• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Hương chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Ma Ma, ánh mắt rét lạnh, hồi lúc nãy Lâm Ma Ma vẫn còn đang vui vẻ bây giờ đã run rẩy cả người.

“Ta lại không biết rằng một tên nô tài lại có thể ra lệnh cho ta, ai cho ngươi có lá gan này hả Lâm Ma Ma?”

Lâm Ma Ma bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, bình thường bà ta cũng là bởi vì được nhiều người nịnh nọt cho nên mới có thể ngang ngược như vậy, thật ra lúc gặp phải chuyện nào đó, một câu cũng không dám nói nên lời.

“Không... không phải là nô tỳ, là... là lão vương phi ra lệnh cho nô tài phải để cho nhị tiểu thư... uống hết..."

Bà ta đã sớm không còn hung hăng ngang ngược như lúc nãy, nhưng mà lại hi vọng mình có thể lập tức tìm về thể diện.

“Ha ha..."

Ôn Hương xem thường cười bà ta, sau đó lại không nhanh không chậm nói: “Ít nói lão vương phi gì đó với ta đi, lão vương phi như thế nào ta không xen vào, nhưng mà Lâm Ma Ma à, ngươi là một tên nô tài, chẳng lẽ là ta vẫn không quản được à?”

“À đúng rồi Lâm Ma Ma, từ lúc ta vừa mới về đến đây, ngươi cứ luôn nói chuyện với một giọng điệu không vui, nói là ta để cho ngươi chờ lâu đó à, còn giáo huấn ta không nên đi ra ngoài, hiện tại lại đứng đây ép buộc ta phải uống canh.”

Ôn Hương càng ép gần, cái trán của Lâm Ma Ma đều đang không ngừng toát ra mồ hôi.

“Nhưng mà ta muốn biết rằng đến cùng ý của chủ tử ngươi hay là ý của ngươi, ta có muốn uống canh hay không đều là chuyện của ta, ngươi có tư cách gì mà ở đây ra lệnh cho ta. Còn nữa, ngươi là nô tài, ta là chủ tử, ngươi có đợi thì cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chẳng lẽ Lâm ma ma ngươi đã trở thành chủ tử trong phủ này rồi à?”

Một lời nói của Ôn Hương trực tiếp đâm trúng tim của Lâm Ma Ma, lúc đầu sắc mặt của Ôn Hương nhìn có vẻ dọa người, bây giờ lại càng thêm dọa người hơn nữa.

“Không... không phải... nhị tiểu thư, người đừng nói bậy ở đây, ta không phải có ý đó, canh này là tấm lòng thành của lão vương phi, người không uống thì chính là không để ý đến tâm ý của lão vương phi, người chính là bất hiếu.

Lâm Ma Ma cả gan chụp cái mũ bất hiếu cho Ôn Hương, Ôn Hương cảm thấy vô cùng thú vị.

“Người đâu, mang cái tên nô tỳ không biết ăn nói này xuống dưới cho ta, dựa theo quy củ của vương phủ mà xử lý, lại dám cưỡng từ đoạt lý ở chỗ của ta, chẳng lẽ thật sự coi rằng có thể làm xằng làm bậy ở chỗ của ta được à?”

“Tiểu thư nói cái gì?”

Lâm Ma Ma dường như nghe không hiểu lời của Ôn Hương, chỉ tiếc là không để cho bà ta suy nghĩ nhiều, ở bên ngoài liền có hai gã sai vặt với thân thể khỏe mạnh chạy vào trực tiếp kéo bà ta ra ngoài.

“Nhị tiểu thư, người không thể đối xử với ta như vậy, ta là người của lão vương phi, lão vương phi sẽ không..."

“Nhị tiểu thư, không ngờ tiểu thư lại là người có lòng dạ rắn rết như thế, tại sao lại có thể làm tiểu thư của vương phủ được chứ, đức không xứng vị, tất có gặp nạn..."

“A..."Âm thanh ở bên ngoài liên tục truyền đến, nhưng mà Ôn Hương cảm thấy vô cùng êm tai.

Quy củ của vương phủ, nếu như ai không tuân theo quy củ, nô tài không tôn trọng chủ tử, đánh một trăm gậy, trục xuất khỏi gia môn. Đây là người của lão vương phi, đánh cho tàn phế, có đuổi ra ngoài hay không cũng không quan trọng nữa phải không?

Ôn Hương nhắm mắt lại, để cho mọi người lui ra bên ngoài, chỉ để lại một mình Phúc Nhi ở bên trong.

Cho dù Phúc Nhi có tức giận nhưng mà nhìn thấy tiểu thư của bọn họ đã trừng phạt người của lão vương phi như vậy, trong lòng của nàng ta cảm thấy hả giận, nhưng mà cũng cảm thấy có chút sợ hãi, dù sao thì Lâm Ma Ma ở trước mặt của lão vương phi cũng nhận được sự sủng ái.

“Tiểu thư..."

Nàng ta gọi Ôn Hương một tiếng, nhưng mà lại dừng lại, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, Ôn Hương nhẹ gật đầu ra hiệu cho nàng ta nói tiếp, nhưng mà nàng ta lại cảm thấy nếu như nói thì có khi nào Ôn Hương sẽ không vui vẻ không đây.

“Tiểu thư người trừng phạt người của lão vương phi như vậy, nếu như lão vương phi biết được chẳng phải sẽ tức giận hả?”

“Đúng vậy đó.”

Ôn Hương tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm, làm cho Phúc Nhi chẳng hiểu làm sao.

Bây giờ tiểu thư trở nên thật sự rất lợi hại, có đôi lúc lợi hại đến nỗi nàng ta sắp hoài nghi đây không phải là tiểu thư của nàng ta.

“Nếu như đến lúc đó lão vương phi trừng phạt người thì làm sao bây giờ đây?”

Lúc Ôn Hương đang chuẩn bị trả lời nha đầu đơn thuần này, đột nhiên lại nghe thấy một mùi hương.

“Ai nha Phúc Nhi à, dù sao thì tiểu thư nhà ngươi cũng là đại tiểu thư chính quy của vương phủ, làm sao lại sợ hãi lão vương phi trừng phạt được chứ?”

Một âm thanh trêu chọc vang lên từ trong nhà, lại không có ai biết nàng ta đến đây từ nơi nào, Yêu Nương mặc toàn thân áo đen cười không dứt đứng ở nơi đó.

Phúc Nhi giật mình kêu lên, Ôn Hương cười đứng dậy: “Ngày hôm nay tới sớm như vậy?”

“Tiểu thư cho gọi, há có thể không nhanh?” Yêu Nương cười hì hì nói lại.

Ôn Hương liếc mắt nhìn nàng ta một cái, Yêu Nương chẳng hề để ý tới, Phúc Nhi nhanh chóng chạy đến đóng cửa lại.

“Phúc Nhi, ngươi không biết là tiểu thư nhà ngươi có làm cái gì đi nữa thì lão vương phi và tam tiểu thư đều sẽ xem nàng ấy như là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nếu đã như vậy, sao lại không càn rỡ một chút? Dù sao thì nàng ấy, cũng là nhị tiểu thư Phủ Hoa Vương, là tiểu thư con vợ cả nếu dựa vào thân phận mà bàn luận, lão vương phi cũng chỉ làm kế thất, thân phận của bà ta đều không tôn quý bằng tiểu thư của ngươi, cần gì phải tự làm khổ mình?”

Yêu Nương chậm rãi bước vào, tư thế xinh đẹp đi đến bên cạnh bàn rót cho mình một ly trà chậm rãi ung dung uống một ngụm, bộ dạng này vô cùng thanh nhàn lại vô cùng câu người, nếu như không phải trêи mặt của nàng ta có mang theo một cái mặt nạ, chỉ sợ là không biết có bao nhiêu người đều không thể chịu được sự quyến rũ của nàng ta.

Ôn Hương không khỏi cảm thấy đau đầu, không cẩn thận hình như là nàng đã cứu phải một hồ ly tinh trở về rồi.

“Nhưng mà..."

Phúc Nhi vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

“Phúc Nhi, ngươi không tin tiểu thư nhà ngươi à?” Một câu của Ôn Hương liền để Phúc Nhi dừng lại, dùng sức lắc đầu.

" Haizz, quả nhiên vẫn là tiểu thư có khí thế.”

Yêu Nương yêu kiều ngồi ở một bên, khóe miệng hơi cong lên.

Ôn Hương nhìn nàng ta một chút, nói: “Ngày hôm nay sao ngươi đã nghĩ thông rồi, không mặc y phục đỏ của ngươi nữa?”

Động tác của Yêu Nương dừng lại một chút, nhìn Ôn Hương, đột nhiên lại thờ ơ nở nụ cười.

“Đều đã bị ngươi nhìn thấu rồi, còn mặc nữa cũng không có ý tứ gì.”

Không nặng không nhẹ, cứ bỏ qua như vậy.

Phúc Nhi không biết là hai người này đang nói cái gì, có điều là nàng ta cũng sẽ không xen vào.

“Tiểu thư, vở kịch lúc nãy quả thật đặc sắc lắm đó nha, không ngờ đến nhị tiểu thư của Phủ Hoa Vương trước kia vẫn luôn để cho người ta ghen tỵ ở trong phủ lại bị khinh bỉ như thế. Con người mà, không có ai là hoàn mỹ.”

Ngữ khí của nàng ta có mấy phần cười trêи nỗi đau của người khác, Ôn Hương cũng không thèm quan tâm nàng ta.

Dù sao thì đúng là con người không có ai hoàn mỹ hết.

“Như vậy, ngươi cảm thấy được cân bằng không ít?” Ôn Hương cũng nhìn nàng ta.

“Cân bằng, cân bằng chứ, có thể có cái gì mà không cân bằng được, ta cũng chỉ là một người đã chết mà thôi, có không cân bằng đi nữa thì cũng phải được cân bằng.”

Ngữ khí của Yêu Nương đột nhiên trở nên nàng đơn mấy phần.

Ôn Hương không biết là mình nên nói cái gì, ngôn ngữ ít ỏi, lúc này đều trông có vẻ bất lực.

Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên rất kém, ba người đều không nói gì cuối cùng vẫn là Yêu Nương mở miệng trước.

“Sao? Tại sao các người cứ nhìn ta vậy, ta có cái gì đáng nhìn, đúng rồi, Tiểu thư, người gọi ta đến đây làm gì thế?”

Nói đến chính sự, Ôn Hương cũng không còn qua loa nữa.

Vẫy vẫy tay, Phúc Nhi lập tức hiểu ngay, bưng chén canh kia tới.

“Sao vậy, đây không phải là chén canh mà bà già hồi nãy nhất định kêu người uống hết hả?”

Yêu Nương chẳng quan tâm.

“Cái gì mà canh kêu ta nhất định phải uống chứ, còn nói là không thể làm lộn canh của ta và Ôn Nhan nữa?”

Ôn Hương lạnh nhạt nói.

“Cái này..."

Yêu Nương sửng sốt một chút, sau đó lập tức kịp phản ứng lại.

“Nói như vậy, trong chén canh này có độc?”

Nét mặt của nàng ta hoảng sợ, Phúc Nhi cũng bị hù dọa lập tức đổ chén canh kia xuống đất.

Nhưng mà vẫn còn may chén còn ở trêи tay của nàng ta, sắc mặt của Phúc Nhi tái nhợt, thời gian lâu như vậy rồi từ xưa đến nay nàng ta không nghĩ tới lão vương phi lại muốn mạng của tiểu thư nhà bọn họ.

“Ngươi cảm thấy nếu không phải như thế, tại sao lúc nãy người kia lại kϊƈɦ động như vậy, nhất định phải kêu ta uống hết nó?”

“Nhưng mà cái này cũng khó hiểu quá, người là tiểu thư con vợ cả ở Phủ Hoa Vương, nếu như người có xảy ra chuyện gì, Hoa vương gia tất nhiên sẽ đi điều tra việc này, một khi điều tra thì có khả năng sẽ tra được, lão vương phi còn không đến mức ngu xuẩn thành cái dạng này đâu?”

Yêu Nương một bộ dạng ta không tin, thiếu chút nữa là đã chọc cười Ôn Hương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK