Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 382: Không Thể Đền Đây Là Hết

Mục Đình Sâm không lập tức tỏ thái độ, không
nhanh không chậm đứng lên. Trong lòng Ôn Ngôn
có chút lộn xộn, nóng lòng muốn đánh Kính Thiếu
Khanh một trận. Cô điều chỉnh lại cảm xúc của
mình, nhẹ nhàng nói: “Không cần tiễn đâu, tôi về trước đây.”

Mục Đình Sâm vươn tay nắm lấy cổ tay cô: “Anh

sẽ đưa em về.”

Cô hơi nhíu mày: “Không cần đâu.”

Anh khẳng định: “Anh nói rồi, để anh đưa em về.”

Cuối cùng, Ôn Ngôn bị bại trận lên xe của Mục

Đình Sâm, nhưng cô lại ngồi ở ghế sau.

Nhiệt độ điều hoàn bên trong xe ngăn cách hơi
nóng bên ngoài, Ôn Ngôn nhìn các tòa nhà lướt
qua ngoài cửa sổ, cô suy nghĩ mông lung, không
hiểu rốt cuộc tại sao mình không kiên trì đến cùng,

tại sao lại phải đi xe của anh… Nếu không phải

hôm nay đi với Trần Mộng Dao, có lẽ cô sẽ không

có cơ hội ngồi ăn chung bàn với anh.

Đột nhiên, Mục Đình Sâm – người im lặng nãy giò

nói: “Tối hôm đó, anh xin lỗi, anh uống hơi nhiều.”

Giọng điệu của anh thờ ơ, cô không thể nghe rõ có
bao nhiêu sự chân thành bên trong. Nhưng dù sao
thì anh cũng đã xin lỗi, nên Ôn Ngôn không nghĩ
nhiều nữa, cô cũng đáp lại một cách bình tĩnh: “Tôi
biết anh uống nhiều rồi, cho nên không sao đâu,

nhưng tôi hy vọng sẽ không có lần sau.”

Anh gật đầu: “Lần sau đến tìm em anh sẽ không say.

Vậy có nghĩa lúc tỉnh táo anh cũng đến tìm cô

sao?

Ôn Ngôn phải nhanh nhân mạnh: “Tôi hi vọng lúc
anh tỉnh táo cũng đừng đến tìm tôi. Ngoại trừ ly

hôn, sau này đừng đến tìm tôi nữa, hiểu không?”

Đến cột đèn giao thông, chiếc xe dừng lại. Nhìn

đèn đỏ đang đếm ngược, Ôn Ngôn có ý muốn
xuống xe tự mình đi bộ về. Nhưng cửa bị khóa, cô

cũng không muốn bày tỏ đến mức quá rõ ràng.

Đúng mười giây sau, Mục Đình Sâm mới lên tiếng:
“Anh chấp nhận bắt đầu lại từ đầu, làm lại từ đầu,
không chấp nhận ly hôn. Em có thể dùng hết tất cả
những gì em nghĩ, em làm, hay bắt kỳ cách nào để
phát tiết oán hận trong lòng em, nhưng không phải

phân rõ giới hạn với anh.”

Là ảo giác sao? Sao cô cứ cảm thấy trong giọng
điệu của anh có một chút sự cầu xin trong đó?
Không giống anh chút nào… Anh đối xử tồi tệ với
cô thế nào thì cũng đã quen rồi, duy nhất cách này

thì cô lại không quen.

Kết thúc 90s đèn đỏ cực lâu, xe lại bắt đầu lên
đường, cô mới định thần lại: “Tha cho tôi không

được sao?”

Anh trả lòi: “Em tha cho anh, được không?”

Cô nghiền răng: “Vậy sao lúc ấy, anh không nghĩ

đến việc buông tha cho bố em? Ông ấy làm việc
trong nhà anh nhiều năm như vậy, anh không biết
ông phải gà trống nuôi con sao? Khi đó tôi mới
tám tuổi… là anh đã khiến người thân duy nhất của
tôi cũng mắt rồi. Anh muốn tôi phải buông tha cho
anh thế nào? Quá khứ rồi, tôi không muốn nhắc lại

nữa, không thể tha thứ, cứ vậy đi.”

Bàn tay đang cầm vô lăng của Mục Đình Sâm chọt
siết chặt, anh hối hận vì sao lúc ấy mình không
ngăn cản mẹ làm tất cả những điều đó. Nếu vậy,
ngay từ đầu đã không có chuyện gì xảy ra…
Nhưng suy cho cùng, mẹ anh cũng vì anh, anh
không thể trách người phụ nữ trong tim chỉ có

mình anh như vậy.

“Nếu anh nói không phải anh làm thì sao?”

Anh cố gắng thốt ra câu này nhiều lần, nhưng cuối
cùng kìm lại, lần này cũng vậy. Anh không thể ích
kỷ như vậy, nếu vì để thanh minh cho bản thân mà

kéo mẹ mình ra.

Chẳng máy chốc, chiếc xe đã đến trước tiệm đồ

ngọt. Khi xe dừng lại, khóa cửa vẫn chưa được
mở ra, Ôn Ngôn cũng không vội xuống xe, chỉ là

cùng nhau trầm mặt.

Sau một vài giây, Mục Đình Sâm mở khóa: “Không
thể đến vậy là hết, anh sẽ kiên trì đến khi em về lại

bên anh mới được.”

Ôn Ngôn không nói lời nào, cô tự mình xuống xe.

Trở lại cửa tiệm, Lam Tương ngạc nhiên hỏi cô:
“Chồng em chở về sao? Hai người… làm hòa rồi
à?”

Tâm tình Ôn Ngôn có chút rối rắm: “Không có, em
hơi mệt, đi nghỉ một tí, mọi người lưu lại một người

trong tiệm là được.”

Vào buổi chiều, người đầu tiên bước vào cửa tiệm
không phải là khách hàng, mà là nhân viên của
tiệm hoa. Tay cậu ấy cầm một bó hoa hồng lớn
màu đỏ tươi, vô cùng nổi bật: “Xin hỏi, Ôn Ngôn

tiểu thư có ở đây không?”

An Nhã đang đứng ở quây, có chút bối rồi: “Đây…

đây là tặng cô ấy sao? Ai tặng vậy?”

Nhân viên giao hoa lịch sự mỉm cười: “Tôi không
rõ nữa, bên kia không đề lại tên tuổi. Nếu Ôn Ngôn
tiểu thư ở đây, có thể giúp tôi gọi cô ấy không?

Hoa này phải giao tận tay cô ấy.”

An Nhã dụi mắt, đi vào phòng khách: “Tiểu Ngôn,

có người tìm cô.”

Ôn Ngôn chưa ngủ, mọi suy nghĩ của cô đều đang
hướng về Mục Đình Sâm. Cô đứng dậy ra ngoài,
nhìn thoáng qua là thấy bó hoa cực lớn, giấy màu
đen gọi lại cực tinh tế, khiến hoa hồng càng trở
nên nổi bật. Nhìn giống hoa và cách gói, chắc

chắn không hề rẻ: “Tặng cho tôi? Ai tặng?”

Người bán hoa vẫn không ngừng tươi cười: “Câu
hỏi của cô vừa rồi cũng được một cô khác hỏi. Tôi
không biết là ai tặng cho, mà chỉ biết giao cho ai
thôi. Nếu cô là Ôn Ngôn tiểu thư, xin vui lòng ký

tên. Làm phiền cô rồi.”

Ôn Ngôn để lại tên của cô trên biên lai, nhìn bó
hoa, càng nghĩ càng cảm thấy đó là do Mục Đình
Sâm tặng. Mặc dù điều này không hợp với phong
cách của anh, nhưng máy chuyện khác thường thì
không chỉ có như thế. Đương nhiên, cô sẽ không
gọi lại hỏi, hỏi xong trả lại sao? Có khi còn ném
thẳng vào sọt rác, bó hoa đẹp thế này nếu bỏ thì
tiếc lắm. Không phụ nữ nào mà không thích hoa,

cô cũng vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK