Hình dáng của những chai đựng nước hoa độc đáo đầy nghệ thuật được thiết kế bởi bộ phận bao bì sản phẩm của Nafeli suốt bao năm nay dần trở nên rõ ràng hơn trong đầu anh. Không chỉ như thế, trong phòng điều chế của anh còn sưu tầm thêm nước hoa của nhiều hãng khác nhau, mỗi một thiết kế anh đều nhớ hết.
Nhưng cái Trịnh Thừa Diễn đặt bên tay anh là kiểu dáng anh chưa từng nhìn thấy, trên thị trường không có, các cửa hàng DIY trong thành phố Grasse nhỏ bé này càng không thể tìm ra được cái thứ hai.
Văn Nhạn Thư trừng to mắt, nắm lấy chiếc bình thủy tinh gia công tinh xảo trong tay, ngón tay nâng niu từng góc được mài dũa bóng loáng.
Chiếc bình được thiết kế hình khối lập phương, bên trong khoét hình dáng trái tim con người, từng đường động mạch huyết quản giao nhau đều hiện lên đầy sinh động. Nếu bên trong có đựng nước hoa, có lẽ mỗi lần ấn xịt nước hoa đều sẽ ảnh hưởng đến nhịp đập.
Nắm bình là vật kim loại màu xanh lam, Văn Nhạn Thư mở ra rồi đóng lại, làm đi làm lại hai lần rồi không nỡ nghịch thêm.
Anh nhớ thư ký của Trịnh Thừa Diễn từng nói mỗi dịp lễ đều do cô ấy đích thân chuẩn bị quà cho người nhà thay cho ông chủ nên hỏi hắn: “Cái này được thư ký của anh gửi từ nước ngoài đến hay sao?”
Trịnh Thừa Diễn chờ mãi chưa nghe được lời khen nào đã bị anh oan uổng. Bỗng chốc đôi tay chịu khó suốt mười mấy tiếng đồng hồ lại kêu gào đau đớn, hắn áp sát vào lưng của Văn Nhạn Thư, vờ như không vui: “Cái này do chính tay anh làm, ông thầy dạy anh sử dụng máy móc bị anh quấy rầy phiền không chịu được, nhưng anh muốn cố gắng hết sức làm nó hoàn hảo nhất có thể. Đã lỡ mất kỷ niệm ngày cưới rồi, anh không muốn bỏ lỡ cả sinh nhật của em.”
Văn Nhạn Thư tự biết mình đuối lý, quyết định sau này sẽ không suy bụng ta ra bụng người nữa, ngón tay lướt theo từng đường huyết quản của trái tim qua lớp thủy tinh mát lạnh, hệt như thực sự nhìn thấy nước biển cuồn cuộn ở bên trong: “Xin lỗi anh.”
“Nhận được quà mà nói xin lỗi, em có sao không đấy.” Giọng điệu của Trịnh Thừa Diễn hoàn toàn không có ý trách móc. Một tay hắn vuốt nhẹ phần tóc sau gáy của Văn Nhạn Thư rồi gác ở đầu giường, tay còn lại cùng anh cảm nhận nhiệt độ của chiếc bình: “Chiếc bình này rất giống em, có góc có cạnh rõ ràng, ai vừa gặp cũng tưởng rằng em rất khó gần.”
Trái tim giấu sau thân xác khó mà chạm đến được, nhưng rồi sẽ có cách nhìn thấu nó. Ngón trỏ của Trịnh Thừa Diễn gõ lên nắp bình màu lam rồi nói: “Đây là biển của Grasse, mỗi một mùi hương độc nhất vô nhị do em sáng tạo nên đều bắt đầu từ khi gặp được nó. Anh biết rất ít về chuyện em đi học ở Pháp, mong sau này em có thể kể cho anh nghe nhiều hơn.”
Một tiếng vang nhỏ, nắp bình bị giật ra, lúc này chiếc bình thủy tinh đã được lòng bàn tay của Văn Nhạn Thư ủ ấm: “Nước biển chảy liền với trái tim này.”
Đầu phun trước mắt chỉ có thể xịt không khí, tay của Trịnh Thừa Diễn từ đầu phun lướt xuống thuận tay phủ lên mu bàn tay của Văn Nhạn Thư: “Chỉ có người thật lòng muốn tìm hiểu, mới có thể đọc hiểu được câu chuyện trong mùi hương của em. Anh đang đọc em, cũng đang lấp đầy em, em có cảm nhận được không?”
Mu bàn tay được nắm của Văn Nhạn Thư tiếp tục nóng dần, anh siết chặt đấm tay, gối đầu trên cánh tay của mình, nghiêng đầu nhìn về phía sau: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Trịnh Thừa Diễn chống phía trên anh, hai cơ thể cọ sát vào nhau, lớp mồ hôi mỏng dính dấp không thể tách rời: “Cảm ơn ai em nói cho rõ, hôm đó uống say gọi thế nào?”
Văn Nhạn Thư lúc tỉnh táo ngại gọi danh xưng ấy, nhưng anh cũng thực sự rất thích món quà này, ngập ngừng giây lát rồi ngẩng đầu lên hôn môi Trịnh Thừa Diễn.
Đêm nay vừa học hôn nên lúc anh làm chuyện này động tác rất ngây ngô, chỉ mút nhẹ môi đối phương vài cái rồi tuyên bố kết thúc, ngay cả đầu lưỡi cũng đứng đắn không hề vươn ra chút nào.
Trịnh Thừa Diễn không ép buộc anh, hắn chống người cao hơn rồi lật người bên dưới lại, chỉnh trang lại áo choàng lộn xộn của Văn Thư Nhạn.
Dải lụa màu trắng nằm trơ trọi ở bên góc chăn, Văn Nhạn Thư vừa liếc thấy nó liền nhìn đi chỗ khác, không muốn nhìn nhiều thêm dù chỉ một giây.
Lúc tình dục dâng trào, anh bị Trịnh Thừa Diễn trói lại không cho ra, cọ vào ga giường thì sẽ bị tét mông. Anh có bao giờ phải chịu ấm ức thế này đâu, sau cùng bị ép phải đợi hắn cùng tới, nhưng Trịnh Thừa Diễn thì rất hưởng thụ, còn anh thì lại trông đáng thương chật vật hơn.
Dường như biết anh đang nghĩ gì, Trịnh Thừa Diễn cầm lấy dải lụa mỏng kia giơ lên trước mặt anh: “Nhạn Thư, trên này có nhiều đồ của em quá này.”
Văn Nhạn Thư vươn tay toan giật lấy dải lụa, nhưng anh lại sợ làm bẩn tay, cuối cùng thì túm lấy cổ tay của Trịnh Thừa Diễn đè xuống: “Lúc trước anh thực sự chưa từng yêu đương lần nào thật à?”
Trịnh Thừa Diễn tưởng Văn Nhạn Thư sau khi yêu vào lại bắt đầu so đo, hắn kiên nhẫn giải thích: “Thời còn đi học trừ học hành ra thì tham gia đội tuyển, sau đó lên đại học hễ có thời gian là chạy đến IDR giành việc của ba mà làm, một lòng một dạ lo kiếm tiền, có nghĩ đến hẹn hò yêu đương bao giờ.”
Văn Nhạn Thư “ồ” một tiếng, tỏ rõ bản thân không để trong lòng: “Nhưng mà anh có vẻ biết nhiều ghê.”
Trịnh Thừa Diễn không phân biệt được đây là lời khen hay cái bẫy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra được đành xem như đang anh đang trêu hắn: “Xem bao nhiêu là phim rồi, đâu thể dậm chân tại chỗ được.”
Văn Nhạn Thư không ngờ được Trịnh Thừa Diễn nho nhã lịch thiệp đứng đắn lúc ban đầu sẽ có một mặt thế này, anh im lặng một lúc, đến cuối cùng thì mặt vẫn không dày bằng hắn. Anh bước vài bước xuống giường, cả giày cũng không thèm mang, trốn vào nhà tắm.
Để lại Trịnh Thừa Diễn ở lại dọn dẹp đống hỗn độn, bao cao su thì lấy khăn giấy gói lại đem vứt, ga giường thì phủi lại cho phẳng, trải chăn ra che giấu dấu vết bên trên, rồi lấy một tấm chăn bông từ trong tủ ra trải lên.
Cửa kéo ở ban công chưa đóng chặt, ban nãy lúc nổi hứng lên thì không cảm nhận được cái lạnh, bây giờ đứng gần mới nhận thấy cơn gió buốt vẫn luôn đấu tranh với hơi ấm trong phòng. Trịnh Thừa Diễn bước đến định khép cửa lại, hắn nhìn thấy quyển sổ công thức của Văn Nhạn Thư rơi trên sàn bèn tiện tay nhặt lên.
Bên cạnh có một tấm thẻ kích cỡ một bức ảnh thẻ, dây móc trên vỏ ngoài tấm thẻ có dòng chữ tiếng anh Nafeli. Trịnh Thừa Diễn nhìn qua nhìn lại, đặt lại tấm thẻ vào trong quyển sổ, trong lúc lật trang vô tình phát hiện cũng là bố cục mở đầu, thân, kết nhưng nội dung phong phú hơn lần trước nhiều.
Nhìn kĩ lại lần nữa, Trịnh Thừa Diễn không khỏi chau mày. Hắn liếc nhìn về phía nhà tắm, rồi yên lặng đặt lại quyển sổ lên tủ đầu giường.
Đã dọn dẹp xong, Văn Nhạn Thư vẫn chưa ra khỏi nhà tắm, Trịnh Thừa Diễn vừa cặp lấy đôi dép bông của Văn Nhạn Thư vừa cầm theo dải lụa dính đầy chất dịch vén bức rèm nhà tắm.
Bên ngoài không nghe thấy tiếng động gì, hắn tưởng Văn Nhạn Thư mệt đến nỗi ngủ quên trong lúc tắm. Trên thực tế đối phương đang hưng phấn vắt mình trên thành bồn tắm giơ chai nước hoa lên lật qua lật lại ngắm nhìn.
Thấy hắn bước vào, Văn Nhạn Thư theo bản năng muốn giấu chiếc bình đi, nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được vị trí thích hợp đành bỏ đi ý định này.
Trịnh Thừa Diễn đặt đôi dép bông xuống tấm thảm hút nước bên cạnh bồn tắm, hắn ngồi xổm xuống thử nhiệt độ nước: “Không định dậy luôn à?”
Văn Nhạn Thư đúng là không muốn đứng dậy, anh nhúc nhích cơ thể, cả bồn nước tràn ngập bong bóng xà phòng sóng sánh theo từng cử động của anh: “Lần sau anh đừng lấy bao cao su ra để trưng nữa.”
Trịnh Thừa Diễn giả khờ: “Lần sau không cần đeo bao cao su nữa á?”
Văn Nhạn Thư hất nước lên mặt hắn: “Cuối cùng anh cũng tháo ra thì khác gì với không xài?”
Trịnh Thừa Diễn không nhìn thấy sự phản cảm trong mắt anh, một lúc lâu sau mới ngộ ra: “Có phải không móc ra được không? Để anh giúp em.”
Văn Nhạn Thư bám lấy vai của Trịnh Thừa Diễn chống người dậy, nhiệt độ của nhẫn cưới cùng với dòng nước không ngừng mơn trớn da thịt của anh, anh vờ như không biết, bàn tay siết chặt chiếc bình nước hoa.
Trịnh Thừa Diễn nói: “Vốn dĩ định cắt thân bình thành nhiều mặt, sau đó không khả thi, đầu tiên là do đây là lần đầu tiên anh tự tay làm, hình dạng đó có hơi phức tạp, thứ hai là vì…”
“Sao cơ?” Văn Nhạn Thư hỏi dồn.
Trịnh Thừa Diễn trả lời: “Nguyên do thứ hai là vì bản phác thảo của hình đa diện trông như trái lựu đạn.”
Văn Nhạn Thư bật cười, lúc đầu chỉ là vùi đầu vào vai Trịnh Thừa Diễn cười khúc khích, sau đó không kiềm được cười thành tiếng, khiến Trịnh Thừa Diễn phải nghiêng đầu nhìn anh.
Vào giây phút này Trịnh Thừa Diễn rất muốn hôn Văn Nhạn Thư, muốn hôn lên mắt anh, cũng muốn hôn lên đôi môi và cả chóp mũi ấy, rồi hỏi Văn Nhạn Thư liệu anh đã tìm được mùi hương của tình yêu chưa.
Nhưng rồi hắn không làm gì cả, chỉ ngắm nhìn nụ cười từ tận đáy lòng của Văn Nhạn Thư dưới ánh đèn đã cảm thấy rất mãn nguyện. Nhịp tim của hắn dường như đã hòa vào từng bọt bóng nước, mỗi một tiếng vỡ của bóng nước khẽ vang lên như đại diện cho sự rung động trong lòng.
Yết hầu chợt ngứa, Văn Nhạn Thư ngưng cười, ngón tay của anh cào nhẹ hắn: “Cổ họng vẫn còn khó chịu à?”
Trịnh Thừa Diễn cuối cùng cũng xử lý xong cho Văn Nhạn Thư, phủi tay cho khô nước rồi gác trên thành bồn tắm: “Nếu không phải anh kiềm chế lại, chắc sẽ đến lượt cổ họng của em gặp nạn.”
Văn Nhạn Thư không nghe hắn nói linh tinh: “Thực ra hôm đó lúc đợi máy bay, em có mua kẹo bạc hà cho anh.”
Trịnh Thừa Diễn đang giúp anh giặt dải lụa, Văn Nhạn Thư tự về phòng ngủ trước. Sau đợt vận động kịch liệt vừa rồi chiếc túi xách của anh đã rơi xuống góc chân giường, anh nhặt lên rồi lấy ra hai hộp kẹo bạc hà đã để trong túi mấy hôm nay.
Căn phòng này chỉ có một chiếc giường đôi, Văn Nhạn Thư chiếm lấy một bên giường, nhìn hai cái gối đặt cạnh nhau, anh lại nhích vào giữa một tí.
Trịnh Thừa Diễn không hề ở lại trong nhà tắm quá lâu, lúc bước ra mùi hoa cam theo bước, Văn Nhạn Thư đoán có lẽ hắn đã tắm sơ qua, nhưng anh cũng không hỏi, cầm điện thoại lên cúi đầu nghịch gì đó.
Thế nhưng ánh đèn trong phòng khá tối, chỉ để lại ngọn đèn tường ở đầu giường, không cần phải nói rõ cũng nhận ra được đang có ý đợi người.
Đệm giường lún xuống một mảnh, chiếc giường đàn hồi chống đỡ trọng lượng của hai người, Trịnh Thừa Diễn đã dùng hết mọi chiêu trong đợt mây mưa vừa rồi, lúc này bờ vai dựa sát vào Văn Nhạn Thư rất biết điều: “Em đang xử lý công việc à?”
Đầu ngón tay của Văn Nhạn Thư chán lướt không mục đích trên màn hình: “Không có, em đang xem nhóm chat chính của công ty.”
Tin nhắn trong nhóm chat chính thường là những cái rất lặt vặt, Trịnh Thừa Diễn hơi nghiêng đầu, thấy Văn Nhạn Thư không hề nhúc nhích liền to gan hơn dựa hẳn lên vai anh: “Để anh xem em có thay ảnh đại diện chưa nào.”
“Thay rồi.” Văn Nhạn Thư nói.
Trịnh Thừa Diễn được voi đòi tiên: “Xem thử đẹp không.”
Văn Nhạn Thư gần đây không nói gì trong nhóm chat, muốn xem ảnh đại diện chỉ đành thoát khỏi giao diện nhấn vào chỗ khác, vừa quay về đến danh sách chat, đầu ngón tay của anh chợt khựng lại.
Trịnh Thừa Diễn sao lại không biết Văn Nhạn Thư có thay ảnh đại diện hay chưa, từ lúc nhận định vị và số phòng đã phát hiện ra, hắn nhìn thấy tên của mình được ghim trên đầu danh sách, không phải vì là người nói chuyện gần nhất nên may mắn trùng hợp được như thế, mà là do từ đầu đến cuối hắn luôn đặc biệt hơn người khác.
Thế nhưng hắn vẫn cần phải cố gắng thêm một chút, tranh thủ được quyền lợi để Văn Nhạn Thư thay tên ghi chú khác hay hơn cho mình.
Màn hình vụt tắt, Văn Nhạn Thư nhét kẹo bạc hà vào lòng Trịnh Thừa Diễn, ánh đèn mờ ảo, suy nghĩ của Văn Nhạn Thư lại vô cùng rõ ràng.
“Hôm đó xuất phát không bao lâu, lúc anh nói cuối năm phải họp rất nhiều hành hạ cổ họng lắm, em đã mua kẹo ngậm trong thời gian chờ lên máy bay.”
Trịnh Thừa Diễn có hơi bất ngờ: “Anh tưởng em không bận tâm đến.”
Tay của Văn Nhạn Thư đặt dưới lớp chăn, khi chạm đến ngón tay của Trịnh Thừa Diễn cũng thoải mái không ngại ngùng: “Thật ra cho dù hôm nay anh không đến, em cũng sẽ về nước trước mười hai giờ tối mai.”
“Nhưng em đã cảm nhận được hơi thở của anh ở sân bay, em đoán rằng hệ thống khứu giác của em sẽ không xảy ra lỗi đâu.”