Thời điểm Tiểu Nặc từ trên ghế dài ngã xuống dưới, Thịnh Diễn Chi đang nghe điện thoại của Giang Tinh Thần.
Chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng rầm! Vừa quay đầu liền thấy Tiểu Nặc ngã đập đầu xuống đất, toàn bộ cơ thể nhỏ bé ngã ở trên mặt đất.
Tiểu gia hỏa nguyên bản đang ngủ gật, ngồi không vững nên mới ngã xuống, lập tức bị đau tỉnh, quỳ rạp trên mặt đất gắt gao mà nhấp cái miệng nhỏ, chính là nghẹn không khóc.
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi biến đổi, nói một tiếng "chờ một chút" với Giang Tinh Thần ở điện thoại bên kia, đang muốn tiến lên đỡ bé dậy, một bóng người nhanh chóng từ bên người hắn chạy nhanh qua.
"Tiểu Nặc!" Lâm Cẩn mới từ phòng kiểm tra đi ra đã nhìn thấy trên trán bảo bảo một mảnh đỏ bừng, vội vàng chạy tới bế bé lên.
"Đau......" Tiểu Nặc ủy khuất mếu cái miệng nhỏ, nhưng nhịn không khóc, nước mắt dâng đầy ở hốc mắt, nhìn thấy vậy tâm Lâm Cẩn cũng đều khẩn trương.
Tuy nói trẻ con va va đập đập thực bình thường, ngày thường Tiểu Nặc cũng không ít lần té ngã, nhưng vẫn là lần đầu tiên đầu bị đập xuống mặt đất.
Lâm Cẩn đau lòng xoa xoa đầu bé, liếc mắt nhìn qua Thịnh Diễn Chi đang đứng ở bên cạnh, không khỏi sinh ra vài phần oán trách.
"Thịnh tổng thật đúng là ghét ai ghét cả tổ tông họ hàng." Lâm Cẩn nhịn không được châm chọc nói.
Ánh mắt Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt, nhìn chằm chằm cậu: "Cậu có ý gì?"
Lâm Cẩn tự giễu nói: "Anh chán ghét tôi nên liền con trai tôi cũng ghét, bằng không như thế nào sẽ tùy ý để bé ngã xuống như vậy."
"Cậu là đang chỉ trích tôi không giúp cậu trông coi đứa nhỏ sao?" Thịnh Diễn Chi híp híp mắt, khí thế quanh người trở nên sắc bén mà lạnh băng.
Lâm Cẩn không khỏi mà ôm chặt Tiểu Nặc, lui về sau một bước, mím chặt môi không nói.
Thịnh Diễn Chi lại không buông tha, cười lạnh nói: "Cậu cho rằng cậu là ai, cư nhiên dám yêu cầu tôi giúp cậu trông con trai? Huống hồ, tôi phải có cái nghĩa vụ này sao?"
"......!Không có, cảm ơn Thịnh tổng nhắc nhở." Lâm Cẩn thần sắc có chút lãnh đạm.
Kỳ thật Lâm Cẩn trong lòng cũng rõ ràng, cậu có thể chỉ trích Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt, nhưng không thể yêu cầu đối phương giúp mình coi chừng Tiểu Nặc.
Là ba ba như cậu không làm tròn trách nhiệm, không nên để Tiểu Nặc ở trên hành lang một mình, Thịnh Diễn Chi là người cao ngạo lại lạnh nhạt như vậy, căn bản sẽ không thể nào giúp cậu để ý bé.
Sớm biết vậy, vô luận Thịnh Diễn Chi có cường thế như thế nào, cậu cũng phải đưa Tiểu Nặc về nhà trước rồi ngày mai lại đến bệnh viện kiểm tra.
Lâm Cẩn vừa hối hận vừa tự trách, hôn hôn trán bé: "Bảo bối, thực xin lỗi, là ba ba không trông chừng con chu đáo."
Tiểu Nặc ghé vào vai cậu, nghẹn nước mắt nói: "Không liên quan đến ba ba, là con ngồi cũng không xong, tự mình ngã xuống."
Lâm Cẩn đem bé ôm chặt hơn nữa.
Thịnh Diễn Chi khó chịu nhìn hai cha con bọn họ, tâm tình lại tự nhiên bực bội lên.
Hắn ma xui quỷ khiến mà giải thích một câu: "Vừa rồi tôi đang gọi điện thoại."
Cho nên không thể coi chừng tốt đứa nhỏ là chuyện bình thường.
Lâm Cẩn chỉ là ừ một tiếng, một bộ không muốn cùng hắn nhiều lời.
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi có chút khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn: "Cậu còn trách tôi?"
Lâm Cẩn có lệ nói: "Không có."
Nhưng mà trong lòng cậu xác thật có một chút oán trách Thịnh Diễn Chi.
Tối nay, đầu tiên là bị fan của Giang Tinh Thần ác ý chửi rủa đuổi đánh, Thịnh Diễn Chi rõ ràng thấy, lại lạnh nhạt lướt qua.
Lúc sau lại bị ép tới bệnh viện kiểm tra, còn bị lời nói lạnh nhạt của Thịnh Diễn Chi châm chọc, hơn nữa Tiểu Nặc còn ngã bị thương, lúc này Lâm Cẩn căn bản không có tâm tình đi ứng phó Thịnh Diễn Chi.
Cậu lo lắng xoa nhẹ đầu bé, vừa nhìn trán vừa nhẹ giọng hỏi: "Bảo bảo, nói cho ba ba, có nơi nào không thoải mái hay không? Có thấy choáng váng hay buồn nôn hay không?"
Tiểu Nặc ghé vào vai cậu, lắc lắc đầu: "Ba ba, con muốn về nhà, con không thích nơi này."
"Được, chờ một chút chúng ta liền về nhà." Lâm Cẩn lại nhìn nhìn trán bé, chỗ bị đập liền nhanh chóng sưng lên.
Cậu không dám khinh thường lập tức nói: "Bảo bảo, ba ba mang con đi làm kiểm tra, rất nhanh thôi."
Nói xong Lâm Cẩn liền ôm từ bên cạnh Thịnh Diễn Chi đi qua.
Thịnh Diễn Chi bị bỏ lại phía sau cả khuôn mặt đều đen.
Hắn lấy điện thoại ra, lúc nãy cuộc gọi với Giang Tinh Thần còn chưa có cúp, bây giờ cũng không còn tâm tình nói tiếp.
Thịnh Diễn Chi vừa định tìm cớ để cúp điện thoại, Giang Tinh Thần đã nhanh chóng mở miệng: "Mình vừa mới biết được fan của mình đi tìm Lâm Cẩn gây một chút phiền toái.
Cậu hiện tại đang ở bên cạnh Lâm Cẩn phải không? Các cậu đang ở đâu? Mình muốn tới nói với cậu ấy một lời xin lỗi."
Thịnh Diễn Chi nhìn bóng dáng Lâm Cẩn, hừ lạnh một tiếng: "Cậu không cần xin lỗi, người làm sai cũng không phải cậu, là cậu ta tự làm tự chịu."
"Tự làm tự chịu" loại lời này nói ra kỳ thật có vài phần khắc nghiệt.
Lâm Cẩn đang đi phía trước sau khi nghe được trong lòng có chút đau khổ, tự giễu mà kéo kéo khóe môi, đi nhanh đến phòng cấp cứu.
So với việc đau khổ vì mấy lời của Thịnh Diễn Chi, cậu càng lo lắng việc Tiểu Nặc bị ngã sẽ ảnh hưởng tới não, vội vội vàng vàng chạy đến khoa nhi khám gấp.
Trong khoa cấp cứu, bác sĩ cẩn thận dò hỏi Tiểu Nặc một phen, sau đó nói: "Trước tiên quan sát tình hình bé hai ngày, để ý xem có nôn mửa, muốn ói hoặc là có biểu hiện nào khác lạ hay không, nếu không có thì không cần chụp CT đâu."
Tiểu Nặc còn nhỏ, kiểm tra các thiết bị đối thân thể bé cũng không tốt.
Lâm Cẩn nghe thấy bác sĩ nói như vậy, tạm thời yên tâm một chút.
Khi cậu ôm Tiểu Nặc từ khoa cấp cứu đi ra liền nhìn thấy trên hành lang ngoại trừ Thịnh Diễn Chi, còn có Giang Tinh Thần.
Giang Tinh Thần là vừa tới bệnh viện, vẻ mặt quan tâm hỏi: "Lâm Cẩn, cậu không sao chứ? Tôi nghe trợ lý nói mới biết được fan của tôi đã làm một số việc không đúng mực, tôi thay các em ấy xin lỗi cậu."
Lâm Cẩn lắc lắc đầu: "Tôi không có việc gì, Giang tiên sinh cũng không cần xin lỗi tôi, người làm những việc đó cũng không phải anh, mà là những fan nữ kia."
Giang Tinh Thần mặt đầy hối lỗi: "Không, là tôi không quản tốt fan của mình, tôi thân là thần tượng của các em ấy, nhất định phải gánh vác trách nhiệm này."
Hôm nay bị lăn lộn lâu như vậy, thể xác và tinh thần Lâm Cẩn đều vô cùng mệt mỏi, không còn tinh lực để ứng phó Giang Tinh Thần, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng mang Tiểu Nặc về nhà.
Cậu miễn cưỡng mỉm cười nói: "Được, tôi tiếp thu lời xin lỗi của anh.
Nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đi trước."
"Từ từ." Thịnh Diễn Chi bỗng nhiên ngăn Lâm Cẩn lại, "Cậu đưa bệnh án cho tôi xem."
Lâm Cẩn ngẩn người, có chút khó hiểu, đành phải nói: "Cảm ơn Thịnh tổng quan tâm, tôi không có việc gì, bệnh án liền không cần xem......"
"Ai quan tâm cậu, tự mình đa tình!" Thịnh Diễn Chi mắt lạnh nhìn Lâm Cẩn, "Bây giờ nói không có việc gì, quay đầu lại nói không thoải mái rồi ăn vạ Tinh Thần không quản tốt fan."
Lâm Cẩn thần sắc cứng đờ, có chút đau đớn lạnh lẽo lặng yên xâm nhập trái tim.
A, Thịnh Diễn Chi gấp gáp bắt cậu tới bệnh viện kiểm tra, không phải là quan tâm mà là không muốn cậu đi ăn vạ Giang Tinh Thần.
Lúc nghe Thịnh Diễn Chi muốn xem bệnh án, đáy lòng cậu thật ra có một chút mong chờ cùng cảm động, giờ phút này toàn bộ lại giống như bọt biển từng chút từng chút nổ tung.
Lâm Cẩn yên lặng mà nhấm nuốt bốn chữ "Tự mình đa tình", thấp giọng nói: "Sẽ không, tôi đã nói không có việc gì chính là không có việc gì.
Thịnh tổng yên tâm, tôi dù có thiếu tiền cũng sẽ không đi ăn vạ Giang tiên sinh."
Thịnh Diễn Chi như cũ không chịu để cậu đi, ý vị thâm trường nói: "Nói dễ nghe như vậy, lúc trước còn không phải là cậu ăn vạ tôi?"
———————-
Tác giả có chuyện muốn nói
Lâm Cẩn: Rốt cuộc ai ăn vạ!
Thịnh Diễn Chi: Tôi muốn ăn vạ cậu, nhưng tôi chính là không nói.
***************
Sorry mn, tui lười qué.
Danh Sách Chương: