Editor: Meng
"Thật là biết giả vờ." Lục An Lăng uống một ngụm hồng trà nóng hầm hập trong tay mình, nhìn bóng dáng rời đi của Trần Miểu nói lên một câu bình luận như vậy.
Người đưa Trần Miểu đi là trợ lý bên người Lục An Lăng, khoảng đầu 30, mang một cái mắt kính gọng vàng, vẫn chạy chiếc Bentley màu đen kia, chẳng qua là lần này không có bốn vị vệ sĩ Alpha kia.
Sau khi quẹo vào một cái giao lộ thì Trần Miểu nói: "Để tôi xuống đây là được rồi, xe tôi đậu ở đó."
Tài xế ngồi phía trước sau khi nghe được thì liếc mắt nhìn trợ lý ngồi sau qua kính chiếu hậu một cái, trợ lý gật đầu.
Cửa xe mở, sau khi Trần Miểu xuống xe thì khép lại, trợ lý hạ cửa sổ xe xuống một nửa, đưa cho Trần Miểu một tấm danh thiếp: "Nếu Lý tiên sinh thay đổi ý định, thì có thể liên hệ tôi."
Trần Miểu nhận danh thiếp, lễ phép nói một tiếng cảm ơn.
Sau đó đi về phía chiếc xe đạp đã bị cậu khoá ở đó, sải bước cưỡi lên xe đạp về nhà.
Thời tiết đã vào tháng 12, Trần Miểu đã đem áo khoác của mình đưa cho Omega động dục kia, lúc này cậu lại mới vừa được hưởng thụ sự ấm áp từ hệ thống sưởi trên xe, hơi lạnh làm cho cậu co rụt cả người.
Chiếc Bentley màu đen đi qua người Trần Miểu, mang theo một luồng gió.
Trợ lý nhìn thân ảnh Trần Miểu càng ngày càng nhỏ lại trong kính chiếu hậu, nhìn bộ dáng cậu ra sức đạp xe, cũng khá sửng sốt, anh ta cũng không ngờ, câu "Xe tôi đậu ở đây" trong miệng Trần Miểu lại một chiếc xe đạp cũ nát như vậy.
Theo hiểu biết của anh ta Trần Miểu đã đi theo vị đại thiếu gia nhà họ Lục này đã hai năm, mà tài sản cậu ta bị đóng băng chỉ là chuyện một tháng gần đây mà thôi.
Nếu người trên giường, dựa theo phong cách xử sự nhiều năm nay của Lục Liễm Ninh, nhất định sẽ không khắt khe đến vậy.
Anh ta bắt đầu hoài nghi có phải mình nghĩ sai ở chỗ nào rồi không.
***
Trần Miểu bị chuông điện thoại đánh thức vào lúc 11 giờ nửa đêm.
Bên kia là giọng nói tức tối đến mức muốn hộc máu của Lục Liễm Ninh: "Trần Miểu! Cái tin nhắn cậu gửi cho tôi có ý gì hả!"
Trần Miểu lập tức bừng tỉnh, nuốt nước bọt sau đó nói: "Ý là... ý là muốn từ chức ạ, tôi cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi."
"Từ chức? Tại sao? Vì cậu muốn mượn tôi 300 vạn, nhưng tôi không cho cậu mượn hả!?" Lục Liễm Ninh có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Trần Miểu nói: "Thật ra không phải chuyện đó đâu, chỉ là tôi không còn đủ tinh thần sức lực nữa, cậu có thể... Có thể nhờ anh Cố Thần tìm cho cậu một trợ lý mới..."
Lục Liễm Ninh có vẻ như đang bị lửa giận đốt cháy đầu óc, cậu ta không ngờ Trần Miểu lặn mất tăm không thèm liên lạc lâu như vậy lại đột nhiên liên hệ mình nói muốn từ chức.
Trần Miểu tựa như không thấy cậu ta nói gì nữa thì rất thấp thỏm, nên đành nói một câu: "Sau này cậu... Phải cố lên đó..." Lời này chính là lời chúc phúc cuối cùng của cậu.
Lục Liễm Ninh rất không khách khí mà đáp lại một chữ: "Cút!"
Sau đó cúp điện thoại.
Trần Miểu nấu cơm trong phòng mình, tự mình ăn xong thì bắt đầu để đồ ăn vào một cái hộp giữ ấm.
Khi cậu nhận được điện thoại của hộ lý, thì tay run lên, canh nóng vừa nấu xong đổ ra đầy đất.
Cậu còn chưa kịp dọn dẹp, đã buông đồ chạy thẳng đến bệnh viện, giữa ngày mùa đông lại đổ một thân mồ hôi.
Hắn nhìn vị trí bên cửa sổ vốn là của Trần Du trống rỗng, một hộ lý bên cạnh che miệng khóc lóc, đứt quãng nói: "Bọn họ... Một đám người..., lạ mặt... bỗng dưng túm Trần Du xuống kéo đi rồi..."
Nhân viên bệnh viện đối với bệnh nhân nợ tiền khắp nơi nợ cả tiền viện phí của bọn họ nhưng vẫn ở đây chiếm giường cũng sụt sịt thổn thức một trận.
Nói là báo cảnh sát, nhưng trước khi cảnh sát tới, cũng không ngăn lại.
Trần Miểu có thể nghe rõ tiếng tim mình đập rất nhanh, cậu móc đem điện thoại ra, nhìn thấy trên đó có một cái tin nhắn mới, cậu nói cho chính mình phải bình tĩnh lại, Trần Du chỉ có cậu, cậu phải bảo vệ em ấy thật tốt.
Nội dung tin nhắn là: "Vùng ngoại thành phía Đông, kho hàng Ổ An số 3."
Trần Miểu dùng 40 phút chạy tới đó, sắc trời đã tối đen, vào ngày mùa đông thời tiết khắc nghiệt, từng cơn buốt giá đập vào mặt.
Cậu đi vào đó một mình, thấy Trần Du bị trói trong một góc, trong miệng bị nhét một cái khăn bẩn thỉu, đôi tay bị trói lại sau lưng.
Vừa đi vào được hai bước, đã bị một người từ phía sau gạt chân té ngã trên mặt đất.
Một tiếng vang nặng nề, Trần Du đang nhắm chặt hai mắt có vẻ như đột nhiên bừng tỉnh, thấy Trần Miểu, bắt đầu không khống chế được mà giãy giụa.
Đầu tiên Trần Miểu bị đánh một trận, cho tới khi không đứng dậy nổi nữa, đám người kia mới tản ra.
Một tên ngậm thuốc lá đi ra, nhìn qua là một tên đầu nhỏ, đá đá Trần Miểu: "Mày đã nói là trả tiền theo kỳ không phải sao?"
Trần Miểu rên rỉ, toàn thân đầu đau đớn đến mức đổ mồ hôi lạnh: "Có chuyện gì thì tìm tôi, các người bắt nó làm gì, nó cũng đâu có mượn tiền mấy người."
"Chậc, nghe mày nói kìa, mày vay tiền không phải là vì con ma ốm này sao, muốn trách thì trách mày không kiềm chế được mình, mày không đi thăm nó, bọn tao làm sao mà tìm được nó đây có phải không? Thật là vất vả mà, sửa tên đổi họ, mày thật sự cho rằng làm vậy là có cuộc đời mới đấy hả!"
"Không phải là tôi đã trả một phần rồi sao!" Trần Miểu chống một tay lên, chậm rãi đứng dậy.
"Mày nói mấy đồng lẻ kia của mày đó hả, tao nghe bọn thuộc hạ nói mày đi la liếm minh tinh hả? Thật là giàu có mà! Mày lấy tiền anh em nghèo khổ bọn tao, đi dưỡng con ma ốm!" Người nọ lại tiến lên một bước đạp một chân lên bụng Trần Miểu.
Trần Miểu thật miễn cưỡng che bụng, khóe miệng đều là máu.
"Còn..., tôi còn, cho tôi thêm một ít thời gian nữa."
"Lại thêm thời gian hả?" Khoé miệng người nọ nhếch lên thành một nụ cười, quay đầu lại nhìn Trần Du, lại dời tầm mắt về: "Vậy cũng không biết thằng đó có chịu nỗi không nhỉ."
Trần Miểu giãy giụa bò dậy, sau đó lại lảo đảo chạy qua chỗ Trần Du, nhưng bị ngăn lại.
Trần Du giãy giụa, nước mắt đầy mặt, bộ dáng hít vào thì nhiều thở ra thì ít.
Chỉ trong một thoáng máu trong người cậu lạnh đi một nửa, sau đó như thể mất lý trí mà ẩu đả với bốn tên đang cản mình, bổ nhào vào bên cạnh Trần Du, gào thét với những tên đang lăm le muốn nhào lại: "Nó mà chết, một phân tiền bọn mày cũng không lấy được đâu!"
Mắt thấy Trần Du có vẻ như sắp không xong, bước chân của đám người kia cũng chần chừ do dự, bọn họ đương nhiên biết rõ, lúc trước Trần Miểu vì sao phải vay tiền, Trần Du nếu thật sự chết, nói không chừng Trần Miểu thật sự sẽ cá chết lưới rách với bọn họ.
Đó cũng không phải tình huống mà bọn họ muốn nhìn thấy, dù sao bọn họ cũng chỉ đến đòi tiền, chứ không phải đến đòi mạng.
Cho dù là Trần Miểu hay Trần Du bỏ mạng ở đây thì cũng không đáng một đồng, chỉ khi hai người sống sót, mới có thể mang lại nhiều lợi ích cho bọn họ.
Người đang ngậm thuốc lá nọ lúc này cũng xua tay, ý bảo đám thuộc hạ giải tán, hốc mắt Trần Miểu đỏ bừng, hiển nhiên là bộ dáng bị ép đến đường cùng, nên đành phải đi liều mạng đi về phía trước.
"Chậc, được rồi được rồi, nhìn mày cũng đáng thương, tao đành cho mày thêm một tuần nữa, thứ hai tuần sau cả vốn lẫn lời lại đây cho tao, bằng không đừng trách bọn tao lại phải mời Tiểu Du nhà mày đến." Người nọ nhấn mạnh chữ "mời", cực kỳ uy hiếp.
Trần Miểu ôm sát Trần Du trong lòng ngực, thân thể Omega trong lòng ngực nóng bỏng, trên gương mặt trắng nõn có dính vài vệt bùn đất đen đen, mặc quần áo bệnh nhân mỏng manh, trong ngày mùa đông lạnh giá như vậy cơ thể vốn rất yếu ớt lại bị sốt cao.
Sau khi nói xong mấy câu đó đám người kia lại bỏ đi.
Trần Miểu tháo dây trói trên đôi tay Trần Du, lấy miếng vải trong miệng cậu ấy ra.
Trần Du vẫn không lên tiếng, không biết là do không còn sức hay là do cố tình nhịn lại.
Trần Miểu ngồi xổm xuống, để Trần Du nằm lên lưng mình, đỡ lấy hai chân nhỏ, cõng cậu ấy lên.
Cậu nhỏ giọng an ủi: "Tiểu Du không cần sợ..., anh lập tức mang em về bệnh viện nhé..."
Trần Du không còn một chút phản ứng nào, nhưng đầu vai Trần Miểu lại ướt hơn phân nửa, xuyên qua quần áo, một mảnh lạnh lẽo.
Trần Miểu gọi cứu thương, nhưng vị trí này thật sự hẻo lánh, tình huống Trần Du thật sự rất không ổn, Trần Miểu cảm thấy giờ phút này mỗi giây trôi qua đều rất dày vò, lòng bàn tay đầy mồ hôi, cậu cõng Trần Du, đi trên một con phố ngay cả đèn đường cũng hỏng không còn một bóng, gió lạnh thốc vào người buốt tới tận xương, cậu mặc đồ mỏng tang, nhỏ giọng gọi tên Trần Du, nói với cậu ấy vài lời.
Rốt cuộc khi đi được hai mươi phút, bọn họ cũng gọi được một chiếc taxi.
***
Vào buổi tối cuối cùng của năm Lục Liễm Ninh phải tham gia bữa tiệc tối kia, nên phải diễn tập trước.
Sau khi diễn tập xong, bên cạnh Cố Thần vậy mà còn có cả Dư Thân và Nhậm Tê.
Lục Liễm Ninh ngồi trong phòng nghỉ nhìn ba người bọn họ, trừ Dư Thân nhìn qua thần sắc còn vô cùng nhàn nhã, vẻ mặt Cố Thần nặng nề u ám, Nhậm Tê thì từ lúc vừa vào cửa đã thở dài một hơi.
Lục Liễm Ninh bây giờ đúng là đang lâm vào tình cảnh khó khăn, hiện tại căn bản là không nhân được bất kỳ kịch bản nào, cũng không ai dám hợp tác với cậu ta.
Hơn nữa Trần Miểu lại không biết bị trúng độc gì mà cũng đánh bài chuồn sau đó từ chứa luôn, càng khiến cậu ta bực bội gấp mười lần, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì cảm thấy cũng may Trần Miểu không nhìn thấy bộ dạng chật vật hiện giờ của mình.
Lục Liễm Ninh đi vào, mở miệng nói: "Thế nào, hôm nay mở họp gì hả?"
Cố Thần giơ tay xoa ấn đường*: "Cậu chưa xem bảng hotsearch hả?"
*Ấn đường:
Lục Liễm Ninh thuận tay mở di động lên, thấy mấy cái topic "Chống lại Lục Liễm Ninh" "Lục Liễm Ninh cút khỏi giới giải trí và mấy cái đề tài tương tự như vậy đang xuất hiện đầy trên bảng hotsearch.
Lúc này Dư Thân mới từ cửa sổ đi lại gần, hiếm lắm mới thốt ra được mấy lời giống như cổ vũ: "Không sao cả, thật ra cũng không phải là tuyệt đường không còn chút cơ hội nào, không phải còn cái lễ trao giải Du Lâm sao? Nam diễn viên xuất sắc nhất của năm nay, nhất định là cậu."
Lời nói của Dư Thân cũng không phải không có căn cứ, lúc đóng máy《 Cửa sổ vở 》, Dư Thân còn chưa nói gì, thì tự Lục Liễm Ninh đã nhập vai tới mức không thoát khỏi tâm trạng của nhân vật được.
Huống hồ chi 《 Cửa sổ vỡ 》 cũng đoạt giải ở liên hoan phim quốc tế, năm nay Lục Liễm Ninh có thể nhận giải kia cũng là danh xứng với thực.
Lục Liễm Ninh lướt bảng hot search một lát, sau đó rất bình tĩnh tắt di động, không mắng chửi thô tục, cũng không tức giận.
Nhậm Tê lại không có cái nhìn lạc quan đơn thuần như Dư Thân, mở miệng nói: "Ông ta có thể can thiệp vào chuyện trao giải Du Lâm không đây?"
Tay Lục An Lăng có thể duỗi dài đến vậy không, không ai có dám nói một câu khẳng định.
Nhưng Lục Liễm Ninh lắc đầu, nói ra một câu rất rõ ràng: "Không đâu." Sau khi bọn họ nghe được câu trả lời rồi chuyển hết tầm mắt lên người cậu ta, Lục Liễm Ninh tiếp tục nói: "Với hiểu biết nhiều năm của tôi đối với ông ta, nhất định ông ta mới là người hi vọng tôi đạt giải, sau đó kéo tôi từ trên cao xuống, làm cho tối thấy được thành công ở ngay trước mắt, chỉ còn cách một bước chân, thì lúc đó ông ta mới đi huỷ diệt tất cả." Sắc mặt cậu ta lạnh xuống vài độ: "Từ khi tôi còn nhỏ ông ta đã như vậy rồi, trước đây tôi nuôi một con chó nhỏ, ông ta không thích, nhưng khi tôi đem con chó về ông ta không hề ngăn tôi lại, chờ đến khi tôi nuôi nó lớn lên, có cảm tình sâu đậm rồi, thì mới cho người đến dắt nó đi, ông ta nói như vậy mới có thể tạo ra được trí nhớ dài hạn."
Dư Thân không dám gật đầu bừa bãi với cách giáo dục như vậy, không thể tưởng tượng nổi nhiều năm qua Lục Liễm Ninh đã trưởng thành như thế nào dưới sự tàn phá của bố cậu ta.
Theo lời Lục Liễm Ninh nói, những hotsearch lúc trước, cùng với tiền đầu tư vào điện ảnh, chẳng qua là vì Lục An Lăng muốn khiến cậu ta ngã thật thảm hại thật đau đớn nên mới nâng cậu ta lên cao, tạo thế sẵn cho dư luận.
Ba người đột nhiên rơi vào im lặng, ngày đó bọn họ cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
Trên bàn tiệc Dư Thân uống quá nhiều rượu, tuyên bố bộ phim sau sẽ mời Lục Liễm Ninh tới đóng, kêu Lục Liễm Ninh không cần phải sợ ông bố của cậu ta.
Nhậm Tê cười hắn ngây thơ.
Cố Thần chỉ uống từng ly từng ly rượu, im lặng không nói lời nào.
Thời gian bọn họ ở cùng nhau mấy năm nay, nói dài thì không dài lắm nói ngắn cũng không ngắn lắm, cuối cùng hắn ta nói: "Thật ra đã rất may mắn rồi."
Lục Liễm Ninh không phản bác, thật sự đã may mắn lắm rồi.
Lục An Lăng còn cho cậu ta hai năm tự do, để cậu ta có thể diễn xuất như mình mong muốn.
Dù sao cậu ta cũng không giống như Dư Thân, Dư Thân được bảo vệ rất tốt, trên ông có vài người anh trai, mẹ ông cũng hết sức cưng chiều đứa con út này.
Mà những thứ đó Lục Liễm Ninh đều không có, Lục An Lăng chỉ có một đứa con là cậu ta, trên tay ông ta lại tranh giành được một gia tài lớn như vậy, Lục Liễm Ninh cũng phải có những gánh nặng mà cậu ta cần phải gánh vác, con đường cậu ta bắt buộc phải đi.
Nếu không chẳng lẽ cậu ta lại cùng Lục An Lăng đấu đá đến mức người chết người sống, hai bố con đánh nhau? Ngược lại cậu ta cũng biết rõ, bằng một chút năng lực này của mình mà cắt đứt với nhà họ Lục, thật sự là thảm không dám nhìn
Lục An Lăng chỉ cần động ngón tay, thì đã có vẻ như chặt đứt tất cả đường sống của cậu ta.
Làm cậu ta không còn một xu dính túi, các công ty lớn trong giới cũng sẽ không vì ký hợp đồng cùng cậu ta mà đối đầu với Lục An Lăng.
Mà tất cả những chuyện này chỉ vừa mới là bắt đầu mà thôi...
Mà trong buổi tối hôm nay Trần Miểu cũng gọi một cuộc cho Tề Trăn.
"Lần trước ngài nói chuyện một đêm một trăm vạn, có phải thật hay không?" Trần Miểu mới ra khỏi cửa bệnh viện, người co rúm lại, trên không trung có vài bông tuyết bay lượn.
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười sung sướng của Tề Trăn.
"Ba buổi tối là 300 vạn đúng không? Có thể chuyển trước một phần tiền không?" Trần Miểu lại tiếp tục hỏi.
Tề Trăn trả lời: "Đương nhiên là được, nhưng cậu không được lên giường rồi lại chạy trốn đó nha."
Trần Miểu nói: "Được."
Tề Trăn tựa hồ như quan tâm mà nhắc nhở một câu: "Bây giờ cậu hối hận còn kịp, một đêm 100 vạn tự bản thân cậu cũng biết người ta sẽ chơi quá đáng đến độ nào đúng không."
Trần Miểu chớp mắt một cái, một bông tuyết hòa tan tên lông mi của cậu, cậu nắm chặt di động nói: "Tôi hiểu rõ."
Cúp điện thoại Tề Trăn chia sẻ bản ghi âm cuộc trò chuyện này cho Lục An Lăng sau đó lại không hề keo kiệt mà chuyển một bản cho Lục Liễm Ninh.
Sau khi tất cả đều xong, anh ta lại gửi qua cho Trần Miểu một cái địa chỉ khách sạn, và dãy số của căn phòng.
Trên mặt bàn là những tư liệu cá nhân của Trần Miểu mà Lục Liễm Ninh nhờ anh ta tra, Tề Trăn ngồi trên ghế xoay của mình duỗi người, khuôn mặt lộ ra thần sắc hưng phấn không thể che giấu được.
Danh Sách Chương: