dần cứa vào da thịt, muốn hét cũng chẳng thể hét được. Đau quá... Thiên .... dừng lại .... thiên!!!
Cô chỉ có thể hét lên trong lòng, cả người bất lực nhìn người đàn ông này. Trong phút chốc, cứ ngỡ như chính là Thiên, người nam nhân mà cô vô tình đã trao trọn con tim, từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống... ánh mắt cô đầy đau khổ, tuyệt vọng chứa đầy sự thê lương cùng vài tia sáng dịu dàng cùng tình cảm khó lý giải nhìn hắn - Thượng Cung Thiên!
Hắn cứng đờ người nhìn ánh mắt trong suốt toàn nước mắt lấp lánh kia, mạch máu đỏ đã gần nhuộm đầy ánh mắt mà hắn luôn cho là mê luyến ngu ngốc cùng tạp chất bẩn thỉu đó. Tại sao? Nó lại giống Nguyễn Nhạc như vậy???
Hắn điên cuồng hét lên, hắn bị sao vậy! Mụ phù thuỷ này, làm sao có thể có đôi mắt giống hệt Nguyễn Nhạc như vậy chứ???
Bàn tay hắn chạm vào chiếc cổ thon dài đã nhuộm màu đỏ kia mà bóp, gân tay hắn nổi lên, cô ta chỉ như một con ếch đang thoi thói nhìn hắn. Không chút phảng kháng nhìn hắn. Nhìn hắn như hắn là người đàn ông cô ta yêu nhất, là sư đau đớn cùng tuyệt vọng đan xen. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu toàn là ánh mắt trong suốt đó, Nhạc Nhi...
Cô đã sớm mặc hắn muốn làm gì thì làm, coi như xuống dưới Điện diêm vương rồi khấn phật cho Thiên cùng con cô bình an, cũng tốt, cái mạng này coi như trả nợ thay Di Di vậy...
Bàn tay hắn buông xuống, đem người cô nhỏ nhắn ôm vào lòng, trân trọng cứ như cô là người hắn yêu nhất vậy.
Cô sớm đã ngất, không có ý thức để hắn ôm.
• • •
Round_dumplings.