Việc đã đến nước này, kỳ thật Sở Hà có rất nhiều lời muốn nói để giải thích nhưng lại chẳng thể mở miệng nói được câu nào, bởi vì những lời cô vừa nói, đều là những chuyện anh đã làm, bất luận là xuất phát vì điều gì, bất luận là vì nguyên nhân gì, tất cả đều là những chuyện đã xảy ra.
Lần đầu tiên anh nhận ra, giải thích cũng có lúc không còn tác dụng, cho dù anh có nói với cô hàng nghìn lần “anh yêu em” cũng không bằng nụ cười lạnh ngày ấy và một lần xoay người không quay đầu nhìn lại.
“Sở Hà, chúng ta đến đây thôi nhé.”
Anh nghe thấy tiếng An Nại, giọng cô rất nhỏ, nhưng lại nghe thấy vô cùng rõ ràng, cô dùng một câu trần thuật dạng khẳng định, cô nói chúng ta kết thúc thôi.
Những ngày tháng tươi đẹp vừa qua trong lòng anh lại là khoảng thời gian cô trả thù sòng phẳng.
Trả thù xong rồi thì cô có thể đơn phương nói chấm dứt.
Sở Hà biết bản thân có một tật xấu là thiếu kiên nhẫn, tính khí ương ngạnh, nếu có ai đó trêu đùa anh như vậy, anh hận không thể giết chết đối phương, nhưng khi người đó lại là An Nại thì anh lại có cảm giác cơn bão táp này càng mạnh hơn bao giờ hết.
Anh biết là đáng đời, cho nên bất luận An Nại làm gì, anh cũng chẳng sợ cô đâm một cái vào ngực anh, cũng không sao. Cô trêu đùa anh cũng được, trả thù cũng được, bất luận là vì cảm xúc dồn nén bấy lâu của An Nại hay sự oan ức cô phải cam chịu, anh đều có thể chấp nhận được, ngoại trừ việc cô rời bỏ anh.
Vừa nghĩ đến chuyện An Nại sẽ rời bỏ anh, sau này bên cạnh cô cũng sẽ có một người đàn ông đối xử tốt với cô, cô sẽ sinh một thằng cu kháu khỉnh không phải của anh, bọn họ ba người một nhà sống hạnh phúc bên nhau, vừa tưởng tượng ra hình ảnh đó anh đã cảm thấy vô cùng chói mắt, chỉ có một suy nghĩ kích động là muốn phá hủy tất cả.
Sở Hà biết trước đây mình là kẻ khốn nạn,
Mà đến cả bây giờ anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Nhưng anh tuyệt đối sẽ không buông tay cô và nhất định cũng không để cô sống hạnh phúc bên thằng nào khác, còn bản thân thì ngồi đây âm thầm chúc phúc, tự nhủ chỉ cần nhìn cô vui vẻ là đủ rồi.
Anh thà rằng nhìn An Nại khóc trên vai mình chứ tuyệt đối không muốn thấy cô tươi cười với bất cứ người ai khác.
Sở Hà nghiến răng bóp nát ly rượu đang cầm trong tay, từng mảnh thủy tinh nho nhỏ ghim thật sâu vào lòng bàn tay anh, ngay sau đó trong bầu không khí liền phảng phất mùi máu tươi hòa lẫn với mùi rượu nồng, còn anh thì cố kìm nén cơn giận giữ đang bốc ngùn ngụt trong lòng.
……
An Nại đợi thật lâu, cô từng nghĩ Sở Hà sẽ tức giận mà nổi trận lôi đình, thế nhưng anh chỉ bóp nát ly rượu rổi cũng không làm gì nữa, ngay cả tình huống thẹn quá hóa giận tông cửa mà bỏ đi như cô đã dự liệu cũng không có. Trong phòng khách im lặng đến đáng sợ, cứ như sự bình yên trước cơn dông bão, thật lâu sau, cô nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Sở Hà.
Sau một lúc im lặng thật lâu, đột nhiên Sở Hà mở miệng hỏi cô:“Đoàn Đoàn sao?”
Đột nhiên anh nói sang chuyện khác, khiến An Nại phản ứng có chút chậm chạp:“Thằng bé đang ngủ.”
“Ý anh là Đoàn Đoàn phải làm sao bây giờ?” Sở Hà tăng âm lượng lập lại câu hỏi kia một lần nữa.
“Haiz” Sợ Sở Hà đánh thức Đoàn Đoàn, An Nại theo bản năng thở dài một tiếng, sau đó cô mới nhớ ra đây là thói quen Đoàn Đoàn thích nhất, cô có chút buồn bã, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc chua xót và nuối tiếc.
An Nại nhớ lần đầu tiên cô gặp Đoàn Đoàn ở trung tâm thương mại, bé con thật cẩn thận gọi mẹ rồi ra vẻ dễ thương, nhưng cô đã bảo thằng bé tránh ra, sau đó xoay người rời đi, mặc kệ bé con có khóc lóc đằng sau.
Cô nhớ cái lần đầu tiên Đoàn Đoàn đến nhà cô, bé con thật ngoan ngoãn ngồi xổm trước cửa tự mình vụng về cởi từng chiếc giầy thể thao, chi đi hai chiếc tất giống như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau cô, còn mở từng ngón tay cô kéo chiếc hành lý bỏ xuống, rồi đặt bàn tay bé xíu của cu cậu nhét vào trong lòng bàn tay cô.
Còn cả khi Đoàn Đoàn lon ton vui sướng chạy lên sân khấu hướng về phía cô.
Đoàn Đoàn kiễng chân giúp cô lau miệng, Đoàn Đoàn ôm cổ cô nói mẹ ơi đừng khóc.
Còn cả buổi sáng hôm đó câu chuyện về tiểu nòng nọc và mẹ ếch, cô hỏi bé con có muốn ở với mẹ không, Đoàn Đoàn khóc thút thít mà nói “Con muốn ở với ba ba, cũng muốn ở với ma ma.”
Đoàn Đoàn vẫn cho rằng ba ba ma ma và mình sẽ luôn ở bên nhau.
Thật ra, cách cô trả thù cũng không vẹn toàn…… Cô không nghĩ tới biến số là Đoàn Đoàn này, An Nại nghĩ cô sẽ ở bên cạnh Đoàn Đoàn một khoảng thời gian, để cho bé biết thật ra bé cũng có cả ba và mẹ, để tuổi thơ của bé ít nhất cũng trôi qua bình thường, thì lúc đó cô có thể buông tay mà đi rồi, lại không nghĩ rằng đến khi phải thật sự ra đi, cô sẽ luyến tiếc Đoàn Đoàn như vậy.
Nhưng Đoàn Đoàn không muốn đi với cô.
An Nại thở dài một hơi, nhẹ giọng nói:“Thằng bé muốn ở với anh.”
“Vì thế em không cần nó nữa ?” Nghe được đáp án, Sở Hà có chút điên cuồng, anh duỗi chân đạp một cái thật mạnh vào bàn trà, bình rượu trên bàn trà lắc lư, rồi lập tức rơi xuống, phát ra tiếng vỡ loảng xoảng trong phòng khách vốn đang im lặng. Anh phiền não cào cào tóc, bế tắc giống như một con thú hoang đang bị nhốt.
An Nại không nói gì, cô cảm thấy có chút mệt mỏi nên định trở về phòng ngủ.
Cô xoay người định đi vào phòng tắm, lúc đi ngang qua Sở Hà thì cổ tay liền bị anh kéo lại, lực tay của anh rất lớn, máu dính trên bàn tay anh rất lạnh, mấy mảnh thủy tinh vụn đang ghim trong tay anh lập tức giữ chặt cổ tay cô, nhất định cũng ghim vào lòng bàn tay anh càng ngày càng sâu.
“Em cho rằng em không muốn Đoàn Đoàn thì chúng ta sẽ kết thúc?” Sở Hà ép tông giọng xuống thật thấp:“Em đừng mơ!”
“Sở Hà!” An Nại đạp mạnh vào đầu gối anh một cái,“rầm”, Sở Hà lùi người lại va vào bàn trà phía sau, bàn trà cũng bị tác động mạnh nên trượt về sau vài met, ma sát với mặt sàn tạo ra tiếng vang bén nhọn.
“Ba ba!” Rốt cục Đoàn Đoàn đang ngủ ngon cũng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, tiểu Đoàn Đoàn mơ mơ màng màng gọi “Ba ba” rồi chạy tới.
Sợ thằng bé sẽ ngã, Sở Hà cướp trước một bước bật đèn phòng khách, trong nháy mắt đèn sáng lên, An Nại theo bản năng nheo mắt lại, vì không thích ứng được với ánh đèn chói mắt đột nhiên xuất hiện kia.
Cô dụi dụi mắt, lúc nhìn qua thì Đoàn Đoàn đã được Sở Hà bế lên bằng cánh tay không bị thương, Đoàn Đoàn một ngày không được gặp ba ba, bây giờ lại được ba ba ôm như vậy, cu cậu vui sướng ôm cổ Sở Hà gọi liên hồi “Ba ba”.
“Ma ma!” Đoàn Đoàn nhìn thấy ba và mẹ mình đều ở đây, thì cao hứng vỗ tay một cái, gọi “Ba ba” một tiếng rồi lại gọi “Mụ mụ” một tiếng tự mình trêu đùa, mừng rỡ không kìm được.
Cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại tựa vào vai anh, Đoàn Đoàn vừa cúi đầu bỗng thấy tay phải ba nó đang chảy máu, Tiểu Đoàn Tử duỗi tay sốt sắng muốn chạm vào tay phải của anh, vừa sốt ruột vừa gọi “Ba ba!”
“Không sao, bảo bối.” Sở Hà tiện tay vẩy vẩy máu trên tay, Đoàn Đoàn thấy thế mà sợ, giãy dụa nhảy xuống khỏi người anh, chạy tới cẩn thận từng chút đỡ tay anh lên, bé con không dám chạm vào, chỉ cúi đầu phồng hai má liều mạng mà thổi khí vào lòng bàn tay anh, đôi lông mi nhỏ chau lại dường như cũng cảm thấy đau đớn mà nói:“Đau.”
“Ma ma, ba ba…… ba ba bị đau.” Đoàn Đoàn ngẩng đầu nhìn An Nại, gấp đến mức cũng sắp khóc rồi. An Nại lấy hòm thuốc đưa cho Sở Hà, Sở Hà nhận thuốc sau đó dùng tay trái cầm chiếc nhíp nhỏ vụng về gắp từng mảnh thủy tinh đang ghim trong lòng bàn tay anh, Đoàn Đoàn chạy vòng quanh bên chân anh, trong chốc lát lại chạy sang túm lấy tay An Nại kéo cô chỉ về phía anh,“Ba ba bị đau.”
“Ba ba không đau.” Sở Hà dỗ bé con,“Ma ma con uống say không thoải mái, con mau đi ngủ với mẹ đi.”
“Không đâu,” Đoàn Đoàn lắc đầu, dùng sức túm chặt lấy tay An Nại,“Ma ma……”
An Nại hít sâu một hơi, để Đoàn Đoàn kéo tay cô tới chỗ Sở Hà, khi cô lấy oxi già khử trùng cho Sở Hà còn cố ý run tay để vẩy oxi già lên tay anh nhiều hơn, Đoàn Đoàn đứng bên cạnh suýt xoa nhắc nhở cô:“Ma ma ma ma cẩn thận chút chút.”
“Ừm,” An Nại gật gật đầu, lấy băng gạc tùy tiện băng tay phải của Sở Hà trông như cái bánh chưng, còn thắt một cái nơ hình con bướm cho Đoàn Đoàn xem, Đoàn Đoàn vươn người qua xem chiếc bánh chưng màu trắng trên tay ba mình, rồi duỗi tay hâm mộ sờ sờ cái nơ con bướm, thực thích mà gật gật đầu, vươn ngón tay với An Nại ra vẻ cậu rất vừa ý, học theo giọng điệu ngày đó của cô mà nói rất rõ ràng “Ma ma tuyệt vời nhất”.
Đối diện với đôi mắt trong sáng ngây thơ kia, An Nại có chút chột dạ mà cụp mắt xuống.
Xử lý xong miệng vết thương, Sở Hà vẫn bỏ đi dưới cái nhìn đây mong chờ của Đoàn mập, cu cậu có chút buồn bã được An Nại bế về giường, mẹ cậu đi tắm rửa , chỉ còn mình cậu nằm lăn lộn trên chiếc giường mềm mại, bé con duỗi hai tay xoa xoa hai cái má bánh bao của mình, Đoàn Đoàn xoa mặt xong thì có chút buồn bã nằm úp người trên giường lớn tự hỏi, vì sao có ngày cậu phải ở với ba, có ngày lại về ở với mỗi mẹ.
Tiểu Bánh Trôi cũng được ở với cả ba ba và ma ma, hôm trước khi nghỉ hè ba ba ma ma cậu ấy còn cùng tới đón cậu về nhà.
Khi An Nại tắm rửa xong, uống một ly mật ong đi vào phòng ngủ liền thấy Đoàn Đoàn đang nằm chổng mông duỗi người trên giường, bóng dáng nho nhỏ thoạt nhìn có chút cô đơn.
“Đoàn Đoàn ngủ ngon.” An Nại bò lên giường đắp chăn xong, cô duỗi cánh tay dài tắt đèn ngủ, cả căn phòng chìm trong bóng đêm yên tĩnh.
An Nại muốn giống như mọi ngày hôn Đoàn Đoàn một cái trước khi ngủ, nhưng Đoàn Đoàn nằm úp mặt xuống giường mãi mà không chịu ngẩng đầu lên. An Nại chỉ có thể kéo chăn lên cho mình và bé để tránh để cu cậu bị cảm lạnh.
Trong bóng tối, Đoàn Đoàn lén lút quyệt khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt vào ga giường, cọ thật sạch nước mắt đang dính trên mặt. Cậu không muốn để ma ma biết mình vừa khóc, bé muốn trở thành một đứa con ngoan, có như vậy ma ma mới thích cậu và còn cả ba ba cậu nữa, sau đó cậu có thể giống như Tiểu Bánh Trôi rồi, được ở cùng cả ba ba và ma ma nữa.
Khi An Nại đang chuẩn bị vào giấc, bỗng một bàn tay mềm mại nhỏ xíu vươn tới ngoắc lấy ngón út của cô, bé con giữ tay cô rất chặt, cứ như nó biết cô sẽ sắp biến mất vậy.
Trước đây An Nại chưa từng nghĩ, rõ ràng năm đó đứa bé này là sự sỉ nhục và phiền não của cô, bây giờ cu cậu lại khiến cô không nỡ xa rời.
Cô đáp lại cũng giữ chặt ngón tay bé xíu của Đoàn Đoàn, nhẹ nhàng nhéo nhéo ngón út mập mạp mềm mại kia , Đoàn Đoàn mau chóng lăn một cái lọt vào lòng cô, cái đầu tóc xoăn bù xù thân mật cọ cọ vào cổ cô, cu cậu cọ cọ vào cổ cô rất ngứa nhưng lần này cô không hề tránh ra nữa.
An Nại không biết sau này mình có thể sinh được đứa con nào không, cũng như không biết sau này Đoàn Đoàn có thể có người mẹ nào khác hay không, cô cũng không biết sau khi Đoàn Đoàn lớn lên có nhớ được cô – người đã sống cùng bé một khoảng thời gian ngắn hay không, nhưng cô biết, cô sẽ mãi nhớ Đoàn Đoàn, đặt bé con vào một nơi mềm mại nhất trong lòng, vừa chạm vào sẽ cảm thấy rất đau,
Đoàn Đoàn nhỏ giọng gọi một tiếng “Ma ma”, An Nại ừ một tiếng cũng nhỏ giọng đáp lại “Đoàn Đoàn”.
“Ma ma……” Đoàn Đoàn dường như đã thấm mệt, giọng ní cũng càng ngày càng nhỏ,“Tiểu Đoàn yêu mẹ nhất!”
Bé con nói xong câu đó thì im lặng , hẳn là đã ngủ rồi.
Thật lâu sau đó, An Nại mới nhẹ giọng đáp lại:
“Mẹ cũng yêu con nhất……”
***
Ăn xong bữa sáng, An Nại đưa Đoàn Đoàn tới công viên trò chơi gần nhà, bởi vì gần cho nên cô không lái xe mà nắm tay Đoàn Đoàn cùng tới công viên.
Trên đường đi Đoàn Đoàn luôn kể chuyện cho cô nghe, lộ trình ngắn ngủn nhưng bọn họ chậm chạp đi thật lâu, phải hơn mười giờ mới tới được công viên trò chơi.
Đoàn Đoàn vẫn còn quá nhỏ, những trò chơi trong công viên bé con đủ tuổi có thể chơi được rất ít, An Nại cùng cậu chơi đu quay ngựa gỗ một lúc, tất nhiên với bé trai thì trò đu quay ngựa gỗ này không có chút kích thích nào nên cậu bé cũng chẳng mấy hứng thú, Đoàn Đoàn ngồi trên con ngữa gỗ mắt không chớp lấy một lần cứ nhìn chằm chằm về mấy chiếc xe đụng cách đó không xa.
Kết thúc lượt đu quay ngựa gỗ, An Nại mua hai chiếc kem chocolate, cô và Đoàn Đoàn một người cầm một chiếc ngồi trên ghế cùng ăn, vừa ăn xong cô liền quay sang hỏi Tiểu Đoàn Đoàn đang chuyên tâm xử lý chiếc kem que:“Con muốn chơi xe đụng không?”
“Muốn ạ!” Đoàn Đoàn ăn nốt chiếc kem socola chỉ với một miếng, cậu liếm liếm chút chocolate còn dính nơi khóe miệng,“Ma ma con muốn chơi.”
An Nại gật gật đầu, khi dẫn cu cậu đến nơi chơi đụng xe, dọc đường đi Đoàn Đoàn vui sướng kể cho cô nghe:“Ba ba cũng từng đưa con đi chơi xe đụng, ba ba lợi hại lắm đó! Ba ba con là lợi hại nhất !”
“Ừm” An Nại gật gật đầu, nói:“Mẹ cũng giỏi lắm đấy nhé.”
Chờ khi bọn họ chơi xe đụng Đoàn Đoàn mới phát hiện ra mẹ cậu thật sự cũng rất lợi hại, bọn họ đại toàn thắng trên sân xe đụng ! Đoàn Đoàn vui vẻ bật ngón cái với cô, An Nại giơ tay lên nói:“High five!”
Cô nói xong thì đụng nhẹ vào lòng bàn tay Đoàn Đoàn một cái, Đoàn Đoàn cũng duỗi tay tới đập vào tay cô một cái:“five!”
“Ma ma” Lúc ra khỏi cổng công viên trò chơi, Đoàn Đoàn nhéo nhéo ngón tay cái của An Nại nhỏ giọng nói:“Ma ma con muốn…… hát một bài… cho mẹ nghe.”
“Được” An Nại gật gật đầu,“Con trai mẹ còn biết hát cơ đấy.” Ngay cả khi ngữ điệu không hoàn chỉnh, nhưng Đoàn Đoàn vẫn rất thích hát.
“Ừm” Đoàn Đoàn còn rất nghiêm túc mà gật gật đầu, hai tay nhỏ bé chắp đằng sau lưng nhún nhảy, lắc lắc cái đầu hát thật to:
“Tớ có một ba ba tốt,” Vừa hát câu đầu tiên, Đoàn Đoàn liền quên lời, cu cậu có chút xấu hổ mà xoa xoa mặt, hát lại một lần nữa:“Con có một ba ba tốt……”
“Cực cực nhọc nhọc vì gia đình, chúng tớ đều thương ba.” Đoàn Đoàn lớn tiếng hát, bài hát này là ba ba cậu dạy cậu hát, cậu rất thích bài hát này .
An Nại nhìn Đoàn Đoàn, giọng của bé con rất non nớt, nhưng điệu bộ lúc lắc cái đầu hát rất đắc ý kia dễ thương biết bao.
“Ba ba ba ba mau về nhà, con và ma ma đang đợi ba.” Hát đến đoạn điệp khúc cảm động, Đoàn Đoàn còn vỗ tay theo nhịp.
“Ba ba ma ma không cãi nhau, con có một gia đình ấm áp……” [1]
[1] Lời bài hát 我有一个好爸爸 – Tớ có một người ba tốt ^^Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK