Edit: Gà Tây
“Tớ tìm được việc làm rồi, tạm thời làm một Biên tập nhỏ cho tập đoàn Duyệt Ngôn. Nếu cậu có bản thảo cần viết, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tớ. Thủy Thủy, thành tích của cậu trong khoa Trung văn chúng ta tương đối tốt, hành văn không tệ, chi bằng cậu đến Duyệt Ngôn thử một chút đi xem sao.”
“Tớ có thể sao? Đọc tiểu thuyết còn tạm được, làm gì mà biết viết chứ? Suy nghĩ của tớ không bay bổng như cậu. Tớ sợ không viết được. Hương Trừng, tớ cảm thấy cậu rất lợi hại, ngay cả tập đoàn Duyệt Ngôn lớn như vậy cũng có thể vào.”
Thấy Vân Thủy Dạng không muốn nhắc đến chuyện hai anh em nhà họ Cận, Hạ Hương Trừng cũng thức thời không đề cập đến nữa.
Cô nhìn chăm chú Vân Thủy Dạng, vẫn muốn tìm hiểu kỹ càng.
“Thủy Thủy, nếu cậu muốn làm biên tập, cậu có thể thử mà. Tớ nghe nói Duyệt Ngôn vẫn còn đang tuyển Biên tập viên.”
“Được rồi, tớ không có hứng thú với mấy chuyện biên tập. Tớ còn có chuyện khác cần làm. Mấy ngày trước, tớ đã gửi đơn xin việc, hy vọng sẽ có tin tức tốt.”
“Đề nghị của tớ, cậu nên suy nghĩ lại một chút. Nếu muốn viết bản thảo, nhất định phải tìm tớ đấy nhé.”
“Vâng, phù sa không chảy ruộng ngoài. Hương Trừng, tớ rất coi trọng cậu. Về sau, cậu sẽ là chủ biên, thậm chí là Tổng biên tập của tập đoàn Duyệt Ngôn rồi.”
“Mượn lời chúc của cậu, chúc cho tương lai chúng ta từng bước đi lên.”
Để đặc biệt chúc mừng Hạ Hương Trừng tìm được công việc, Vân Thủy Dạng gọi hai ly rượu vang đỏ.
Nhờ nói chuyện với Hạ Hương Trừng, tâm trạng của Vân Thủy Dạng đã tốt hơn lên, hoàn toàn quên sạch hai anh em nhà họ Cận.
Sau khi tốt nghiệp đại học, không ít bạn bè đã tìm được việc làm. Cuộc sống của Vân Thủy Dạng lại đột nhiên ngừng lại.
Cô vốn dự định sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành Âu phu nhân, cũng bởi vì chuyện Âu Lập Dương lén lút lên giường với cô gái khác, mà Vân Thủy Dạng không thể không tạm thời thay đổi kế hoạch cuộc sống.
Bây giờ, phải sắp xếp lại tấtcả một lần nữa.
Ba của cô không muốn cô vất vả, nhưng cô lại không muốn chịu cảnh ăn bám. Vì thế, cô mới kiên trì ra ngoài tìm việc.
Vân Thủy Dạng chưa từng nghĩ đến sẽ tiếp quản lại chuyện kinh doanh của ba. Cô biết mình không phải nhân tài kinh doanh, càng không phải loại người có thể đọc được lòng dạ của người khác.
Cho nên, ba của cô cũng không miễn cưỡng cô phải trở về làm việc cho công ty của ông. Trái lại, ông hy vọng cô có thể tìm được một người đàn ông trung thực, đáng tin. Người đó không những biết chăm sóc cho cô, mà còn kế thừa chuyện kinh doanh của gia đình.
Vân Thủy Dạng hiểu tâm ý của ông. Vì thế, cô lại càng thêm hiếu thuận với ông.
Trải qua chuyện của Âu Lập Dương, Vân Thủy Dạng giống như trong thời gian dưỡng bệnh. Cô không thích đàn ông, càng không có ý định tìm đối tượng khác, trước tìm công việc để bình tĩnh lại thì hay hơn.
Vân Thủy Dạng cũng khá may mắn. Nơi mà cô gửi đơn xin việc đã có phản hồi. Người của tập đoàn Hoa Vũ đã liên hệ với cô, hẹn cô đến phỏng vấn.
Tập đoàn Hoa Vũ là công ty hàng đầu ở Thượng Hải. Vì thế, cô rất coi trọng buổi phỏng vấn này.
Cô không dám đến trễ, ăn mặc thật xinh đẹp để ra ngoài.
Đậu xe vào bãi đậu xe xong, Vân Thủy Dạng bước đến thang máy.
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Cô không hẹn mà gặp Cận Kỳ Ngôn. Bọn họ cùng chờ thang máy.
Lần này, Vân Thủy Dạng không kích động cũng không làm loạn, chỉ quét mắt nhìn Cận Kỳ Ngôn từ đầu đến chân.
Bởi vì gương mặt quá giống nhau, đến bây giờ cô vẫn không phân biệt được ai là Cận Kỳ Ngôn, ai là Cận Kỳ Hạo.
Xem thêm...