Địa điểm hẹn gặp là nhà của bà Kỷ, vị trí ở vùng ngoại ô.
Sầm Diên lái xe đi tới đó.
Phong cảnh nơi này rất đẹp, ngay cả bầu trời cũng là màu trong xanh. Bên vệ đường là những chồi non mới mọc xanh mướt, nước hồ cũng trong veo, địa hình dựa vào núi non.
Màn sương lơ lửng trên không trung khiến mọi thứ như đang ở chốn tiên cảnh.
Đây là lần đầu tiên Sầm Diên biết được, hóa ra Tầm Thành cũng có một nơi đẹp đến vậy.
Có người đặc biệt bước ra để đậu xe thay cô.
Một người phụ nữ ăn mặc giản dị, cung kính hỏi: “Là cô Sầm Diên có phải không ạ?”
Sau khi đưa chìa khóa xe cho nhân viên, Sầm Diên gật đầu.
Người phụ nữ đó nghiêng người: “Mời đi theo tôi.”
Lối trang trí trong sân đậm chất Trung Hoa. Cửa sổ chạm khắc bằng gỗ, có rèm tre che hờ, mùi trầm hương ở khắp nơi.
Bảo sao có đôi khi Thương Đằng về muộn, trên người anh cũng bám phải một ít mùi lạ.
Nghĩ lại thì chắc từ đây mà ra.
Đây cũng là lần đầu tiên Sầm Diên gặp được mẹ của Thương Đằng. Bà mặc một bộ sườn xám trơn, trên vai khoác một chiếc khăn choàng.
Khí chất tao nhã và cổ điển.
Thương Đằng vẫn có một số nét tương tự với bà.
– —
Bà Kỷ cười nhẹ, nhìn Sầm Diên, tựa như không có chút nào xa lạ: “Ngồi xuống trước đi,”
Sầm Diên lễ phép chào hỏi rồi mới ngồi xuống. Bà Kỷ ra hiệu cho nhà bếp mang đồ ăn ra.
Tất cả đều là món ăn chay, chủ yếu là cháo hạt kê.
“Ngày thường, ta ăn chay niệm phật, kỵ sát sinh, cho nên đã chuẩn bị một số món ăn chay nhưng hương vị cũng không tệ đâu. Đầu bếp ở đây đều là đầu bếp nổi tiếng ở Quảng Đông. Có lẽ con cũng sẽ thích.”
Vừa nói, bà vừa tự tay múc cho Sầm Diên một bát canh đương quy hầm xương.
“Mặc dù có vị thuốc, nhưng hương vị thực sự rất được.”
Sầm Diên cảm ơn xong cũng không động đũa ngay lập tức.
Có lẽ đoán được cô đang nghĩ gì, bà Kỷ cười nói: “Yên tâm đi, ta không phải là thuyết khách thay Thương Đằng. Bản thân nó làm sai thì tự nên tìm cách bù đắp. Nhưng nó cũng là con trai của ta, ta cũng không thể không quản.”
Bà cũng tự múc cho mình một bát canh.
“Hôm nay, ta muốn thay mặt con trai của mình chính thức nói một lời xin lỗi với con. Sức khỏe của ta không tốt, không chịu được lạnh nên cũng không thể trực tiếp đến cửa tìm con. Chỉ có thể làm phiền con qua đây một chuyến.”
Sầm Diên vội vàng nói: “Ngài không cần như thế, anh ấy không làm gì có lỗi với cháu cả.”
Nụ cười của bà Kỷ vẫn dịu dàng như cũ: “Thương Đằng chui ra từ bụng của ta, tính cách của thằng bé như thế nào, ta làm sao có thể không hiểu. Có lẽ nó cũng không nói cho con biết, nó còn có một người anh trai nhỉ?”
Sầm Diên nghe thấy lời này của bà thì sững sờ: “Anh trai?”
Từ phản ứng của cô, bà Kỷ đã đoán được đáp án.
“Nó tên là Thương Lẫm, lớn hơn Thương Đằng mấy tuổi. Công việc của ba nó và ta rất bận rộn, cho nên có thể nói, Thương Đằng là do anh trai một tay chăm lớn. Vốn dĩ quan hệ của hai đứa rất tốt, nhưng bởi vì cán cân đối xử của chúng ta không công bằng, dẫn đến uất hận trong lòng Thương Lẫm tích tụ ngày càng nhiều.”
Vốn dĩ đã là một đứa trẻ tự ti, mặc cảm. Đứng dưới ánh hào quang của đứa em trai thiên chi kiêu tử, tuyến phòng thủ tâm lý của Thương Lẫm càng dễ dàng sụp đổ.
Hơi tí là lại nói những lời khó nghe với Thương Đằng, thậm chí đôi khi còn động tay, động chân.
Thương Đằng không bao giờ đánh trả. Anh cũng không hiểu, tại sao mình không làm gì mà cũng bị đánh.
Nhắc đến những chuyện đã qua, bà Kỷ cảm thấy rất khó chịu, lấy chiếc khăn lụa lau nhẹ khóe mắt ướt đẫm.
“Điềm Điềm là con của Thương Lẫm và Trần Mặc Bắc. Ta cũng mới biết cách đây một thời gian. Khiến con chịu ấm ức này, là nhà chúng ta nợ con.”
Sầm Diên lắc đầu: “Bác gái, ngài không cần xin lỗi. Chuyện này cháu cũng có lỗi.”
Vốn dĩ là cuộc hôn nhân thân ai nấy lo, cũng chẳng có gì ấm ức hay không ấm ức.
Thật là một đứa trẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, ngay cả mắt mày cũng hiện lên vẻ hiền lành.
“Là do nhà chúng ta không có phúc phận này, không giữ được đứa con dâu tốt như con.”
Sầm Diên khiêm tốn cười: “Thương Đằng cũng rất ưu tú. Với điều kiện của anh ấy, chỉ cần anh ấy muốn, lúc nào cũng có thể tìm được một cô gái tốt hơn cháu.”
Sau khi ăn tối, bà Kỷ cũng không giữ cô lại ở lâu.
“Vị trí của nơi này khá xa, trời cũng không còn sớm, đường núi không dễ đi, để ta bảo tài xế đưa con về.”
Sầm Diên không muốn làm phiền người khác: “Không sao, cháu có thể tự lái xe.”
Bà Kỷ không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ nói: “Sau này nếu có thời gian, có thể thường xuyên tới chỗ ta. Mặc dù thằng nhóc nhà ta không có cái phúc phận này, nhưng ta cảm thấy có lẽ hai chúng ta sẽ rất hợp nhau.”
Sầm Diên cười đáp: “Vâng.”
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bà Kỷ, nhưng không hề có cảm giác xa lạ hay áp bách. Bà là một người rất dịu dàng, rất quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Trên đường lái xe về nhà, Sầm Diên nghĩ về những lời bà Kỷ vừa nói.
Trần Điềm Điềm là con gái của anh trai Thương Đằng.
Vậy anh và Trần Mặc Bắc không phải….
Bàn tay cầm vô lăng của cô hơi siết chặt lại.
——-
Vào buổi tối, Tô Diệc Trân gọi điện thoại cho Sầm Diên, nói rằng tháng sau là ngày kỷ niệm 4 năm debut của cô ấy, muốn đặt cô làm một chiếc váy.
Lần trước, nhờ vào chiếc váy của Sầm Diên mà cô ấy đã kéo lại được đề tài thảo luận. Sau đó thực hiện một loạt thao tác, lôi kéo CP đủ thể loại với các nam minh tinh. Mặc dù cách làm này có không thích hợp, có khen có chê, nhưng cũng có thể coi là một lần nữa lật mình, tìm lại độ hot.
Tô Diệc Trân vẫn luôn nhớ tới cái tốt của Sầm Diên. Nếu như không phải cô làm ra chiếc váy đó, có lẽ cô ấy đã phải đối mặt với con đường thứ hai.
Là phải leo lên giường của nhà đầu tư.
Cô ấy là một người có dã tâm, không cam tâm gục ngã như thế.
Sầm Diên nhận được điện thoại của cô ấy, hẹn xong thời gian gặp mặt. Trước khi cúp điện thoại, Tô Diệc Trân tùy tiện hỏi một câu: “Gần đây sức khỏe của cô tốt hơn chưa?”
Cô ấy nhớ, lần trước khi gặp Sầm Diên, cô mang lại cho người ta một cảm giác yếu đuối đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Sầm Diên mỉm cười: “Cảm ơn đã quan tâm. Tôi rất tốt.”
“Vậy thì được. Tôi đi làm việc trước đây, sẽ liên lạc lại với cô sau.”
Bởi vì đây là trang phục sẽ mặc vào dịp kỷ niệm 4 năm debut, cho nên Tô Diệc Trân đưa ra rất nhiều yêu cầu. Bản thiết kế cũng được sửa đi sửa lại nhiều lần. Chỉ có điều, lần này là Lâm Tư Niên làm việc với cô ấy.
Cậu ta rất có tài năng trong lĩnh vực thiết kế, Sầm Diên căn bản không thể sánh bằng, thậm chí cô còn không được tính là chuyên nghiệp.
Khó khăn lắm mới hoàn thành xong bản thảo cuối cùng. Vừa kịp xong trước cuối tuần, Sầm Diên coi đó như là một phần thưởng dành cho những ngày làm việc rất vất vả: “Gần đây có nhà hàng thịt nướng mới mở cửa, tôi mời khách.”
Đồ Huyên Huyên vui vẻ đồng ý.
“Đã lâu lắm rồi không được ăn thịt nướng, vừa lúc đang thèm.”
Lâm Tư Niên nhìn Sầm Diên đầy mong đợi và hỏi cô: “Chị cũng đi chứ?”
Sầm Diên lắc đầu: “Cuối tuần tôi có việc phải làm, mọi người cứ đi đi, đến lúc đó tìm tôi thanh toán.”
Sự kỳ vọng của Lâm Tư Niên bỗng chốc từ 100 hạ xuống còn số âm. Nếu Sầm Diên không đi, cậu ta cũng không muốn đi.
Nhưng cậu ta sợ mình không đi thì Đồ Huyên Huyên có thể cũng sẽ không đi. Chỉ còn lại hai vị sư phụ đều đã 40, 50 tuổi, Đồ Huyên Huyên chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ mà kiếm cớ không đi. Tấm lòng của Sầm Diên sẽ bị từ chối.
Vì vậy, cho dù không muốn đi nhưng cậu ta vẫn gật đầu đồng ý.
Việc bận trong miệng Sầm Diên chính là ở nhà chơi với Bánh quy.
Gần đây công việc của cô quá bận, nên có chút bỏ bê nó.
Mèo không giống với con người, nó không biết bạn đang ở bên ngoài để kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ cho rằng bạn không còn yêu thích nó nữa.
Gần đây tâm trạng nó không tốt, ăn cũng không nhiều. Rõ ràng trước đây, sau khi ăn hết cả một bát đầy thì vẫn còn meo meo kêu đói. Nhưng bây giờ thậm chí còn không ăn hết nửa bát.
Trước khi về nhà, Sầm Diên đặc biệt đến cửa hàng thú cưng, mua loại thức ăn đóng hộp cho mèo coi như một món ăn nhẹ cho Bánh quy.
Thấy cô hôm nay về sớm như vậy, nó vui vẻ đến mức chạy quanh, dụi đầu vào mắt cá chân cô.
Sầm Diên ngồi xổm xuống, ôm nó vào lòng: “Ăn tối xong mẹ sẽ tắm cho con, có được không nào?”
Nó vẫn kêu meo meo không ngừng, Sầm Diên coi như là nó đã đồng ý.
Mèo sợ nước, vì vậy tắm cho chúng thực sự rất vất vả. Nhưng Bánh quy rất ngoan, mỗi lần Sầm Diên tắm cho nó, nó đều ngồi yên ở đó. Mặc dù người nó phát run, có lẽ cũng sợ.
Vì vậy lần nào Sầm Diên cũng cố gắng tắm nhanh nhất có thể, sau đó quấn khăn và sấy khô bằng máy sấy.
– —-
Sinh nhật của Sầm Diên là vào cuối tuần, nhưng cô không có ý định tổ chức. Chỉ định gọi cho mẹ Châu một cuộc điện thoại vào ngày hôm đó.
Có lẽ là do những ngày gần đây quá mệt mỏi, 10 giờ đêm cô lên giường nhưng 12h trưa mới tỉnh dậy.
Tấm rèm che kín cửa sổ, ánh sáng ở bên ngoài hoàn toàn không xuyên qua được. Nếu không nhìn thấy thời gian trên đồng hồ, có lẽ cô vẫn còn nghĩ là ban đêm.
Điện thoại có một vài cuộc gọi nhỡ, đều là từ mẹ Châu.
Thời gian ngủ càng lâu lại càng mệt mỏi, Sầm Diên ngồi trên giường một lúc, sau khi tỉnh hẳn cô mới gọi điện lại cho mẹ Châu.
Ở bên phía bà hơi ồn ào, có lẽ là ở bên ngoài.
“Vừa mới tỉnh sao?”
Sầm Diên gật đầu, đi dép vào phòng tắm: “Quên đặt đồng hồ báo thức ạ.”
Mẹ Châu nghe thấy lời cô thì cau mày: “Đặt báo thức làm gì, khó lắm mới đến cuối tuần, nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”
Sầm Diên cười thỏa hiệp: “Con biết rồi ạ.”
Mẹ Châu nói vài ngày trước bà đã gửi quà sinh nhật cho cô, chắc hôm nay hoặc ngày mai có thể sẽ tới nơi, bảo cô chú ý tới thông tin nhận hàng.
“Năm nay cũng đón sinh nhật cùng người trong nhà sao?”
Sầm Diên sợ mẹ Châu lo lắng, vì vậy mỗi năm tới sinh nhật, cô đều nói dối, lừa bà rằng sẽ cùng người trong nhà đón sinh nhật, rất náo nhiệt, cũng nhận được rất nhiều quà.
“Vâng ạ.”
Cô có vẻ như rất khổ não: “Quá được yêu thích cũng không tốt lắm.”
Mẹ Châu cười, mắng cô không đứng đắn. Sau khi mắng xong lại tiếp tục thở dài: “Mẹ thật vô dụng, sức khỏe không tốt, không thể đến đó mừng sinh nhật với con. Con gái yêu của mẹ sinh nhật vui vẻ, ăn nhiều bánh sinh nhật chút nhé.”
Sầm Diên an ủi bà một lúc, sau đó cười gật đầu: “Vâng.”
Cúp điện thoại xong, đối diện với căn nhà trống trải, cô im lặng một lúc, đặt điện thoại xuống bàn và đi tắm.
Nhiều năm như vậy, cô thậm chí gần như quên mất mùi vị của bánh sinh nhật là như thế nào.
Nếu hôm nay đã là sinh nhật, vậy thì có thể tùy tiện một chút. Sầm Diên không muốn nấu ăn, cô gọi chút đồ ăn ngoài, có gà rán và Coca.
Cô đã rất lâu không được ăn loại đồ ăn dầu mỡ như này, không ngờ lại phát hiện ra mùi vị cũng khá ngon.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp sơ qua nhà cửa, trời cũng bắt đầu tối.
Dường như chưa làm gì cũng đã đến 8:30.
– —
Điện thoại ở trên bàn rung lên vài lần, cô đứng dậy xem. Thấy đó là tin nhắn Wechat của Giang Kỳ Cảnh.
Giang Kỳ Cảnh: [Sinh nhật vui vẻ.]
Giang Kỳ Cảnh: [Vui lòng nhận chuyển khoản.]
Số tiền có hơi lớn, 5 vạn 2 (khoảng 180tr vnđ).
Cũng khá có cảm giác nghi thức.
Cô ghi âm giọng nói mang theo ý cười gửi cho cậu: “Cảm ơn.”
Giang Kỳ Cảnh: [Số dư vừa hay còn thừa từng này, chị đừng nghĩ quá nhiều.]
Sầm Diên do dự một lúc, không trả lời ngay lập tức, bởi vì không biết nên nói gì.
Qua một lát, điện thoại lại rung lên.
Giang Kỳ Cảnh: [Vốn dĩ dự định hôm nay sẽ quay về, nhưng giáo sư không chịu thả người. Lão già cổ hủ đó, có nói gì cũng không chịu đồng ý.]
Giống như đang giải thích cho cô lý do tại sao hôm nay không thể về cùng cô đón sinh nhật.
Sầm Diên đáp: [Không sao, em cứ yên tâm làm việc đi. Chị sẽ đón sinh nhật cùng bạn.]
Giang Kỳ Cảnh: [Bạn ở đâu ra vậy?]
Mặc dù những lời này có hơi thẳng thắn, nhưng dường như vẫn đâm thẳng vào nỗi đau của Sầm Diên.
Bạn của cô quả thật không nhiều. Người duy nhất có lẽ là Triệu Yên Nhiên đã ra nước ngoài 2 tháng trước.
Cô mãi không trả lời, chủ đề đó đã bị Giang Kỳ Cảnh kết thúc.
Giang Kỳ Cảnh: [Phải vào trong núi rồi, lát nữa sẽ không có tín hiệu, tạm thời không nói nữa.]
Sầm Diên: [Được rồi, chú ý an toàn.]
Giang Kỳ Cảnh: [Ừ.]
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Sầm Diên tốt hơn một chút. Hóa ra vẫn có người nhớ tới sinh nhật của cô.
Buổi tối không muốn ăn gì cả, không phải không đói, mà là không có cảm giác thèm ăn.
Cô lấy máy chiếu ra, bật máy tính lên, muốn tùy tiện chọn một bộ phim để giết thời gian.
Chưa kịp nghĩ ra nên xem gì thì bên ngoài đã có tiếng chuông cửa. Giờ này không nên có người tới, trừ khi là bên quản lý.
Sầm Diên chỉ nhớ hôm qua, cô có gọi điện cho bên quản lý, nói đèn trong nhà vệ sinh bị hỏng, lúc nào cũng chập chờn, còn có cả tiếng xèo xèo.
Cô đi tới mở cửa, lời vừa định nói ra đã ngưng lại.
Người xuất hiện ngoài cửa không phải bên quản lý, mà là Thương Đằng.
Sầm Diên nghi ngờ hỏi: “Làm sao anh vào được?”
Nếu không có thẻ thì sẽ không vào được nơi này.
Thương Đằng nói ngắn gọn: “Triệu Tân Khải.”
Sầm Diên trầm mặc một lúc: “Anh cứ làm phiền cậu ta mãi như thế, có phải không tốt lắm không?”
Thương Đằng thờ ơ nói: “Nó cả ngày đi chơi ở hộp đêm cũng không tốt lắm.”
Thấy cô đứng chặn ở cửa, không nhường đường, Thương Đằng hơi nhướng mắt, yên lặng chờ đợi.
Cuối cùng vẫn là Sầm Diên thỏa hiệp trước. Cũng hết cách, ai bảo hai người đều cố chấp, không phân cao thấp.
Thương Đằng vừa mới tới đây không lâu, cũng có chút quen thuộc đối với nơi này.
Bánh quy vẫn xù lông cảnh giác như cũ, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa. Thương Đằng đi vào, đặt chiếc hộp trong tay lên bàn.
Sầm Diên sửng sốt: “Bánh ngọt?”
Thương Đằng gật đầu, qua một lát anh lại bổ sung: “Là bánh sinh nhật.”
Tất nhiên Sầm Diên biết đó là bánh sinh nhật, nhưng cô vẫn có chút khó tin: “Anh mua?”
Thương Đằng cũng không vì cô hỏi quá nhiều mà mất kiên nhẫn, chỉ có vẻ hơi mất tự nhiên.
Lần trước Sầm Diên không ăn bánh anh mua, mà lại cho người khác. Cho nên hôm nay anh đã thử tự làm một lần, nhưng mà hương vị…
Anh cau mày.
Sầm Diên nhận ra vẻ mặt của anh, chỉ nói: “Anh không cần cố ý mua đâu, em không ăn bánh sinh nhật.”
Thương Đằng gật đầu, cũng không miễn cưỡng: “Vậy thì vứt đi.”
Sầm Diên: “…”
Dù sao cũng là một phần tấm lòng của anh, Sầm Diên cũng không vứt bỏ. Cô cất bánh vào tủ lạnh.
“Dù sao vẫn cảm ơn anh.”
Thương Đằng không đáp lại lời cảm ơn của cô, mà chuyển tầm mắt sang máy chiếu ở bên cạnh.
Thấy anh dường như không có ý định lập tức rời đi, cô lịch sự hỏi: “Anh có muốn cùng xem phim không?”
Cũng coi như là một lời cảm ơn dành cho chiếc bánh của anh.
Thương Đằng lại chuyện tầm mắt về phía cô, một lúc sau, anh trầm giọng mở miệng: “Được.”
Họ ngồi xuống ghế sofa, ở giữa là Bánh quy. Dường như lúc nào nó cũng đề phòng, không cho Thương Đằng được phép lại gần Sầm Diên.
Bộ phim mà Sầm Diên chọn có tên là “Khu Rừng Đom Đóm”, là một bộ anime sản xuất năm 2012, cô đã xem rất nhiều lần, nhưng vẫn rất thích.
So với phim điện ảnh thì thời gian của nó rất ngắn, cốt truyện không phức tạp, miêu tả đơn giản quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của nữ chính.
Mặc dù đã xem nhiều lần, nhưng mỗi lần xem đến đoạn Gin biến mất, cô vẫn cảm thấy đau lòng đau lòng thay cho Gin.
Người cùng cô ấy lớn lên đã vĩnh viễn rời xa thế giới này, từ đây nỗi nhớ của cô ấy giống như một con tàu không bao giờ cập bến, rong ruổi vô định trên biển, không biết đi về đâu.
Trừ khi cô ấy cũng chết, nếu không con tàu này cũng sẽ cùng tồn tại mãi.
Sầm Diên tắt máy chiếu và bật đèn lên.
Đôi mắt vừa khóc có hơi đỏ. Thương Đằng nhìn thấy thì hơi nhíu mày. Mặc dù vẻ mặt anh không có thay đổi quá rõ ràng, nhưng Sầm Diên vẫn có thể nhận ra, anh đang thắc mắc tại sao cô lại khóc.
“Anh đã xem bộ phim này bao giờ chưa?”
Thương Đằng lắc đầu: “Tôi không xem anime.”
Đúng vậy, suýt nữa thì cô quên mất, cuộc sống của Thương Đằng rất nhàm chán, anh căn bản không có thời gian rảnh để dành cho vui chơi.
Thực ra ở một khía cạnh nào đó, anh cũng là một kẻ đáng thương.
Sầm Diên hỏi: “Vậy anh có thấy hay không?”
Thương Đằng đáp lại ngắn gọn: “Không hợp với logic.”
Sầm Diên nhướng mắt: “Ồ?”
“Thời gian bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, mà chưa từng gặp nhau, điểm này phi logic.”
Điều này thật sự có thể coi là một bug.