Người mang theo tin tức tốt thông thường sẽ không làm một vị khách mang bộ dạng âu lo không mời mà đến. Tín Tắc nhanh chân đi vào cung Đan Xuyến, thấy Tố Doanh ngồi bên cạnh bàn viết gì đó. Sau khi viết xong thì cẩn thận gấp gọn, để vào một cái hộp bạc, lại xé tờ giấy kia đi. Sau khi nàng xé thành ba mảnh thì đưa cho Tín Tắc một mảnh, nói: “Anh xem thử cái này đi.”
Thì ra là một phong thư. Tín Tắc cầm một phần ấy vào tay, nói là đêm mồng một Tết Bạch Tín Mặc đến thành Tuyên uống rượu với Duệ Tuân, từ đó về sau Duệ Tuân liền bất tỉnh nhân sự, không bao lâu thì qua đời. Trên này không thấy danh xưng và lạc khoản, Tín Tắc thấy mà chảy mồ hôi lạnh, không dám hỏi nguồn gốc của bức thư này, càng không dám hỏi nó đã bị mấy người nhìn thấy.
“Sao có thể có chuyện thế này được?” Y ấm ức nói vì Bạch Tín Mặc: “Bạch Tín Mặc đã rơi vào nước đó, hại chết thứ dân Tuân thì có ích lợi gì với nó?”
Tố Doanh dường như không có hứng thú nghiên cứu ý đồ của Bạch Tín Mặc, nói tiếp: “Một người như vậy lại là con rể hoàng gia… Cho dù là gia đình bình thường, con rể giết chết con trai thì cũng không có chuyện qua loa lấy lệ đâu!” Nàng dừng một lát, tiếc nuối nói: “Tự gây nghiệt. Ta cũng không quản được việc này nữa.” Vừa nói vừa rút trang giấy trong tay Tín Tắc về, để vào trong tay áo, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Đến lúc tới cung Ngọc Tiết rồi.”
Tín Tắc trơ mắt nhìn nàng ra khỏi cung Đan Xuyến. Y nghĩ thứ này nhất định là do Phượng Diệp cầm đến. Phượng Diệp không phải là người gặp chuyện thì sẽ thương lượng với Tố Doanh trước, trước khi nói với Tố Doanh sợ rằng đã nói cho phụ hoàng của nàng ấy. Chắc tờ Tố Doanh cầm là một phần chép khác mà thôi? Nếu không… sao lại xé mở qua loa như thế? Đến cung Ngọc Tiết là để thương lượng nội dung trong thư với hoàng đế sao?
Tín Tắc không tin tất cả những thứ viết trên giấy. Nhưng mà không sợ lời đồn truyền khắp thiên hạ, chỉ sợ thiên hạ đều biết là lời đồn, mấy người mấu chốt lại bị che đậy. Không, không sợ bọn họ bị che đậy, chỉ sợ bọn họ mang ý định xấu, tình nguyện tin là thật…
Lúc y âm thầm lo lắng thì liếc thấy hộp bạc của Tố Doanh, chợt nhớ tới ngày mai hội chùa trong kinh bắt đầu. Trong cung muốn thả mười mấy tên nội quan cung nữ rời cung tham dự, thứ nhất là để khen ngợi bọn họ ân cần hầu hạ hoàng gia, thứ hai là tỏ ý vui cùng dân. Xưa nay việc này vốn chọn những người lão làng thận trọng đi, Tín Tắc đoán trong đó có mình.
Trong hộp bạc quả đúng là để tờ điều cho phép xuất cung sẽ phân phát vào ngày mai. Tín Tắc lớn mật mở ra, quả nhiên thấy trên tờ đầu tiên viết tên của mình, cũng đã ấn xong, chỉ là không viết thời gian. Y thừa dịp bọn cung nữ không chú ý, nhanh chóng giấu tờ điều cho phép vào trong tay áo, vội vã trở lại chỗ mình ở thay quần áo khác, ngựa không ngừng vó câu chạy tới cửa cung.
Cung vệ ngạc nhiên nói: “Cửa cung sắp khóa rồi, lúc này đại nhân lại đi ra ngoài?”
Tín Tắc trầm mặt nói: “Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Lẽ nào tờ điều cho phép là giả?”
“Không phải, đương nhiên là thật.”
“Vì sao còn không cho đi? Làm lỡ thời giờ, ngươi gánh vác nổi sao?”
Cung vệ không dám tranh chấp với y, đành cẩn thận hơn, làm thủ tục cẩn thận tỉ mỉ trên sổ ghi chép rồi mới thả cho y đi qua.
Lần trước Tín Tắc ra khỏi cung là hơn một tháng trước, phụng ý chỉ của hoàng hậu đến chùa Hoàng Cực dâng hương. Lần trước về nhà cũng là chuyện tám chín năm trước rồi. Lần đó cụt hứng bỏ về vì cha nên không còn nói chuyện mặt đối mặt nữa. Nhưng mà đường về nhà lại quen thuộc hơn so với y tưởng.
Cửa chính của phủ nhà họ Bạch đang thay ca, thấy một người đi bộ tới, không ai để ý. Người nọ lại muốn đi thẳng vào bên trong, đám người giữ cửa nhao nhao đứng dậy khỏi bếp lửa, ngăn y lại. “Tiểu tử từ đâu tới, không biết đây là chỗ nào à?” Nói rồi muốn đuổi Tín Tắc đi.
Đám giữ cửa đổi ca muộn nghe thấy rối loạn, nhao nhao quay đầu lại xem. Một người trong đó nhận ra Tín Tắc, kêu một tiếng: “Úi, Bạch đại nhân? Còn không vào trong bên báo đi?” Một gã người làm mau chân nghe vậy bước nhanh vào phía bên trong.
Tín Tắc không tính toán với họ, vừa đi vào trong vừa nói, “Đã không ngồi xe cũng chẳng ngồi kiệu, chẳng trách bọn họ không nhận ra.”
Đám tôi tớ sau lưng xem thường y, “Vệ úy cung Đan Xuyến là hoạn quan à? Thân thích kèm theo của chúng ta?”
“Là anh của phò mã và cậu ba.” “Thì ra y là cậu cả. Sau này báo vào bên trong chỉ cần nói là ‘Bạch đại nhân của cung Đan Xuyến’ hoặc ‘Bạch công công’ là được.”
Mấy năm nay Tín Tắc ở trong cung, lỗ tai trở nên vô cùng bén. Sau khi toàn bộ những lời này lọt vào tai, nhiệt cả người y vốn nóng vì phải chạy bỗng tiêu phân nửa.
Y vừa đến buồng đứng thì cha y là Thanh Hòa Công đã nhanh chóng xuất hiện. Vóc người Thanh Hòa Công cao gầy, bả vai rộng, lưng hơi còng, râu tóc lơ thơ ánh mắt lạnh sắc bén. Lúc không lên tiếng, sự nghiêm khắc của ông ta càng khiến người khác bị bức bách.
Tín Tắc hành lễ của quan, miệng gọi, “Thanh Hòa Công.” Cha y không có lòng khách sáo với y, vung tay lên nói, “Bạch công công đến thăm, nhất định có việc.” Tín Tắc nói lại chuyện Tố Doanh đưa thư cho xem một lần, Thanh Hòa Công không nghĩ ngợi đã quả quyết, “Việc này là vu hãm!”
Tín Tắc coi thường thái độ bảo thủ của ông ta, hỏi, “Có phải nên nghe thử xem Tín Mặc nói như thế nào không?”
“Tôi sẽ không vì chuyện hoang đường như thế mà chỉ trích con trai của mình.” Thanh Hòa Công cười nhạt nói, “Anh lại cố ý chạy tới nói cho tôi biết những lời hoàn toàn không nên dễ dàng tin này, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì đấy?”
“Ngài có biết hoàng đế và hoàng hậu suy nghĩ chuyện này như thế nào không?” Tín Tắc không nhúc nhích nhìn cha rồi cụp hai mắt, tàn nhẫn phun ra mấy chữ, “Xuống chiếu hòa ly.”
“Hoang đường, làm sao có thể bởi vì lời lên án hư vô mờ mịt này…”
“Hoang đường sao? Nếu như Tín Mặc hoặc Tín Đoan chết vì tai nạn, ngài có thể bằng lòng để con gái nhà mình nương nhờ kẻ nghi phạm không?” Tín Tắc nói, “Hoàng hậu chính miệng nói với tôi, ‘Gia đình bình thường, con rể giết chết con trai cũng không có chuyện qua loa lấy lệ đâu’. Xin Thanh Hòa Công nói cho ta biết, hoàng hậu tiết lộ là có ý gì? Chồng giết chết anh cả của vợ thì phải dứt nghĩa. Hoàng gia sẽ để công chúa và kẻ giết chết anh trai ruột của nàng sống đến đầu bạc răng long sao?”
Thanh Hòa Công chán nản gật đầu, nói: “Lấy thủ đoạn ép phế hậu chết mà xem thì quả thực là một kẻ giậu đổ bìm leo, sau khi Tín Mặc thừa nhận vu hãm cung biến ngày mồng tám tháng Chạp, vu oan ngày càng nhiều!”
Tín Tắc lạnh lùng kéo căng khóe miệng, không cãi cọ với cha nữa. Tố Doanh thực sự không phụ lòng Tín Mặc, đáng tiếc ở trong mắt của kẻ không hiểu nàng thì mọi thứ nàng làm đều là sai. Dáng vẻ của Tín Tắc đã chọc giận Thanh Hòa Công, “Cách anh nhìn tôi là đang bảo vệ hoàng hậu trong lòng, thầm oán tôi sao?”
Đúng lúc này có người gõ cửa buồng, gọi tiếng, “Cha.” Thanh Hòa Công cả kinh, chợt trấn định lại nói, “Tín Mặc vào đi.”
Không có ai trách Tín Mặc nghe trộm ở ngoài cửa, y dùng cách này gia nhập vào lại tháo gỡ sự xấu hổ của họ. Tín Mặc hành lễ với anh cả xong, ánh mắt lấp lánh hỏi, “Hoàng hậu thật sự nói như vậy ư?” Tín Tắc lại thuật lại đầu đuôi câu chuyện một chữ cũng không lọt. Sau khi nghe xong, Tín Mặc cúi đầu xuống buồn bã nói, “Em luôn cảm thấy sẽ có một ngày như vậy, đạp vết thương của hắn lấy được một số thứ nhất định sẽ do nàng lấy lại…”
Tín Tắc vội nói, “Thật sự là cậu đầu độc hại chết Duệ Tuân?”
Tín Mặc lo lắng nói, “Tể tướng bị đâm ở trong phủ em. Không biểu thị với hắn thì ngay cả Vinh An ở bên trong và toàn bộ nhà họ Bạch đều gặp tai ương.”
“Em đúng là điên rồi!” Một tia hi vọng duy nhất trong lòng Tín Tắc hóa thành hư không, hô hấp trở nên dồn dập, “Biểu thị, em làm việc này là phải đền tính mệnh, làm sao nhà họ Bạch có thể rũ sạch can hệ?”
Tín Mặc cười nguội lạnh nói, “Anh cả, lúc tể tướng nói muốn em diệt trừ Duệ Tuân thì tính mạng của em cùng với Duệ Tuân đã mất rồi. Duệ Tuân nhất định phải bị diệt trừ, còn em, bất kể là có ra tay hay không, nếu đã biết tể tướng sát hại phế thái tử thì nhất định phải chết. Tể tướng chỉ cho em một cơ hội, để cho em làm vài chuyện cuối cùng vì Vinh An, vì nhà mình thôi.”
Thanh Hòa Công chợt tát một cái lên trên mặt y, thấp giọng gầm lên giận dữ, “Cái thằng đốn mạt này, gặp phải chuyện lớn như vậy, sao mày dám tự chủ trương hả?”
Sau khi chịu đòn, Tín Mặc không hề oán hận, quỳ gối trước mặt cha dập đầu nói, “Cha nuôi con đến nay, truyền dạy đạo xử thế gần như không hề sơ hở, đáng tiếc con không thể giữ lòng cẩn thận và tôn kính mà làm, luôn sinh ra rắc rối, cuối cùng gây thành sai lầm lớn. Con không dám phụ lòng nhà họ Bạch, chắc chắn sẽ cho cha một kết cục tìm được lối thoát trong cảnh khốn khó.”
Thanh Hòa Công buồn thảm nói, “Con còn có thể làm gì khác chứ? Ngay cả cha cũng không biết phải làm sao cho phải…”
“Hoàng hậu nương nương đã cho con một cơ hội cuối cùng.” Tín Mặc tràn trề niềm tin, nói, “Hiện nay anh cả là vệ úy phụ trách canh phòng cung Đan Xuyến, không có duyên cớ đặc biệt thì sao hoàng hậu lại cho phép anh rời cung đi chơi hội chùa? Sao lại đặt tờ điều cho phép ở chỗ có thể chạm tay đến? Để có thể thuận lợi tới báo tin, nên cảm tạ nàng, có lẽ ngày mai hoàng đế sẽ hạ lệnh cho em và Vinh An ly dị. Nhưng đêm nay em có thể biết thì việc này chắc chắn sẽ không xảy ra.”
Y nói xong lại phục lạy Tín Tắc rồi bảo, “Con đã dốc hết khả năng vì nhà, xin cha chớ trách. Thấy hoàng hậu thì thay em tạ ơn nàng.” Thanh Hòa Công còn đang giận y, tức giận đến mức quay lưng lại. Trong lòng Tín Tắc có dự cảm loáng thoáng nhưng không biết an ủi em thế nào, mắt to mở nhìn y bình tĩnh rời đi. Sau khi tiếng bước chân của Tín Mặc biến mất, y vẫn đang ngơ ngẩn.
Thanh Hòa Công không nhìn thẳng vào Tín Tắc, vội ho một tiếng nói, “Lúc này cửa cung đã khóa rồi, anh ở lại nhà một đêm đi.” Phỏng chừng như sợ Tín Tắc hiểu lầm, ông ta nói bổ sung, “Chuyến này anh về nhà không khỏi bị phạt. Chi bằng thương lượng với người nhà xem phải qua cửa ải khó khăn này thế nào.”
Tín Tắc buồn bực không lên tiếng, Thanh Hòa Công vừa nghĩ đến nỗi lòng vừa nói, “Lúc tể tướng bị đâm, vợ thằng ba lấy thân ra chắn, bị chết thảm. Tướng gia đã thả thằng ba ra, căn dặn nó thu xếp cẩn thận chuyện tang của Dương thị. Đêm nay có thể gọi thằng ba cùng nhau bàn bạc.”
“Dựa vào ba người chúng ta, có thể cứu vãn Càn Khôn trong một đêm sao? Mấy ngày này, có lẽ Tín Mặc đã nghĩ xong hết rồi. Nó nói sẽ tìm được đường sáng thì ngài hãy tin nó đi.” Tín Tắc không hề quyến luyến, cáo từ rời đi, chọn một gian phòng thanh tĩnh ở nhà trọ gần nhà.
Y mặc quần áo nằm đến nửa đêm, cảm giác chẳng lành trong lòng vẫn chưa tan. Trước cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng, có người vừa gấp rút gõ cửa, vừa lo lắng thấp giọng gọi: “Bạch đại nhân, dậy mau!” Cảm giác tán loạn bất an trong lòng Tín Tắc lập tức tụ thành một khối. Y bèn vội vàng đứng lên mở rộng cửa ra, nhìn thấy ngoài cửa là một người làm, chính là kẻ đốt đèn lồng đưa y đi tìm nơi ngủ trọ.
“Đã xảy ra chuyện rồi.” Tuổi của người làm không nhỏ, lúc nói chuyện vẻ mặt lại như thể chưa định thần lại được. Tín Tắc kéo gã, gần như chạy về nhà. Người làm già lại nói: “Lão gia ở phủ của phò mã.”
Từng ngọn đèn trong Bạch phủ được thắp sáng, phía trên nhà cửa chụp một vầng sáng thảm đạm. Phủ phò mã bên cạnh đèn đuốc sáng trưng nhưng lại đắm chìm trong yên tĩnh. Người ở cửa thấy là Tín Tắc tới, vội vàng dẫn y đi vào.
Hai tay Thanh Hòa Công bấm gối, ngồi ở ngoài phòng ngủ của Tín Mặc tựa như tượng gỗ. Lúc Tín Tắc đi vào, ông ta dường như hoàn toàn không thấy. Trong phòng ngủ truyền đến tiếng nói chuyện chợt cao chợt thấp của công chúa Vinh An và một đám người, Tín Tắc không để ý tới Thanh Hòa Công đã đẩy cửa đi vào.
“Là có ý gì?” Vinh An mang khuôn mặt tái nhợt bị một đám người bao quanh, hồn xiêu phách lạc hỏi. “Chết là có ý gì? Ta không hiểu… Vừa rồi chàng ấy vẫn yên lành cơ mà!”
Tín Tắc thấy nàng ấy nổi giận với Lý thái y, bỗng nhiên hiểu ra.
“Tín Mặc?” Tín Tắc đi tới bên giường, thấy khuôn mặt mỉm cười khi ngủ của em trai. Y sờ gò má của Tín Mặc thấy hơi lạnh.
Lúc Tín Mặc thừa nhận đầu độc hại chết Duệ Tuân, Tín Tắc cũng muốn hỏi y: Độc dược ở đâu? Lúc đó có dự cảm nhưng mà y nhịn được không hỏi ra, sợ Tín Mặc vốn không có ý như vậy lại bị y nhắc đến.
Dự cảm không phải là một loại phán đoán sao? Thực ra y rất hiểu Tín Mặc – y đã ngờ tới Tín Mặc sẽ làm như vậy.
Nhưng mà y đã nhịn được, không nói bất cứ điều gì…
“Tín Mặc…” Tín Tắc đột nhiên cảm thấy buồn vô cùng. Lần này quả nhiên không ly dị – Vinh An trở thành quả phụ của nhà họ Bạch, Tín Mặc giữ nàng ấy lại nhà họ Bạch. “Cái này gọi là ‘lối thoát trong cảnh khốn cùng’ sao? Tín Mặc!” Tín Tắc đánh một quyền vào trên gối của Tín Mặc, “Sao em có thể cười được?”
Có người lấy tay đẩy Tín Tắc sang một bên. Tín Tắc nhìn lại, là cha của y – Thanh Hòa Công.
“Nếu như anh không tới…” Mặt Thanh Hòa Công cứng ngắc, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tín Tắc nói, “Nếu như anh không tới thì dù ngày mai nhận được thánh chỉ ly dị, Tín Mặc vẫn có thể sống được. Sống qua ngày mai, sau này cũng nhất định có thể… Cho bọn ta một ít thời gian, nhất định sẽ nghĩ ra một chủ ý. Cho dù không thể toàn thân trở ra, bị giáng chức làm thứ dân cũng tốt, bị đi đày cũng được, Tín Mặc sẽ sống. Tại sao anh lại như vậy? Tại sao lại muốn tới cơ chứ? Anh đang giúp ai? Lẽ nào anh không biết, anh chỉ mang đến cho cái nhà này điều xấu thôi sao?”
Ông ta loạng choạng đi tới bên giường, đột nhiên mất đi toàn bộ sức lực, quỳ phịch xuống. Tín Tắc do dự một chốc, vẫn muốn đi lên trước nâng ông ta. Nhưng Thanh Hòa Công lập tức cự tuyệt, hít một hơi kiên quyết nói: “Anh vĩnh viễn đừng bước vào cửa cái nhà này nữa!” Sau khi nói xong ông ta càng bất lực, đầu gần như rũ đến trước ngực.
Tín Tắc trông ông ta tóm lấy tay Tín Mặc không ngừng vuốt ve. “Con tôi, con tôi…” Trước mặt mọi người, Thanh Hòa Công già nua giàn giụa nước ắt, gào khóc, “Tín Mặc, con tôi!”
Tất cả người trong phòng đều trầm mặc, biểu thị tôn kính đối với sự đau buồn của ông lão. Vinh An cố gắng há to miệng, lúc ấy dường như đã quên cách hô hấp. “Rốt cuộc là thế nào?” Nàng ấy nhìn Tín Mặc và Thanh Hòa Công, dùng giọng như muỗi kêu nói thầm một câu, che ngực ngồi liệt trên mặt đất.
Đoàn người vây quanh Thanh Hòa Công và Vinh An, không còn ai để ý tới Tín Tắc. Y dùng sức xoay người, bước nhanh rời khỏi nơi thật đáng buồn ấy.
Tố Doanh đã mơ một cơn ác mộng.
Nàng mơ thấy mình chạy đến cung Ngọc Tiết, dùng giọng gần như điên cuồng nói với hoàng đế: “Xin cho Bạch Tín Mặc và công chúa Vinh An ly dị!” Sau đó đạt được chiếu thư của hắn, Tố Doanh không nhịn được mà chỉ vào khuôn mặt ủ rũ của Tín Mặc nói: “Coi hôn ước với ta như trò đùa, nay hôn nhân của anh cũng sắp lọt vào sự sắp đặt!” Nhưng trong nháy mắt nàng liền lạnh cả người: Làm sao nàng có thể biểu hiện ngông cuồng ở trước mặt hoàng đế? Thật là đáng sợ! Đây nhất định là một giấc mơ.
Ở trong thực tế, nàng chắc chắn không thể đưa ra một loại đề nghị quan báo tư thù.
Nàng cũng sẽ không đắc ý vênh váo mà cười to.
Nàng là người an toàn.
Nghĩ đến hai chữ “an toàn” này, Tố Doanh đột nhiên cảm giác được nàng phải trở lại hiện thực.
Trong mộng có rất nhiều suy nghĩ vẩn vơ không thể dự tính được. Nhưng mình khống chế hiện thực thì mới an toàn.
Suy nghĩ một lát Tố Doanh liền mở mắt, cảnh trong mơ bị quên đi ngay. Nàng xoay người, thấy Hiên Nhân nằm ngủ say ở giường bên ngoài, nhớ tới tờ giấy mà anh cả nhờ Hiên Nhân mang vào, nói công chúa Phượng Diệp đã phái Phi Long Vệ đến thành Tuyên.
Duệ Tuân vừa chết, hai chữ thành Tuyên liền thay đổi ý nghĩa ở trong lòng Tố Doanh. Nhưng vừa nghĩ tới Duệ Tuân, nàng lại cảm thấy gặp phải đối thủ đuổi cùng giết tận thì trên đời này sẽ không có một chỗ nào an toàn cả. Nàng lẳng lặng đi qua người Hiên Nhân, đi tới án thư nâng bút viết thư.
Cung nữ trưởng ca trực đêm là Tống Chi Huệ, thấy nàng đứng dậy, vội vàng vào hỏi cơ thể Tố Doanh có khỏe hay không, có cần cái gì không. Tố Doanh hỏi là lúc nào rồi, Chi Huệ đáp: “Sắp đến canh năm rồi ạ.” Tố Doanh nói: “Vậy không ngủ nữa.” Chi Huệ vội vàng gọi đám cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, thay quần áo. Lúc quay lại, Tố Doanh đã ngồi trước bàn trang điểm, thứ mới vừa rồi viết cũng không còn trên thư án.
Tố Doanh đợi Hiên Nhân rửa mặt chải đầu xong, lặng lẽ dặn dò cô ấy vừa mở cửa cung thì ra ngay, không được nán lại ở trên đường.
Lúc này trời vẫn còn tối, Tố Doanh tạm thời chưa có những chuyện khác liền mang hộp bạc tới, kiểm tra tờ điều cho phép trong đó. Vừa mở ra xem, nàng đột nhiên biến sắc: “Ai động vào vật bên trong?” Chi Huệ thấy tiếng nói và sắc mặt nàng đều nghiêm khắc, vội vã trả lời: “Tụi nô tỳ sao dám tự ý động vào hộp b�¡c của nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng?â Tá» Doanh cÆ°á»i nhạt bảo: âHôm qua lúc Äặt và o, tá» Äầu tiên rõ rà ng là Bạch TÃn Tắc. Cô nói ta nhá» lầm sao?â
Chi Huá» gục Äầu xuá»ng, mÃm chặt môi không dám chá»ng Äá»i nà ng. Tá» Doanh lại lấy tất cả tá» Äiá»u cho phép trong há»p ra xem má»t lần há»i: âBạch TÃn Tắc á» Äâu?â Lúc nà y Chi Huá» má»i bạo gan nói: âBan Äêm không dám quấy nhiá» u nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng nghá» ngÆ¡i, chÆ°a dám bẩm báo. Môn Äá»c cá»a cung phÃa bắc sai ngÆ°á»i truyá»n má»t tin tức⦠nói là Äêm qua Bạch Äại nhân quanh quẩn á» bên ngoà i cá»a cung phÃa bắc.â
Tá» Doanh dÆ°á»ng nhÆ° vẫn chÆ°a kinh ngạc, há»i: âGiá» thì thế nà o?â
âMôn Äá»c nháºn ra y, mặc dù không dám Äá» y và o nhÆ°ng cÅ©ng không tiá»n Äá» mặc y chá»u lạnh á» bên ngoà i. Bá»i váºy má»i Äến há»i thÄm, Bạch Äại nhân Äi ra ngoà i có phải là m viá»c vì nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng hay không, nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng có sắp xếp gì không.â
âY là m viá»c cho ta.â Tá» Doanh liếc xéo Chi Huá», lạnh nhÆ° bÄng nói, âCô phải chá» tá»i khi VỠúy chết cóng á» bên ngoà i cá»a cung phÃa Bắc má»i nói viá»c nà y cho ta biết Äúng không?â
Chi Huá» vá»i và ng quỳ xuá»ng nói: âNô tỳ thá»±c sá»± không dám là m chủ Äáp lại, lại không dám kinh Äá»ng nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng. Nô tỳ nghÄ©, nếu môn Äá»c cung phÃa Bắc Äã nháºn ra Bạch Äại nhân thì sẽ không ngá»i xem mặc ká». Cho nênâ¦â Cô ấy nói nghe xong nghe thấy tiếng trá»ng canh nÄm vang dá»i trong cung, vá»i và ng nói: âNô tỳ Äi nghênh Äón Bạch Äại nhân ngay.â
Tá» Doanh lại nói: âBảo y láºp tức Äến gặp ta.â Chi Huá» Äược nà ng dặn dò, bÆ°á»c nhanh Äi là m.
Tá» Doanh vẫn tá» vẻ nhÆ° thÆ°á»ng Äến cung Ngá»c Tiết chà o buá»i sá»m, lúc quay lại cung Äan Xuyến, chá» thấy má»t mình Chi Huá» quỳ Äợi nà ng. Tá» Doanh cau mà y nói: âSao chá» có má»t mình cô? Bạch TÃn Tắc Äâu?â
Chi HuỠấp a ấp úng nói: âÄợi lúc nô tỳ Äi tá»i cá»a cung phÃa bắc, Bạch Äại nhân Äã và o cá»a, trá» vá» chá» á» của mình lâu rá»i. Nô tỳ lại Äi và o trong Äó gá»i y. NhÆ°ng bất ká» nô tỳ nói cái gì, y Äá»u nhÆ° không nghe thấy⦠Sau Äó lại có mấy ngÆ°á»i Äi qua, ai cÅ©ng không lay Äá»ng Äược y. Äến giá» y vẫn còn ngá»i Äá» ra á» Äó.â
Tá» Doanh vá»n sắp ná»i giáºn, nghe lá»i của Chi Huá» xong, nà ng lại hòa hoãn thần sắc, hiếu kỳ bảo: âThÆ°á»ng ngà y y không phải là ngÆ°á»i nhÆ° thế.â Suy nghÄ© má»t lúc thì còn nói: âTa qua xem thá».â Thế là dặn dò chuẩn bá» lò sÆ°á»i bụng và áo choà ng tuyết.
Hoà ng háºu không nên tùy ý Äi tá»i chá» á» của cấm vá» nhÆ°ng TÃn Tắc là hoạn quan, thân pháºn lại không nhÆ° cấm vá» bình thÆ°á»ng. Nữ quan bên cạnh Tá» Doanh khuyên nhủ và i câu, suy cho cùng thì cÅ©ng biết tÃnh nết của Tá» Doanh, không hết lòng khuyên can mà chá» truyá»n lá»nh xuá»ng quét dá»n ÄÆ°á»ng, lá»nh cho Äám cấm vá» ngÆ°á»i nà o ngÆ°á»i nấy á» yên trong phòng không Äược ra và o.
Sắc trá»i Äã tá»i, dá»c ÄÆ°á»ng Äi quả nhiên Tá» Doanh không thấy má»t bóng ngÆ°á»i. Trong phòng TÃn Tắc sáng Äèn, nà ng dừng lại nghe Äá»ng tÄ©nh trong phòng nhÆ°ng không nghe Äược bất kỳ âm thanh gì. Cung nữ Äẩy cá»a ra cho nà ng, lạnh lùng nói: âBạch TÃn Tắc, vì sao không quỳ Äón nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng?â Tá» Doanh dùng tay ra hiá»u ngÄn cung nữ lại, tá»± mình Äi và o phòng.
TÃn Tắc ngá»i dÆ°á»i Äất rất tùy ý, ÄÆ°a lÆ°ng vá» phÃa Tá» Doanh.
Tá» Doanh không trách cứ y, trông bóng lÆ°ng y, nhìn má»t há»i má»i nhá» giá»ng nói: âÄÆ°á»ng ÄÆ°á»ng là vỠúy của cung Äan Xuyến lại má»t mình trá»n á» trong phòng khóc! Äá» ngÆ°á»i ta biết Äược thì chẳng phải sẽ cÆ°á»i Äến rụng rÄng?â
TÃn Tắc vá»n chá» lặng lẽ rÆ¡i lá», vừa bá» nà ng nói, y lại nghẹn ngà o má»t tiếng, không kiá»m chế Äược nữa khóc nức ná»: âNÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, TÃn Mặc chết rá»i.â
Tá» Doanh vừa nghe thì cứng ngÆ°á»i tại chá», má»t lát sau má»i nhẹ nhà ng há»i: âAnh nói cái gì Äó?â
TÃn Tắc cá» gắng lau Äi nÆ°á»c mắt già n giụa, cá» gắng là m cho giá»ng nói bình tÄ©nh lại: âTÃn Mặc chết rá»i. Äêm qua, nó uá»ng thuá»c Äá»c tá»± sát.â
âAnh vì chuyá»n nà y mà tá»± ý rá»i cung?â
âKhông phải.â TÃn Tắc nói, âLà bá»i vì tôi Äi nên nó má»i chết.â
Tá» Doanh không ÄỠý nghiêng mặt sang má»t bên. Tuy TÃn Tắc Äau lòng nhÆ°ng không há»n loạn. Loại phản ứng nà y của Tá» Doanh khiến trong lòng y hiá»n lên sá»± lạnh lẽo, bá»ng bừng tá»nh, cÆ°á»i khá» nói: âThì raâ¦â
âAnh muá»n nói cái gì?â Tá» Doanh từ tá»n há»i.
TÃn Tắc Äau buá»n nói: âThì ra ngÆ°á»i hiá»u rõ tôi nhất là nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.â Nà ng biết y sẽ ÄỠý mà Äi gặp TÃn Mặc. Không có lá»i nói không rõ ý nghÄ©a của nà ng thì y không biết hoà ng gia má»t lòng muá»n TÃn Mặc và Vinh An ly dá». Không có nà ng Äá» lại tá» Äiá»u cho phép thì y cÅ©ng sẽ không vá» nhà , sẽ không nhắn nhủ lá»i nhÆ° thỠám chá» của nà ng vá»i ngÆ°á»i nhà .
Phản ứng sau khi nghe thấy tin tức của TÃn Mặc không khó Äá» suy Äoán â y Äã bỠép Äến ÄÆ°á»ng cùng, bất ká» nhÆ° thế nà o cÅ©ng không thá» mất Äi cô công chúa Äã vắt óc tìm kế Äá» lấy Äược nữa. Y lấy cô công chúa nà y không phải vì mình, y lấy vì nhà há» Bạch.
Không ai có thá» khiến Vinh An li dá» vá»i má»t ngÆ°á»i chết. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, viá»c nà y cÅ©ng chá» có thá» giữ nà ng ấy hai mÆ°Æ¡i bảy tháng, nhÆ°ng sau khi túc trá»±c bên linh cữu chấm dứt thì lại là cảnh tượng má»i, có lẽ nhà há» Bạch Äã vượt qua thá»i khắc khó khÄn nhất.
âThì ra, TÃn Mặc hiá»u nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng hÆ¡n tôi.â TÃn Tắc hắng giá»ng má»t cái, tâm trạng giá»ng nhÆ° cÅ©ng dần dần bình á»n lại, âNó nói thần có thá» vá» nhà báo tin thì phải cảm tạ nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.â Miá»ng Tá» Doanh ngáºm chặt, nói không nên lá»i.
TÃn Tắc còn nói: âTÃn Mặc muá»n tôi nói lá»i cảm tạ nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng thay nó.â Tá» Doanh láºp tức nói ngắn ngủi: âAnh nói láo.â
âThần không dám dá»i gạt nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng.â
âAnh nói lá»i nà y là Äá» cho ta cảm thấy là ta ép y chết, vì váºy nên thẹn vá»i y sao?â Tá» Doanh nói xong rất nhanh. Vừa má»i xấu há» á» trong lòng, chẳng lẽ không phải sao? Nguá»n cÆ¡n má»i chuyá»n chÃnh là vì biá»u hiá»n của nà ng!
Äá»i mặt vá»i chá» trÃch dá»n dáºp của Tá» Doanh, TÃn Tắc trầm mặc khoảnh khắc, nói: âNgÆ°á»i thẹn vá»i nó là tôi.â
Rõ rà ng cảm thấy tất cả những gì TÃn Mặc phải gánh vác Äá»u do y là m liên lụy. NhÆ°ng sâu trong lòng lại âm hiá»m Äá» ká» tất cả những gì TÃn Mặc lấy Äược⦠Là y lá»±a chá»n tin tÆ°á»ng hoà ng gia muá»n TÃn Mặc ly dá», cÅ©ng là y lá»±a chá»n không ngÄn TÃn Mặc lại, nói vá»i mình rằng TÃn Mặc sá»ng quá cá»±c khá», không ngừng dao Äá»ng á» trong cung Äình, Äắc tá»i tất cả thế lá»±c, bá» vu oan tá»i nặng â tá»i chết là giải thoát duy nhất của y.
âThá»±c ra là tôi muá»n nhìn thấy nó mất Äi tất cả, tháºm chà muá»n ÄÃch thân cÆ°á»p Äoạt tất cả của nó mà thôi!â Y nói rá»i chôn mặt và o giữa Äầu gá»i lại khóc lên, âCả Äá»i nó có lá»i vá»i rất nhiá»u ngÆ°á»i. Còn tôi lại có lá»i vá»i nó cả má»t Äá»i.â
Tá» Doanh bá»ng nhiên cảm giác không phải sợ hãi nữa. Nà ng mặc cho y khóc má»t tráºn, Äứng lên nghiêm mặt nói: âá» chá» nà y, á» trÆ°á»c mặt ta, anh là vỠúy của cung Äan Xuyến. Sao có thá» Äá» má»t kẻ khóc sÆ°á»t mÆ°á»t bảo vá» tÃnh mạng ta? Anh liá»u mình Äá»i lấy chức vỠúy của cung Äan Xuyến, lại muá»n chôn vùi trong nÆ°á»c mắt sao? Muá»n khóc thì vá» nhà há» Bạch mà khóc.â Nà ng thá» dà i, nói, âNhà anh liên tục gặp bất hạnh, cho phép anh trá» vá» lo liá»u tang sá»±.â
TÃn Tắc thuáºn theo Äứng lên, khom ngÆ°á»i tháºt sâu nói vá»i Tá» Doanh: âÄa tạ nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng thÆ°Æ¡ng xót. NhÆ°ng thần Äã từng nói vá»i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng rá»i, cung Äình má»i là nhà của thần. Thần sẽ không rá»i khá»i nhà .â
âAnhâ¦â Lông mà y Tá» Doanh khẽ rung Äá»ng, nói, âCha anh Äã lá»n tuá»i, anh vá» táºn hiếu Äi.â
Nhắc tá»i Thanh Hòa Công, giá»ng Äiá»u TÃn Tắc lãnh Äạm Äi: âNÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng, tôi Äã là má»t Äứa trẻ má» côi từ lâu rá»i.â
Tá» Doanh không hiá»u nhìn khuôn mặt trà n Äầy nÆ°á»c mắt của y, ná» má»t nụ cÆ°á»i tá»± giá» u: âá» trong cÄn nhà nhÆ° váºy, biến thà nh má»t Äứa bé là m sai chuyá»n, bá» ngÆ°á»i khác lạnh nhạt Äã Äáng sợ lắm rá»i. Nếu nhÆ° lại mất Äi cả nhà thì á» trong cung phải Äá»i mặt vá»i bao nhiêu chuyá»n Äáng sợ nữa, quả thá»±c không cách nà o tÆ°á»ng tượng ná»i.â
Y cúi Äầu buá»n bã nói: âMuá»n là m và i chuyá»n Äá» liên há» giữa tôi và cha không thá» cắt Äứt. NhÆ°ng cà ng ná» lá»±c thì cà ng e ngại, cà ng cảm giác rằng tôi Äã là má»t Äứa trẻ má» côi không ai quan tâm từ lâu. Cuá»i cùng bây giá», ngay cả lừa gạt mình cÅ©ng không cần thiết nữa.â
Lá»i nói nà y là m cho Tá» Doanh nháy mắt cảm Äá»ng lây. Nà ng há miá»ng nhÆ°ng không nghÄ© ra lá»i lẽ thÃch hợp. Vừa may cung nữ ngoà i cá»a thông báo: âThánh thượng cho Äòi, má»i nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng mau Äến cung Ngá»c Tiết.â
Tá» Doanh vá» vai TÃn Tắc tá» vẻ an ủi rá»i Äi ra ngoà i.
Trong lòng TÃn Tắc còn có má»t Äiá»m khả nghi, lá»n máºt há»i: âTá»i hôm qua nÆ°Æ¡ng nÆ°Æ¡ng Äến cung Ngá»c Tiết có liên quan Äến TÃn Mặc không?â
Tá» Doanh vá»n khung cá»a, quay Äầu buá»n bã cÆ°á»i: âTá»i hôm qua và cả sáng nay, thánh thượng vẫn luôn mê man. Ta chẳng nói gì vá»i ngÆ°á»i cả!â Nà ng dừng lại khoảnh khắc, tiếc nuá»i nói, âCho dù thánh thượng tá»nh, chuyá»n ta muá»n nói vá»i ngÆ°á»i cÅ©ng chá» là cầu xin ngÆ°á»i Äón hoà ng tôn trá» lại trong cung mà thôi.â
Thân thá» TÃn Tắc lảo Äảo.
âCó Äôi khi trong lòng ta cÅ©ng sẽ có ý nghÄ© ác Äá»c, và dụ nhÆ° lần nà y, ta muá»n má»i ngÆ°á»i Äá»u biết Bạch TÃn Mặc Äã là m những chuyá»n xấu cỡ nà o, nhất là Äá» cho ngÆ°á»i anh cả yêu thÆ°Æ¡ng anh ta biết. Ta sẽ âm thầm kỳ vá»ng chuyá»n nà y có thá» truyá»n ra, thánh thượng hạ chiếu lá»nh cho anh ta và Vinh An ly dá»â¦ Thá»nh thoảng ta không khắc chế ná»i bản thân, biá»u lá» tình cảm ra.â Tá» Doanh nói, âTÃn Tắc, anh quá hiá»u quan sát ta nhÆ°ng lại không Äủ hiá»u ta. Ta sẽ không thá»±c sá»± nhúng tay và o Äâu!â
TÃn Tắc trông nà ng, trong Äầu trá»ng rá»ng.
Thanh Hà Công, TÃn Mặc và má»i ngÆ°á»i nhà há» Bạch, bá»n há» vẫn luôn Äang e sợ. Từ khi cô gái bá» từ hôn trá» thà nh hoà ng háºu, bá»n há» vẫn âm thầm Äá» phòng nà ng, rất sợ nà ng ghi thù lúc trÆ°á»c, lần sau sẽ rút củi dÆ°á»i Äáy ná»i Äá» trả thù. Lần nà y thá»±c sá»± rất giá»ng báo thù trong tÆ°á»ng tượng của bá»n há». Ngay cả TÃn Tắc và o thá»i khắc ấy cÅ©ng Äã quên, giá trá» báo thù thua xa viá»c giữ gìn danh dá»± hiá»n lÆ°Æ¡ng thục Äức, lòng dạ rá»ng rãi của hoà ng háºu. Má»t ngÆ°á»i hoà ng háºu thÆ°á»ng sẽ không Äá»i phó vá»i kẻ thù của nà ng mà má»i ngÆ°á»i Äá»u biết. Nà ng luôn luôn có thá» má» to Äôi mắt vô tá»i mà thÆ°Æ¡ng hại nhìn những kẻ lo sợ nà ng tá»± loạn.
TÃn Tắc thá» tháºt dà i: Chá» có ngÆ°á»i á» vá» trà cao má»i có Æ°u thế có thá» khiến ngÆ°á»i ta hoảng loạn nà y. Bất giác, nà ng Äã lại há»c Äược tuyá»t kỹ bình chân nhÆ° vại của hoà ng Äế rá»i!