Cuộc gọi nhanh chóng được nối thông, Khưu Đống liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, hội hợp trong núi rất thích hợp, tôi đưa máy cho cô Mạnh, xem ý kiến cô ấy thế nào..."
Xoay người lại thì thấy Giang Luyện, sắc mặt sầm xuống, lạnh lùng báo: "Mọi người vội đi tìm cô Mạnh nên chưa để ý tới bạn anh."
Vốn định nói xong sẽ bỏ Giang Luyện lại, mới đi hai bước, rốt cuộc không nhịn được, che ống nghe điện thoại, lùi trở về, hỏi hắn: "Tại sao chuông vàng phục thú của cô Mạnh lại nằm trong tay anh?"
Chuông vàng phục thú?
Giang Luyện thoáng sửng sốt rồi mới hiểu ra chính là sợi dây chuyền kia, vốn định giải thích vài câu, lại nuốt về: một là không thể nói rõ ràng trong vài câu; hai là mỗi lần bên Mạnh Thiên Tư hỏi về sợi dây chuyền này đều tránh người xung quanh, tựa hồ cũng không muốn để lộ việc này.
Khưu Đống lại cho là hắn đuối lý, hơi tức giận: "Chuông vàng phục thú, phòng thú núi, động thú núi, hàng thú núi, tình thế ban nãy nguy cấp như vậy, anh lại cầm một vật quan trọng như thế trong tay, anh có biết dùng không? Làm tôi cứ thắc mắc, rõ ràng có chuông vàng để dùng, sao cô Mạnh lại phải mười hai dao lấy thân làm bùa như thế, thì ra trên người không có chuông vàng!"
Gã chợt khựng lại, tự biết mình lỡ lời, sắc mặt hơi lúng túng, lại sợ đầu kia Mạnh Kình Tùng đợi lâu sốt ruột, chỉ đành hung dữ trừng Giang Luyện một cái rồi vội vã đi đến dưới tán cây, đưa điện thoại cho Mạnh Thiên Tư.
Mạnh Thiên Tư cũng chẳng quan tâm đến chất lượng cuộc gọi gì, cũng có thể là vì trên người bị thương nên lười hoạt động, cứ thế tựa dưới tán cây nghe máy, Khưu Đống vì tị hiềm, sang bên kia hỗ trợ chăm sóc người bị thương.
***
Giang Luyện đứng bất động một hồi.
Mười hai dao.
Nghĩ ra rồi, hắn từng thấy một bên tay và chân cô có ba vết dao, xem ra bên còn lại cũng có, truy rõ ngọn ngành, nếu không phải tay hắn hèn, để người ta lấy mất chuông vàng thì đã chẳng cần đến mười hai nhát dao này.
Cánh tay ngưa ngứa, không biết là chỗ vết thương nào không băng chặt để máu tràn ra, Giang Luyện đưa tay lau đi, đứng một lúc rồi đi về phía Mạnh Thiên Tư.
Tới gần, tiếng cô nói chuyện liên miên truyền đến, Giang Luyện bất giác nhẹ chân lại.
"... Đều là người quỷ non cả, lẽ nào tự tôi chạy thoát là xong, bỏ người ta lại chịu chết?"
"Anh đi xuống xa quá rồi, còn ngồi xe nữa chứ, đợi được các anh qua đây tôi cũng đủ thời gian vào được rừng đá treo túi mật rồi, hội hợp ở đó là được. Tôi đi đến lò sưởi rồi rẽ hướng tây, đi tắt xuyên thẳng, anh lo lắng thì phái mấy người tiếp ứng dọc đường đi."
"Đau chớ, sao không đau? Nhưng tôi không thân với đám Khưu Đống, chẳng lẽ lại than đau trước mặt họ? Bây giờ ánh mắt họ nhìn tôi đều sáng rực như đèn pha rồi."
Lại thở dài: "Nếu anh và Tân Từ ở đây thì tốt quá."
Giang Luyện không khỏi mỉm cười.
Màn động thú núi ban nãy như một vở kịch hoành tráng, nhân vật Mạnh Thiên Tư chỉ mình cô mới diễn được, không ai có thể thay thế, nhưng lúc xuống đài nghỉ ngơi, cô lại chân thực trở lại, chỉ có điều sự "chân thực" này phải tùy người: nhóm Khưu Đống là khán giả nhiệt thành, quan hệ không mấy thân thiết, cô vẫn phải hàm súc thận trọng; nếu là hai người Mạnh Kình Tùng, cô đại khái sẽ than mệt than đau than khổ không dứt miệng, mặc sức tùy tiện.
Hắn ý thức được mình thất thần, vội thu hồi tâm tư phát tán.
"Anh bảo Tân Từ mau giúp tôi tìm cách lành sẹo hữu hiệu nhất đi, tôi có dùng thuốc đặc trị cũng không lành được, quá nửa là phải đi khâu sẹo thẩm mỹ rồi."
"Phải, là tôi nói, cho qua chuyện này đi. Nhân hai cũng phải xem trường hợp chứ, ra oai với người đáng thương chẳng thú vị tẹo nào..."
Giang Luyện bước mạnh chân, ho hai tiếng.
Giọng Mạnh Thiên Tư lập tức nhỏ lại. Lát sau, cô ngắt máy, quay đầu.
Thấy là hắn, lấy làm kỳ quái: "Không phải bảo anh đi rồi à? Anh không cần tìm bạn anh?"
Chỉ cần bên quỷ non dừng tay, hai người Huống Mỹ Doanh cũng sẽ không sao, Giang Luyện giơ tay chỉ về phía rừng rậm: "Nào hổ nào báo các thứ, đêm không dám đi, sợ."
Hắn ngồi xuống tại chỗ, còn đưa tay bưng ngực, cường điệu mức độ "sợ" của mình.
Mạnh Thiên Tư đáp lại hắn: "Có gì mà phải sợ, anh chạy giỏi lắm mà, gắng mà chạy."
Xem ra cô vô cùng không tán thành trải nghiệm "gắng chạy" mới nếm thử này. Giang Luyện ho nhẹ hai tiếng: "Có chuyện nói chuyện, không thể một gậy đánh chết được. Lần này là tình huống cực đoan, tôi sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên gặp phải cái kiểu..."
Nhất thời hắn không tìm ra từ thích hợp để miêu tả đám dân trại này: "Lần sau, cô chuyển sang địa điểm khác, vào thành phố, chắc chắn sẽ không bị thất vọng nữa."
Dù sao người thành phố đa phần đều thiếu khuyết thể lực, không mấy ai đáng khen về sức bền, hơn Mạnh Thiên Tư cũng không thể "động thú núi" trong thành phố, nếu điều động một đám thú cưng mèo chó sức chiến đấu cặn bã tới tiếp ứng thì cảnh tượng thật là...hơi bị "rúng động".
Mạnh Thiên Tư hậm hực, có điều cô thừa nhận: đúng là tình huống cực đoan thật, sinh thời hẳn sẽ không gặp lại lần thứ hai.
Nhất thời không ai nói gì, ánh mắt Giang Luyện rơi lên chân Mạnh Thiên Tư, Khưu Đống đã tìm lại giày cho cô nhưng cô chưa đi, đặt ở một bên, vẫn để chân trần như trước, bàn chân rất đẹp, gầy vừa phải, trắng trẻo xinh xắn, đến móng chân cũng được mài sửa sạch sẽ hồng hào, nhìn là biết được dưỡng cẩn thận.
Chiếc chuông vàng kia được đeo lên mắt cá chân phải, bởi mắt cá chân mảnh khảnh, đeo chuông vàng lên sẽ rất đẹp, mang lại cảm giác quyến luyến nương tựa lẫn nhau, dịu dàng quấn quít đầy thi vị, từ đó suy ra, nếu mắt cá chân quá to, đeo dây chuyền lên chắc chắn sẽ là một hiện trường thảm sát: Không phải dây chuyền ghìm chết cổ chân thì cũng là cổ chân căng chết dây chuyền.
Giang Luyện dời mắt đi, chợt nghĩ đến điều gì, ra hiệu về hướng đám dân trại bỏ chạy: "Những người đó sẽ không bị...ăn thịt đấy chứ?"
Mạnh Thiên Tư theo hướng nhìn sang: "Thú núi nếu không phải cực đói hoặc bị uy hiếp thì sẽ không dễ dàng tấn công con người, đây là 'động thú núi', còn gọi là 'thú núi qua đường', mượn thanh thế huy động toàn bộ lực lượng của chúng để dọa chạy đám người kia."
Dừng lại một chút, lại bổ sung: "Tất nhiên, họ có dao có búa, nếu cứ nhất định phải trêu chọc thú núi thì thú núi cũng sẽ không khách khí với họ."
Giang Luyện nhìn về chỗ băng bó trên người cô: "Nghe nói cô lấy thân làm bùa, có phải nếu có chuông vàng sẽ...không cần bị thương không?"
Mạnh Thiên Tư nhíu mày, đoán được là Khưu Đống lắm miệng.
Chuyện quỷ non vốn không nói với người ngoài, nhưng Giang Luyện đã kể nhiều bí mật thân thế của mình cho cô biết như vậy, lại tận mắt chứng kiến thú núi qua đường, Mạnh Thiên Tư cảm thấy tiết lộ một hai với hắn cũng không sao.
Cô gảy gảy một mảnh kim loại treo trên chuông vàng, hỏi hắn: "Anh nghe chuyện Thương Hiệt tạo chữ bao giờ chưa?"
***
Giang Luyện gật đầu.
Thương Hiệt tạo chữ là một trong những thần thoại sáng thế thời thượng cổ của Trung Quốc, cùng series với "Nữ Oa vá trời", "Hậu Nghệ bắn mặt trời", tương truyền Thương Hiệt "mặt rồng bốn mắt", tức là con ngươi kép, được vân trên mai rùa, dấu chim vết thú, hình dạng non nước truyền cảm hứng, sáng lập nên chữ tượng hình, kết thúc thời kỳ thắt nút dây để ghi nhớ.
Giang Luyện còn nhớ tiết lịch sử hồi tiểu học, cô giáo giảng đến đoạn này, từng tán tụng cống hiến của Thương Hiệu: "Các em nghĩ mà xem, thắt nút dây ghi nhớ bất tiện biết bao, mua con lợn thắt một nút, làm cái giá thắt nút thứ hai, lão Vương nhà bên nợ tiền em, lại thắt nút thứ ba, một năm sau, trên thừng toàn là nút thắt, ai mà nhớ được nút nào với nút nào chứ?"
Thế là cả lớp phá ra cười.
Giang Luyện cảm thấy, dù Thương Hiệt có thông minh thật thì những người phía trước Thương Hiệt làm gì ngu xuẩn đến mức miệt mài thắt nút vậy chứ? Nhưng mọi người đều cười, hắn cũng bèn cười hùa theo: Lúc hắn được Huống Đồng Thắng cho vào tiểu học thì đã quá lứa, không muốn biểu hiện mình khác người.
Mạnh Thiên Tư nói: "Ca dao có một bài về chuyện Thương Hiệt tạo chữ thế này, 'Thương Hiệt tạo chữ một gánh kê, truyền cho Khổng Tử chín đấu sáu, còn lại bốn thưng không truyền ngoài, để lại cho thuật sĩ vẽ bùa'. Ý bài ca dao này là Thương Hiệt tạo ra rất nhiều chữ, số lượng nhiều chừng một gánh hạt kê vậy đó, đại thánh nhân Khổng Tử học đến tay cũng chỉ có chín đấu sáu, bốn thưng còn lại chính là bùa chú, người thường căn bản xem không hiểu, chỉ có người đặc biệt trải qua nghiên cứu học tập mới biết được."
Giang Luyện gật đầu: "Nghe nói còn có một câu thành ngữ liên quan đến chuyện này, là 'tài cao tám đấu (*)', người đời sau dù chỉ biết tám đấu chữ, còn ít hơn Khổng Tử một đấu sáu nhưng đã có thể gọi là nhân tài rồi, nói chung là càng biết càng ít."
(*) Nguyên văn: 才高八斗 (tài cao bát đẩu), nghĩa là "tài trí hơn người".
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng: "Bùa chú cũng vậy, có một số bùa chúa cổ xưa quá mức phức tạp, truyền truyền rồi thất truyền, anh đưa cho người thời nay nhận chữ, căn bản là nhận không ra."
Giang Luyện nhớ tới những hoa văn kỳ dị khắc trên những mảnh kim loại của chuông vàng phục thú: "Của cô cũng là..."
Mạnh Thiên Tư không đáp lại ngay, chỉ dựng ngón tay đặt trước môi: "Thế này là ý gì?"
Giang Luyện bật cười: "Bảo tôi ngậm miệng lại, đừng nói."
Mạnh Thiên Tư lại duỗi thẳng cánh tay, lòng bàn tay cản ra ngoài: "Thế này thì sao?"
Trẻ con ba tuổi cũng hiểu, nhưng Giang Luyện biết hẳn cô có thâm ý, cũng nghiêm túc trả lời: "Bảo người ta đừng tới gần, tránh xa ra."
Mạnh Thiên Tư thu tay về, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Đèn đỏ dừng, đèn xanh đi; vẫy tay là bảo anh lại đây, đặt ngón tay trước môi là nhỏ giọng chút; lúc mở hội nghị, người chủ trì yêu cầu mọi người 'đứng lên', 'vỗ tay', mọi người liền đứng lên vỗ tay; ở ngã ba đường cao tốc có hai biển chỉ hướng, một cái đi Bắc Kinh, một cái đi Thượng Hải, thế là xe đi Bắc Kinh từ đó rẽ lên hướng bắc, xe đi Thượng Hải thì từ đó xuôi nam - nói thẳng ra là, bùa chú không hề phức tạp, bùa là ký hiệu hình vẽ, chú là giọng nói, đều dùng để dẫn dắt hành vi nào đó xảy ra, những ví dụ tôi ra dấu ban nãy cũng có thể gọi là bùa chú, là loại bùa chú thông dụng trong xã hội loài người, ai ai xem cũng hiểu."
Giang Luyện như sờ được chút manh mối, họng hơi phát khô.
Mạnh Thiên Tư nhẹ nhàng thở một hơi: "Có một quan niệm thế này, bốn thưng phù chú Thương Hiệt để lại không phải là cho người xem, trên đời này ngoài loài người ra còn có chim bay cá nhảy, sông nước núi non, thậm chí là những thế lực không giải thích được, nhưng giữa hai bên có ngăn cách, muốn đả thông rào cản này cần phải mượn một công cụ nào đó để 'thông tắc'. Lấy một ví dụ đơn giản, anh từng ở nhà lão Gàn, cũng không xa lạ gì với mặt nạ rước thần: trong phong tục dân tộc Tương Tây, na diện sư còn gọi là ba đại, họ đeo mặt nạ rước thần, sử dụng thủ quyết ba đại, mới có thể giao tiếp với thần quỷ, mặt nạ và thủ quyết có thể coi là công cụ phá vỡ rào cản giữa người và quỷ."
Giang Luyện nghe hiểu: "Bùa chú cũng là công cụ đả thông rào cản?"
Mạnh Thiên Tư gật đầu: "Người thường rất khó lý giải loại bùa này truyền ra ngoài như thế nào, được 'bắt tín hiệu' như thế nào, anh có thể hiểu nó như một loại sóng, anh nhìn không thấy, sờ không được, nhưng nó thật sự đang phát huy tác dụng, trong hiệu ứng cánh bướm, cánh bướm rung động không phải còn có thể gây nên bão táp cách đó vặn dặm sao? Thế giới là một hệ thống động lực khổng lồ, một dấu tay, một loại bùa chú hoàn toàn có thể mượn phản ứng dây chuyền liên tiếp này truyền ra ngoài, hướng đến người bắt sóng."
Nói tới đây, cô đột nhiên hỏi một câu: "Tôi nói nhiều vậy, có phải anh cảm thấy tôi rất có văn hóa không?"
Giang Luyện không ngờ được cô sẽ hỏi như vậy, nhất thời dở khóc dở cười, không biết phải trả lời thế nào.
Mạnh Thiên Tư cười khanh khách: "Tất nhiên không phải tôi nghĩ ra rồi, là cụ Đoàn nhà tôi, bà ấy là nữ sinh viên du học thời Dân quốc, những năm hai mươi ba mươi, lúc mọi người đại đa số đều vẫn đang nói quỷ luận thần, bà ấy đã dựa vào khoa học giải thích cái này cái kia rồi."
Nói tới đây, trong lòng hơi phiền muộn: Cụ Đoàn Văn Hi mất trên đường tìm xương rồng ở Côn Luân.
Cô cúi đầu nhìn chuông vàng nơi mắt cá chân: "Chúng tôi là quỷ non, giao tiếp với chim bay cá nhảy, sông núi đầm rừng, chiếc chuông vàng phục thú này có chín mảnh chuông nhỏ, trên mỗi mảnh chuông nhỏ đều khắc một loại hoa văn bùa phức tạp, tổng cộng chín cái, là vật độc hữu của quỷ non, một trong số đó chính là 'động thú núi' - có lúc tôi nghĩ, có khả năng bùa chú trong bốn thưng ấy đã được quỷ non chia vào chín cái này."
Giang Luyện lẩm bẩm: "Hèn chi các cô lo lắng giữ gìn chuông vàng như vậy, rơi vào tay người có dụng tâm khác thì nguy."
Mạnh Thiên Tư liếc hắn: "Anh nghĩ sai rồi."
"Bất kể là anh hay Bạch Thủy Tiêu cầm chuông vàng này đều chẳng có tác dụng gì. Nói thẳng ra thì chuông vàng là công cụ, cần mật mã để mở ra, nhưng các người không có mật mã, mà tôi..."
Cô chỉ tay vào mình, cười xán lạn: "Vừa là công cụ, vừa là mật mã."
Trên đời này, chỉ người ngồi trên ngai vàng quỷ non mới có thể dùng được chuông vàng phục thú, những người khác không thể, bảy vị cô bác không thể, cụ Đoàn cũng không thể.
Chuông vàng mất tích đương nhiên là chuyện lớn, bởi chiếc chuông vàng này không phải là của cô, còn phải truyền xuống tiếp - nhưng đối với cá nhân cô mà nói thì không tính là đả kích trí mạng, cũng không vì mất chuông vàng mà bó tay hết cách.
Bởi cô trời sinh đã là bùa, một lá bùa người.
Từ nhỏ cô đã thành thạo chín điệu múa bùa, rạch mười hai nét bút máu hình cung chính ngược trên người, múa điệu múa bùa trong núi rừng tăm tối, cô chính là hoa văn bùa chú sống biết múa.
Bùa người thân máu.
***
Những băn khoăn khi trước vẫn nghĩ không thông rốt cuộc cũng được giải, Giang Luyện cười rộ: "Bảo sao dọc đường tới đây, bất kể tình thế hung hiểm thế nào, cô cũng một mực không căng thẳng gì, hóa ra là có chiêu lớn."
Lớn hơn "gắng chạy" của hắn nhiều, hơi có cảm giác gà trụi đuôi đứng cạnh phượng hoàng.
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: "Quỷ non có giới luật, nếu không đặc biệt nguy hiểm thì không thể dùng bừa bãi, mượn dùng loại sức mạnh không thể nắm bắt này phải thành kính mời thỉnh, không thể gọi là tới đuổi là đi... Người phải có lòng kính sợ."
Hơn nữa, không có chuông vàng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cô cũng chẳng muốn lấy dao rạch mình, nhất là 'động thú núi', trăm thú đáp lời triệu tập, ào ạt ra khỏi tổ, sẽ tổn thương nguyên khí rất nặng.
Nhiều hơn nữa cũng không thể nói ra tiếp được, dù sao Giang Luyện cũng không phải người nhà quỷ non, Mạnh Thiên Tư đổi chủ đề: "Đợi bao giờ trời sáng thì anh đi?"
Giang Luyện hỏi một đằng đáp một nẻo: "Tôi có thể giúp gì không?"
Kỳ quặc, người trước đó vội vàng muốn về giờ lại dây dưa không muốn đi, Mạnh Thiên Tư nhìn hắn, chợt nghĩ ra: "Anh lo lắng chuyện thận châu hả?"
Ấn đường cô lóe ra chút sắc thái khoe khoang: "Yên tâm, nói lời giữ lời tôi vẫn biết, sau khi anh và hai người Huống Mỹ Doanh hội hợp, có thể tới Vân Mộng Sơn chờ... Dù sao cũng phải chờ đến lúc tôi xong việc bên này trở về rồi mới nói tiếp được."
Giang Luyện đáp: "Cũng không phải..."
Hắn chỉ về phía mấy hộ núi cách đó không xa: "Tôi nghe nói Mạnh Kình Tùng không kịp tới đón cô, người của cô lại không nhiều, đám Bạch Thủy Tiêu bị đuổi đi rồi nhưng khó nói có thể trở lại hay không, cô biết con ả này mà."
Cũng phải, con ả Bạch Thủy Tiêu này dù chỉ còn móng tay cũng có thể quay lại cào.
"Tôi thì còn ổn, bị thương không nặng, còn có thể ra sức, hay là để tôi đưa cô một đoạn đường đi, chờ đến lúc cô và Mạnh Kình Tùng hội hợp rồi lại nói."
Lý do này hợp tình hợp lý, Mạnh Thiên Tư liếc thoáng qua mấy hộ núi, người nào người nấy đều nghiêng nghiêng ngả ngả, Khuông Tiểu Lục và một người khác bị trọng thương, dẫn theo sẽ làm hao tổn nhân lực, cô định để lại một người chăm sóc cho hai người họ, chỉ mang những người bị thương nhẹ lên đường, nhân thủ qua thực bị giảm xuống, Giang Luyện bằng lòng hỗ trợ sẽ đỡ được không ít.
Cô nhìn sang Giang Luyện: "Tôi không trả tiền đâu."
Giang Luyện nói cô: "Nhà lắm tiền thế mà vẫn ki bo, thật biết làm chủ nhà mà..."
Hắn nhìn ra Mạnh Thiên Tư hơi mệt mỏi, bèn kết thúc cuộc nói chuyện này, đứng dậy muốn đi: "Không lấy tiền, dù sao ban nãy cũng là được bé hổ nhà cô cứu một mạng..."
Mạnh Thiên Tư phì cười, cô nhắm mắt lại, định chợp mắt một lúc, song vừa lùi ra sau tựa người, gáy bị cộm, "á" lên một tiếng.
Lúc mở mắt ra, Giang Luyện đã ngồi xuống cạnh cô, bảo: "Dịch ra đi, tôi xem thử xem."
Mạnh Thiên Tư nhích người, Giang Luyện thấy rõ rồi, đưa tay sờ sờ: "Là một cục bướu cây, có dao không?"
Cũng không đợi cô trả lời, liếc thấy có con dao bên cạnh bèn nhặt lên gọt cái bướu đi, gọt xong cũng không dừng tay, trên gọt dưới đào, Mạnh Thiên Tư nói: "Mất công vậy làm gì... Đổi chỗ là được mà."
Tay Giang Luyện bận rộn không ngừng, nhìn lưỡi dao ánh bạc cười cười: "Bề mặt thân cây hình cung, sau đầu hình cầu, lưng lại hơi cung, cô có đổi nhiều vị trí hơn cũng chưa chắc đã hợp... Con người cũng thật kỳ quặc, thà rằng động cước cũng không muốn động thủ, trên đời này làm gì có chuyện chỉ dựa vào chân là có thể tìm được tổ ấm chứ, cuối cùng vẫn phải động thủ đó thôi."
Trong lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động, liếc nhìn Giang Luyện: Lời này của hắn như đang nói chính hắn vậy, từ không tìm được tổ ấm, phải vừa xúc vừa khoét cái hố gặp gỡ, xây tổ cho mình, ví dụ như...làm trộm phải luyện chạy.
Cô nói: "Có chuyện này tôi vẫn muốn hỏi anh."
Giang Luyện cẩn thận xem chỗ gọt khoét, tay vẫn bận rộn: "Cô hỏi đi."
"Là về chuyện anh kể, Huống Đồng Thắng dạy dỗ các anh, rốt cuộc ông ấy tìm anh, Vi Bưu, và cả những người bị ông ấy loại đi, là để làm gì?"
Tay Giang Luyện khựng lại, ánh mắt hơi tối xuống, lại nhanh chóng khôi phục như thường: "Không phải đã nói rồi à, giúp ông ấy làm việc, chăm sóc cho Mỹ Doanh."
Mạnh Thiên Tư quan sát sắc mặt hắn: "Nói vậy quá sơ lược, lúc anh nói đến đoạn này, tuy đã bị chuyển đi rất mơ hồ nhưng có một vài chi tiết lại nối vào với nhau lại không logic."
Giang Luyện không nói gì, động tác trên tay hơi chậm lại, không nhìn cô song lời cô nói lại từng chữ từng chứ rót vào tai.
"Huống Đồng Thắng 106 tuổi rồi, là người rất lạc hậu, có rất nhiều cách làm cách nghĩ đã không còn hợp lý, thậm chí là đã bị cấm vào thời buổi hiện đại, vào thời của ông ấy thì vẫn được chấp nhận; giúp việc, thân thể khỏe mạnh đầu óc tháo vát là được, chăm sóc cho Huống Mỹ Doanh, bác sĩ, y tá đều có thể, nhưng ông ấy ngàn chọn vạn tuyển, bới lông tìm vết, đến cả đạo đức nhân phẩm cũng phải cân nhắc; lại liên tưởng tới chồng của Huống Vân Ương, Huống Phượng Cảnh, đều là giữa chừng rời bỏ, ông ấy còn từng giậm chân mắng..."
"Tôi nghe me lớn của tôi nói, trước giải phóng rất thịnh hành con dâu nuôi từ bé, không chỉ nuôi con dâu từ bé mà cũng có một vài nhà hiếm hoi nuôi cả bé trai để sau này lớn lên rồi làm con rể."
Việc đã xong, Giang Luyện phủi vụn gỗ dính trên tay đi.
Mạnh Thiên Tư hơi ngập ngừng: "Anh và Vi Bưu, đều là vậy phải không?"
Giang Luyện lặng thinh một thoáng, chợt nở nụ cười, giọng ung dung: "Cụ nuôi tôi đúng là có ý đó, nếu Mỹ Doanh lấy chồng, ông ấy không yên tâm gả cô ấy ra ngoài cũng là điều dễ hiểu."
Mạnh Thiên Tư ồ một tiếng.
"Vậy, quyết định cuối cùng là của Huống Mỹ Doanh hay là Huống Đồng Thắng?"
Giang Luyện nhìn cô, hơi buồn cười: "Cụ nuôi tôi dẫu là người lạc hậu nhưng cũng biết cái gì là tự do yêu đương, đương nhiên là Mỹ Doanh quyết định rồi."
"Nhưng Huống Mỹ Doanh thích Vi Bưu?"
Giang Luyện hơi bất ngờ: "Sao cô biết?"
Đến cả Vi Bưu cũng không biết, mấy năm nay cứ ghen tuông loạn xạ với hắn.
Mạnh Thiên Tư nhướng mày: "Khó nhìn ra lắm à? Lúc bị tôi giam giữ ở Vân Mộng Sơn, họ ở chung một phòng, nếu cô ấy thích anh thì đã kiêng kỵ rồi."
Cũng phải, Giang Luyện gật đầu: "Con người Vi Bưu không tệ, Mỹ Doanh rất biết chọn."
Hắn muốn dừng lại ở đó, nhưng Mạnh Thiên Tư lại không định dừng lại: "Nhưng tại sao Huống Mỹ Doanh lại không thích anh?"
Cô từng gặp Vi Bưu, xét về các mặt, người đó cũng không quá xuất sắc."
Giang Luyện nhún vai: "Chuyện củ cải bắp cải thôi mà, khó hiểu lắm à?"
Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm vào mắt hắn: "Rốt cuộc là cô ấy không thích anh, hay là anh làm cho cô ấy không thích anh? Một người đàn ông, muốn làm phụ nữ thích mình có thể sẽ phải phí chút sức lực, nhưng muốn làm phụ nữ không thích mình thì thực ra rất dễ."
Thân mình Giang Luyện hơi cứng lại, từ lúc nói chuyện tới giờ, lần đầu tiên đáp lại ánh mắt cô.
Xung quanh rất yên lặng, ánh lửa rọi lên gò má họ, cũng ngấm vào mắt, ánh mắt nhuốm ánh lửa, đan vào nhau biến thành lớp chắn, ai cũng khó nhìn thấu, không ai nhìn thấu ai.
Một lúc lâu sau, Giang Luyện mới cất tiếng: "Cô Mạnh, cô hỏi nhiều quá đó."
Mạnh Thiên Tư bình tĩnh đáp: "Tôi chỉ muốn biết anh là người thế nào thôi, hơn nữa, anh có thể không trả lời mà."
Không sai, hắn có thể không trả lời.
Thoáng sững người, sự cảnh giác nơi đáy mắt Giang Luyện bỗng biến mất, trên mặt lại treo lên nụ cười như biển hiệu, tựa như tất cả mọi chuyện mới rồi đều chưa từng xảy ra, hắn chỉ vào thân cây: "Được rồi, cô thử xem."
Là không bằng lòng đi sâu hơn, Mạnh Thiên Tư cũng không truy hỏi tới cùng, cô tựa người lên cây, hơi ngẩn ra.
Hắn nhìn thì như gọt khoét bừa bãi nhưng thực chất lại rất vừa người, chỗ cột sống hơi hõm vào, trên ót cũng được kê lót rất thoải mái.
Cô khen: "Làm mộc không tệ."
Giang Luyện gật đầu: "Cũng là sở trường."
Vừa nói vừa chống đầu gối đứng lên, nhưng ngồi xổm đã lâu, vừa dùng sức lại đã động tới vết chém trên lưng, ấn đường hơi nhíu rồi lại lập tức mỉm cười, ra vẻ không sao: "Vậy cô nghỉ ngơi trước."
Mạnh Thiên Tư thấy chỗ áo nơi miệng vết thương sau lưng hắn thấm ra màu máu.
Không chỉ ở đó, vết thương trên người hắn đều không được băng bó tốt, lúc gọt khoét, trên cánh tay thậm chí còn trượt xuống vết máu rất nhỏ, cũng không phải là tay nghề băng bó của hắn quá vụng, hẳn là dùng vải ấn thẳng lên vết thương, không đắp thảo dược gì. Mạnh Thiên Tư đoán là hắn không hiểu biết về thảo dược lắm, hơn nữa, dược liệu xung quanh đều đã bị Khưu Đống dẫn người hái hết, cung cấp cho cô và người bị thương còn ngại không đủ nữa là đưa cho hắn dùng.
Mạnh Thiên Tư gọi hắn lại: "Đợi đã."
Cô cầm đống thảo dược đặt bên cạnh vốn để dành cho ngày mai đổi thuốc lên, dùng nhánh cỏ buộc gọn lại rồi ném cho hắn: "Nhai nát lá cây đắp lên vết thương rồi hãy băng bó, hiệu quả cầm máu sẽ tốt hơn chúng, là cách của quỷ non chúng tôi, dùng khá ổn."
Nói rồi dịch người, để lộ góc tựa vào cây đằng sau lưng: "Cảm ơn anh cái này."
Nói xong, cô đổi một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.
Không xem phản ứng của Giang Luyện nữa.
Nhưng vẫn lờ mờ biết rằng, lửa trại đang cháy hừng hực, Giang Luyện đứng tại chỗ một lúc rồi mới rời đi.
- Hết quyển III -