- Anh 2…thả tôi ra…anh 2 cứu em…- Vũ Bội sợ hải,giãy dụa,làm cái thanh xà nghiêng sang bên làm cô suýt rơi xuống biễn…Gia Bảo nhìn thấy vậy,sợ hải vô cùng,cậu lọ sợ đến mức cuống cuồng…chỉ muốn cứu lấy cô…
- Được tôi chọn…Xin lỗi em Thuần Thuần…anh chọn…Vũ Bội…
- Anh…anh điên rồi…anh…tôi giết anh…anh chọn lại nhanh lên…anh nói đi anh chọn Thuần Thuần đi….tôi van anh…coi nư đây là lần đầu tôi van anh như vậy…tôi xin anh mà…tôi không thể mất Thuần Thuần…- Gia Kỳ như phát điên khi nhìn thấy lựa chọn của Gia Bảo
- Anh xin lỗi…
- Game over mất rồi cậu nhóc…- Tên áo đen nói xong cho người kéo Vũ Bội về phí thuyền của Gia Bảo,còn nó vẫn treo lơ lững giữa không trung…-…Công chúa xinh đẹp à…em đã lấy nhầm chồng rồi…anh ta không yêu em…anh ta không chọn em…em về đây với anh…không cần phải chết…về làm vợ anh nha…
- Thuần THuần…các ông thả cô ấy ra…làm ơn…tôi không thể mất cô ấy…trả cô ấy cho tôi…- Gia Bảo vừa lựa chọn xong đã hối hận,anh ôm Vũ Bội trong vòng tay nhưng lòng vẫn đau đớn vô cùng,anh mắt vẫn nhìn về hướng nó,tim anh như ngừng đập,nghĩ đến sẽ mất nó,anh muốn chọn lại,chỉ cần có nó,đánh đỗi ai cũng được…ai tỗn thương cũng klhông sao…cả Vũ Bội cũng vậy…anh mới phát hiện ra…mình đã sai…từ trước đã sai…nó quan trọng hơn bất cứ ai…cả Vũ Bội cũng không bằng…18 năm cùng lớn lên với cô…thật sự không quan trọng bằng 1 năm rưỡi ở bên nó…và Vũ Bội thật sự trong tim anh chiếm 1 phần vị trí không bằng 1 phần vạn của nó…anh đạ lựa chọn sai lầm…anh muốn chọn lại…chỉ cần được ôm nó trong vòng tay 1 lần nữa…như việc ngày ngày mình vẫn làm…dù chỉ 1s…anh có thể để bất cứ ai chìm xuống lòng đại dương…anh quỳ xuống van xin…nước mắt chãy ra không ngừng…anh gào khóc van xin…còn bên cạnh Gia Kỳ đau đớn,quỳ lạy,khóc đến suýt ngất đi…Ngọc Lâm thì ngất đi từ lúc nào…nó không khóc…cũng không giãy dụa…không hjề van sinh…nó đành chấp nhận số phận…anh đã không chọn nó…đứa trẻ này anh cũng không cần…nó sẽ mang món quà anh ban tặng nó…cùng chìm xuống lòng biễn kia…
- Em lựa chọn đi…đi theo anh nha…bây đâu kéo mỹ nhân vào thuyền chúng ta…
- Không cần…- Nó nhếch mép cười…
- Thuần Thuần…em sao thế…- Gia Bảo sợ hãi nhìn nó…không lẽ nó thật sự muốn chết…anh không muốn…anh thể thể mất nó…anh không muốn nó rời xa anh dẫu 1 giây…bây giờ mà trở lại những ngày hạnh phúc trước kia…anh nguyện đánh đội mọi thứ…
- …Thuần Thuần…anh xin em…anh không thể không có em…- Gia Kỳ tuyện vọng van xin nó…Nhưng nó không phản ứng,bật lên cười to như kẻ điên dại…
- HAHAHA…Cuối cùng…người anh chọn vẫn mại không phải là em…cuộc sống thật hạnh phúc…lại thêm 1 bi kịch…anh nói sẽ bảo vệ em…cuộc sống của em sẽ toàn hạnh phúc…anh sẽ không để thêm 1 bi kịch nào sãy ra với em nữa…nhưng bi kịch lần này chính anh tạo ra…có lẽ cũng là bi kịch cuối cùng em nhận được…bi kịch thảm khốc nhất…
- Anh xin lỗi…anh sai rồi…em về cạnh anh được…tôi xin chọn lại…anh cần em…anh cần em hơn bất cứ ai…anh sai rồi…xin cho tôi cơ hội…tôi không thể không có cô ấy…mất cô ấy…tôi sẽ không sống nỗi…cô ấy chết…tôi cũng sẽ chết…- Gia Bảo thấy tim mình không còn đập nữa…nó đã lấy mất trái tim anh…lấy hoàn toàn…không hề còn hình bóng của ai trong đó..chỉ có riêng nó…từng giây phúc ờ bên nó…hình ảnh của nó…hiện về rõ mồn 1 trong tim anh…như 1 cuốn băng ghi hình chạy chậm…hạnh phúc,nội đau,buồn,vui,sung sướng…tất cả những cảm xúc từ khi có nó…lấn áp tâm hồn anh…như thể kẻ mất trí,anh chỉ nhớ đến hình ảnh của mỗi nó…tất cả những thứ khác như vô hình…những người klhác như biến mất khỏi thế giới của anh..chỉ tồn tại mình anh với nó…bây giờ anh mới hiểu được cảm giác của Gia Kỳ…cái cảm xúc chỉ cần có nhau…mà cậu từng nói với anh…anh chỉ cần nó…1 mình nó…
- Anh 2…anh nói gì thế…- Tim Vũ Bội đau đớn vô cùng…anh trai cô không cần cô nữa…vì cô gái kia…mà muốn quẵng cô xuống biễn…cô không tin đây là sự thật…
- Cậu đã chọn rồi…trò chơi đã kết thúc…tôi đã bảo cậu chỉ có thể chọn 1 lần…không thể chọn lại lần 2…tôi đã bảo cậu suy nghĩ kỉ…đừng để hối hận…những bi kịch tiếp theo của cuộc đời cậu…của tất cả các người…và cái thế giới này…sẽ vì quyết định sai lầm hôm nay của cậu mà tiếp diễn…Thẩm phán của những linh hồn đã viết sẵn cho các người…
- Tôi xin ông…làm ơn…cho tôi cơ hội nữa đi…
- Thuần Thuần…em về đây với anh…anh cần em…- Gia Kỳ tuyệt vọng,khóc thảm thiết,tay vịnh vào lan can…ánh mắt bi thảm…
- Đến em…chọn đi người đẹp…về bên anh…anh sẽ cho em sống…
- Xin lỗi Gia Kỳ…Gia Bảo…em quyết định…để anh…đau khổ cả đời…em muốn anh nhớ em cả đời…- Nó nhếch mép cười…
- Không…anh xin em…đừng làm thế…
- Không…làm ơn…
- Vĩnh biệt…- Nó dùng tay tháo rời nút dây treo,buông mình xuống lòng biễn,trong sự ngỡ ngàng của mọi người và sự gào thét của Gia Kỳ và Gia Bảo…
- KHÔNG…THUẦN THUẦN…EM TRỞ LẠI ĐÂY…KHÔNG EM KHÔNG THỂ RỜI BỎ ANH…ANH CÙNG ĐI VỚI EM….- Gia Kỳ leo lên chuẩn bị nhảy xuống biễn cùng với nó nó…nhưng bị Văn Minh giữ lại,đấm 1 đấm ngã ra sàn,cậu vẫn tiếp tuịc muốn nhảy,mỗi lần leo lên,lại bị Văn Minh đấm 1 cú…cứ thế sau khi ăn 10 cú đấm…cậu quỳ rạp xuống đất gào thét,khóc lên…như kẻ điên dại…
- KHÔNG…EM ĐỪNG ĐI…ĐỪNG MÀ…- Gia Bảo đưa tay ra nắm lấy hư vô,gào lên,quằn quại đau đớn…
- ĐỒ GIẾT NGƯỜI…KẺ SÁT NHÂN…ANH GIẾT CHẾT CÔ ẤY RỒI…TÔI PHAỈ GIẾT CHẾT ANH…TRẢ THUẦN THUẦN CHO TÔI…TRẢ CÔ ẤY LẠI ĐÂY…ĐỒ ĐỘC ÁC…- Gia Kỳ đau đớn bóp lấy cổ Gia bào như muốn giết chết anh…- ANH ĐI CÙNG TÔI…CHÚNG TA CÙNG ĐI GẶP CÔ ẤY…
- MÀY BỎ TAO RA…-Gia Bảo hất tay Gia Kỳ ra…chạy đến bên lan can…gào to…- THUẦN THUẦN…EM TRỞ LẠI ĐÂY…ANH CÓ CHUYỆN CHƯA NÓI VỚI EM…ANH MUỐN EM NGHE CÂU NÀY…” ANH YÊU EM…ANH YÊU EM…ANH YÊU EM…”…THỀ TRÊN MẠNG SỐNG CHÍNH MÌNH…ANH YÊU EM…BẰNG TẤT CẢ…”ANH RẤT YÊU EM…”
- HAHAHA…quả báo…đúng là quả báo…anh còn đáng thương hơn tôi…tôi yêu cô ấy…và cô ấy biết điều đó…còn anh?…anh chưa bao giờ nói với cô ấy…chỉ khi cô ấy CHẾT rồi…anh mới nhận ra rằng …MÌNH YÊU CÔ ẤY…thật đáng thương…chính mình hại chết người con gái mình yêu…sẽ đau đớn như thế nào…bây giờ tôi không muốn anh chết nữa…tôi muốn anh…sống để…ngày ngày đau đớn vì…HỐI HẬN…VÌ NHỚ THƯƠNG CÔ ẤY…VÌ MUỐN GẶP MÀ KHÔNG THỂ GẶP…VÌ MUỐN Ở BÊN…NHƯNG CÔ ẤY KHÔNG CÒN TỒN TẠI…NGÀY NGÀY NHỚ CÔ ẤY ĐẾN ĐIÊN DẠI…NGÀY NGÀY ĐAU ĐỚN VÌ CẦN CÔ ẤY…ĐÊM ĐÊM ĐỀU GẶP ÁC MỌNG VỀ NGÀY HÔM NAY…ANH KHÔNG ĐƯỢC PHÚT GIÂY NÀO YÊN BÌNH VÌ Ý NGHĨ…BẢN THÂN GIẾT CHẾT NGƯỜI MÌNH YÊU…CẢ ĐỜI KHÔNG THỂ BIẾT ĐẾN CÔ GÁI NÀO KHÁC NGOÀI CÔ ẤY…MÃI MÃI NHỚ ĐẾN CÔ ẤY…SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT VÌ…KHÔNG GIÂY PHÚT NÀO…NGỪNG YÊU CÔ ẤY…LẤY SINH MỆNH RA THỀ…TÔI SẼ LÀM ĐIỀU ĐÓ…BIẾN CUỘC SỐNG CỦA ANH THÀNH…ĐỊA NGỤC…
Những ngày sao đó,không thể tìm thấy nó,cả xác cũng không có…dẫu cảnh sát kết luận là nó đã chết…hôn nhân của Gia bảo và nó đã kết thúc…Bạch gia đau đón vô cùng,tổ chức tan lễ long trọng cho nó…nhưng chỉ có Gia Kỳ và Gia Bảo tin chắc nó không chết…nó vẫn còn sóng…và đang ở đâu đó trên thế gian nay…họ không ngừng tìm kiếm…dẫu 1 hy vọng cũng không hề bỏ qua…Cuộc sống của họ bây giờ thật sự giống như địa ngục…Gia Kỳ ngày nào cũng nhốt mình trong phòng học nhặc của nó,nằm dài trên cây đàn của nó,đàn đi đàn lại 1 bản nhạc…falling slowly…rồi sáng tác nhạc cho nó…tưởng tượng cây đàn là nó…rồi …nói chuyện và âu yếm…cây đàn…cậu cứ thế…sống mãi trong thế giới của kí ức…không tiếp xúc với ai…trong đầu cậu…cuộc sống của cậu chỉ còn cậu…và những kí ức có nó…và mọi thứ liên quan tới nó…cậu bảo nó vẫn còn sống…nhịp đập tim cậu cảm nhận được nhịp đập của nó…cậu sẽ không đi đâu…Thuần Thuần của cậu không bao giờ bỏ rơi cậu…1 ngày nào đó…nó sẽ về tìm cậu…
Còn về phần Gia Bảo…cả tháng nay anh điên loạn tìm kiếm…như lục tung cả traí đất này lên…cũng không tìm thấy nó…anh không từ bỏ hy vọng…anh cũng không nói chuyện với ai…suốt ngày nằm lì trong phòng nó…nằm trên giường của họ…chiếc giường vẫn còn vương vấn mùi hương cơ thể nó… mà nhớ lại từng giây phút ở bên nhau…những giờ phút có nó là những giờ phút hạnh phút nhất của anh…anh giữ nguyên căn phòng nó như củ…mỗi đồ vật trong phòng…mọi ngúc ngách…đều có hình ảnh của nó…mỗi hình ảnh đều in sâu trong tâm trí anh…anh yêu nó…yêu tất cả mọi thứ liên quan đến nó…từng đồ vật mà nó chạm qua..anh trân quý như báu vật…khẻ ôm lấy chúng…hôn lấy chúng mà âu yếm…như thể được âu yếm lấy con người mà anh yêu…như việc hằng đêm trước đây mình vẫn làm…anh trở lại từng nơi mà họ từng đi qua…mà nhớ lại từng giây phút còn có nó bên cạnh…anh hít lấy bầu không khí đó…vì biết đâu nơi đó còn vương vần hơi thờ của nó…mùi hương của nó…suốt ngày anh không làm gì ngoài việc…ngồi nhớ nó,nhớ lại những giây phút hạnh phúc của họ…và anh vẽ lại hình ảnh nó trên giấy…từng giây từng phút…từng biểu hiên của nó đều được anh tái hiện lại trên giấy…bây giờ…anh có cả mấy ngàn bức vẽ về nó…dán đầy phòng anh…anh ngắm từng tấm..từng tấm…mà hôn…mà âu yếm chúng…còn căn phòng của nó…anh giữ gìn cẫn thận…tự mình lau chùi gọn gàng…anh không cho bất kì ai vào đó…chỉ có anh được ở trong đó…ngày ngày…phút phút…ngày ngày còn đặt 1 đó hoa hồng đen trên bàn trang điểm của nó…như nó vẫn còn tồn tại đâu đây…đêm đêm…thì nằm trên giường nó ngủ…vòng tay qua ôm lấy phần giường chổ nó vẫn nắm hằn ngày,nay đã trống không…ôm lấy hư vô…như ôm lấy thẩn thể ấm áp của nó…như đem cảm giác ấm áp đấy sưởi ấm cho trái tim giá lạnh,nay đã chết đi của anh…như kẻ bị trầm cảm…thật như Gia Kỳ nói…cuộc sống của anh là địa ngục…anh mỗi lúc 1 yêu nó hơn…anh phát hiện từ lâu đã sớm yêu nó…từ lúc gặp nhau đầu tiên…tình yêu đã nãy nở…bây giờ anh càng lúc càng yêu nó hơn…yêu đến phát điên…nhớ nó đến không thở được…và tình yêu này làm anh đau đớn…không muốn sống nữa…
Tại 1 biệt thự ven biển,ở 1 vùng đảo xa xôi…1 chàng trai tóc đỏ,làn da trắng như tuyết,thân hình cao ráo,hoàn hoã, đẹp trai,gương mặt hoàn mỹ như 1 vị thần,thanh tú như ánh sáng mặt trơì,thật là 1 người đẹp trai siêu hoàn mỹ,nhân gian thật khó tồn tại,ngồi bên cạnh giường,cầm lấy tay cô gái…ngủ thiếp đi…
- Đây là đâu…- Nó khẻ thức giấc…nhìn thấy con người xa lại nắm lấy tay mình,ánh mắt sót xa…đầu nó đau như búa bổ…
- Em…em tỉnh rồi sao…em làm anh sợ quá…may qua đi…- Người con trai đẹp trai ấy ôm chầm lấy nó,hôn lên tay nó…nước mắt chực trào ra…- Em nằm đây đi…anh gọi bác sĩ…em thấy sao rồi…Bác sĩ…bác sĩ…cô ấy tĩnh rồi…các người xem…cô ấy sao rồi…
- Không cần tôi không sao…nhưng đây là đâu…tại sao tôi lại nằm ở đây…tôi bị gì thế…và tôi là ai…- Nó nói…làm người con trai ngẫn ra mất cả phút mới bình tĩnh lại…
- Em…em không nhớ gì sao…em bị rơi xuống biễn…và…em là người yêu của anh…là người anh yêu…
- Người yêu…sao tôi không nhớ gì cả…
- Em không cần nớ nữa…anh yêu em…rất yêu em…từ nay…chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau…không bao giờ rời xa nhau nữa…những gì trước kia…những con người làm em đau khổ trước kia hãy quên hết đi…từ bây giờ…chúng ta sẽ mãi ở bên nhau…chỉ cần có nhau là đủ…anh sẽ chăm sóc em…từng ngày của em là từng giây phút hạnh phúc nhất…
- Cảm ơn anh…em cũng không cần quá khứ nữa….nếu nó chỉ là đau đớn thì em không cần nó nữa…chỉ cần những ngày tiếp theo…anh đừng bỏ em 1 mình là được…
- Không…anh không bao giờ rời xa em…chúng ta chỉ cần có nhau…cuộc sống ngoài kia đầy nguy hiểm…chúng ta sẽ ỡ lại đây trong thế giới của anh…làm nữ hoàng của anh…anh yêu em…
- Em không biết yêu là gì…không biết mình có yêu anh không…nhưng rồi sẽ có ngày…em sẽ nói câu đó với anh…
- Không cần…chỉ cần em biết anh yêu em hơn cả mọi thứ…hơn cả sinh mạng là đủ…anh rất yêu em…- Nói xong chàng trai hôn lên môi nó,1 nụ hôn mãnh liệt mà ngọt ngào,say đắm…nó chìm đắm trong nụ hôn đó như chìm đắm trong 1 giấc mơ,chìm đắm trong vòng tay siết chặc của bạch mả hoàng tử…bổng nhiên trước mắt nó hiện ra 1 cảnh tượng quen thuộc…1 cô gái mặc áo bênh nhân ngồi trên đồng cỏ của biện viện…ngồi hẳn trong lòng 1 chàng trai mặc đồng phục học sinh…chàng trai siết chặc cô gái trong lòng…chìm đắm trong 1 nụ hôn ngây ngất…nó cố gắng thế nào cũng không nhìn rõ mặt 2 người…đến khi đầu nó đau như búa bỗ…- Á…đau…
- Em sao thế…Bác sĩ…
- Không…không…em không sao rồi…chỉ hơi đau đầu…lúc nãy em nhìn thấy hình ảnh 1 chàng trai và 1 cô gái hôn nhau trong bệnh viện…có phải là em và …anh không?
- ….Hôn nhau sao?….ừ…đúng vậy…
- Vậy à…à mà anh này…anh có thể cho em biết tên của mình klhông…?…dù là mất trí…em cũng cần có 1 cái tên chứ….
- À…em tên là…Bạch…à mà thôi…cái tên ấy chỉ là quá khứ…nó sẽ làm em nhớ đến những kí ức không vui…hay anh đặt cho em 1 cái tên khác…- Chàng trai vòng tay qua ôm nó vào lòng,âu yếm hôn lên má nó…
- Tên mới à…cũng được sao ạ…?- Nó mở to đôi mắt tròn xoe,long lanh lên nhìn cậu,trông như 1 đứa trẻ….
- Ôi…đáng yêu quá…ngốc thật…được chứ…vì em được cứu từ biển lên…anh gọi em là Tiểu Ngư…có được không…con cá nhỏ…- Chàng trai hôn nhẹ lên môi nó,dịu dàng nói…
- Được ạ…Tiểu Ngư…Tiểu Ngư…em thích lắm…- Nó nói xong vòng tay qua ôm chặc lấy cổ chàng trai,hôn đắm đuối lên môi anh…
- Con cá nhỏ của anh…cũng giởi thật nhỉ…
- Anh này…Tiểu Ngư…không phải cá nhỏ…- Nó đỏ mặt cuối xuống,nhưng chàng trai vội cầm lấy má nó,nâng mặt nó lên hôn say đắm…
- Tiểu Ngư…làm vợ anh nhé…- Chàng trai đè nó xuống Giường nằm lên người nó,nhìn thẳng vào mắt nó hỏi…
- Ai mà cầu hôn kiểu như thế chứ…
- Cá nhỏ…em không thích hả…
- Không phải cá nhỏ…Tiểu Ngư
- Vậy Tiểu Ngư không thích thật rồi…- Chàng trai nó xong toan rời khói người nó,nhưng nhanh chóng bị nó lôi lại,nằm hẳn lên người nó…
- Không…THÍCH…..THÍCH LẮM…- Nó làm bộ mặt nghiêm trọng lo lắng nói
- Ngốc à…có cô gái nào như em không chứ…- Noí xong chàng trai cuối xuống hôn say đắm lên môi nó,nhanh chóng cởi quần áo cả 2 ra…nhiệt tình lao vào nó….mà hôn say đắm lên khắp người nó…rồi nhiệt tình đi vào nó…và bắt đầu rên rỉ…không khí hạnh phúc ấy tràn đầy căn phòng…- Tiểu Ngư…em là cô gái đầu tiên của anh…cũng là cô gái duy nhất…cô gái cuối cùng…tất cả những lần đầu tiên của anh…nắm tay…ôm…hôn…chuyện này…đều là dành cho em…
- Em…sẽ mãi ở bên anh…- Nó ôm lấy chàng trai trên người mình,miệng nhếch lên…
Phía xa,có 1 bóng đen,màu bạc nhìn về phía ngôi biệt thự,ánh mắc tà ác,mái tóc bạc che khuất đi đôi mắt,chỉ nhìn thấy đôi môi đẹp như hoa khẻ nhếch lên
- Bạch mả hoàng tử à…chào mừng cậu đến với trò chơi của bọn tôi….sai lầm của cậu là…đã yêu 1 con quỷ.
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 40
Danh Sách Chương: