Vừa ra khỏi cửa phủ, đã nhìn thấy Tiêu Dận khoanh tay đứng trước xe ngựa, hình như hắn đã đợi ở đây rất lâu, trên đầu vai đầy những mảnh hoa rơi.
Hôm nay hắn cũng mặc Hồ phục, áo gấm đen viền vàng, vô cùng cao quý. Mái tóc đen tết thành đuôi sam sau đầu tăng thêm vài phần tuấn mỹ. Trâm cài tóc gắn đầy họa tiết nhỏ màu vàng, làm nổi bật khuôn mặt tôn quý giống như thần tiên.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngoái đầu lại nhìn nàng.
Khuôn mặt trầm lạnh như băng, nhưng đôi mắt màu tím lại nhìn chăm chú, trong đáy mắt như bốc lên ngọn lửa cực kỳ nóng bỏng, giống như muốn thiêu đốt lớp băng trên mặt hắn.
Hoa Trứ Vũ bị hắn nhìn mãnh liệt như vậy, cảm thấy hơi lúng túng. Nàng bình tĩnh thi lễ với Tiêu Dận, rồi đi vòng qua cỗ xe ngựa sang trọng của hắn, đến chỗ chuồng ngựa dắt một con ngựa ra.
Đợi đến khi nàng và Hồi Tuyết cưỡi ngựa đi trước, Lưu Phong vốn luôn kiệm lời đứng bên Tiêu Dận cũng phải thở dài một câu: “Hôm nay, Đan Hoằng cô nương nhất định sẽ trở thành một đóa hoa trên thảo nguyên Bắc Triều chúng ta.”
Tiêu Dận vươn tay hái xuống một đóa hoa, tùy ý thưởng thức trong tay.
“Về sau, không cho phép ngươi bình luận về nàng.” Cho dù là khen cũng không được.
Lưu Phong nhìn vẻ mặt của Tiêu Dận, mới vừa rồi còn rất tốt sao đột nhiên lại giận dữ như vậy, hắn cuống quít ngẩng đầu nhìn trời. Hắn có phần không hiểu, sao điện hạ có thể nói ra một câu trẻ con như vậy.
Tiêu Dận nhẹ nhàng vỗ về đóa hoa trong tay, trên môi khẽ nở nụ cười.
Nền trời màu xanh lam, những đám mây mờ nhạt như lụa mỏng, mấy cánh chim cô độc chậm rãi bay qua thảo nguyên. Ánh nắng chiếu trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, còn vài vũng tuyết sót lại, đẹp như một bức tranh tươi mát mà lộng lẫy.
Lúc Hoa Trứ Vũ cưỡi ngựa đi theo Hồi Tuyết tới chân núi ven hồ Tháp Nhĩ, nơi đó đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Đủ các loại trang phục dân tộc Bắc Triều, nhìn từ phía xa giống như những đóa hoa nở rực rỡ trên nền thảo nguyên.
Hoa Trứ Vũ đi theo Hồi Tuyết ngồi lên trên đài cao. Chỉ một lát sau, Bắc Đế và nhóm hậu phi cũng tới, theo sau họ là các đại thần trong triều.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Đế Tiêu Kiền, thấy ông có vẻ ngoài tuấn lãng, khi còn trẻ chắc cũng cướp đi không ít trái tim thiếu nữ. Chỉ là năm tháng không buông tha con người, ông ta cũng già đi, ánh mắt dù còn tinh lệ, nhưng khóe mắt đã lộ ra sự mệt mỏi của năm tháng, tinh thần hình như cũng không được tốt. Ông vừa ngồi xuống, liền thoải mái dựa lưng vào ghế.
Bên cạnh ông luôn có một người phụ nữ ăn mặc quý phái, trên bím tóc quấn những sợi tơ vàng lấp lánh. Bên trên cũng che mạng không thấy rõ khuôn mặt. Chỉ lộ một đôi mắt loan vẽ viền đỏ rực như ánh trăng non, khiến cả khuôn mặt cũng trở nên quyến rũ.
“Bà ấy là Dạ Phi mà Hoàng Thượng sủng ái nhất.” Hồi Tuyết dõi theo ánh mắt của Hoa Trứ Vũ, khẽ nói.
Không trách bà ta được sủng ái, người phụ nữ giống như một ly rượu ngon, khiến người ta say mê trong hương vị tinh khiết của bà ta, càng đắm càng say.
Sau khi bái lạy Bắc Đế, các màn biểu diễn cũng lần lượt nối tiếp nhau.
Cưỡi ngựa, bắn tên, vũ đạo, luận võ…… Màn nào cũng vô cùng náo nhiệt, những tiếng ủng hộ sóng sau cao hơn sóng trước. Một vài thanh niên chiến thắng, nhận được đai gấm của các thiếu nữ, mừng đến tươi cười rạng rỡ.
Đưa đai gấm là tập tục bày tỏ tình cảm của thiếu nữ trên thảo nguyên, ngay cả Hồi Tuyết cũng đang cầm một chiếc đai gấm, quấn quít đeo trên cổ tay, cũng không biết cô ấy muốn tặng cho ai. Bây giờ Hoa Trứ Vũ mới biết biết, thứ Hồi Tuyết thêu trước lò than sưởi ấm hôm đó là chiếc đai gấm này.
Ở trên sân đang tiến hành thi đấu vật, các thân vệ của Tiêu Dận cũng tham gia, Hoa Trứ Vũ để ý ánh mắt Hồi Tuyết luôn đặt trên người Lưu Phong, trong lòng bừng tỉnh. Cuối cùng, khi Lưu Phong đem đối thủ ném ra ngoài, bốn phía vang lên những tiếng hoan hô rợp trời.
Hồi Tuyết đứng dậy đang định đi qua đó, nhưng cũng không nghĩ tới có thêm bốn năm cô nương cũng dũng cảm đứng dậy, nhất thời, cổ tay Lưu Phong đeo đầy những chiếc đai gấm đỏ vàng lục lam. Hồi Tuyết nhăn mặt, cắn răng ngồi xuống.
Hoa Trứ Vũ nhìn thấy, trong lòng thầm than một tiếng.
Sau khi kết thúc đấu vật, chính là trận đấu long trọng nhất lễ hội: Tranh đoạt tuyết liên.
Tuyết liên là một loại kỳ hoa sinh trưởng trên đỉnh tuyết sơn, một năm chỉ có vài ngày nở hoa, đó chính là mấy ngày tổ chức lễ hội này, được bắt đầu tổ chức từ mười năm trước, chính là trận đấu được mong chờ nhất lễ hội. Đó là nguyên nhân vì sao lại tổ chức lễ hội dưới chân núi tuyết sơn.
Trận đấu này khó khăn hơn những trận trước rất nhiều, đường leo lên núi là một đoạn đường hung hiểm, những thứ mang theo tùy thân ngoài dây thừng cũng chỉ có vũ khí của mình thì không còn gì khác. Nhưng trong quá trình leo lên, còn phải đánh nhau với những đối thủ khác, ngăn cản người khác lên đỉnh núi trước. Cho nên, thí sinh tham gia phải đủ can đảm, võ công cao cường.
Mỗi một năm, các tộc đều phái những thanh niên ưu tú tham gia, tranh đoạt được tuyết liên có thể đạt được danh hiệu dũng sĩ tối cao, hơn nữa, còn có thể dẫn người phụ nữ trong lòng đến xin Hoàng Thượng tứ hôn dưới sự bảo hộ của thần Tát Mãn.
Trước trận mở màn, thị vệ phủ Thái Tử đưa tới cho các nàng hai chiếc “Thiên lý nhãn” (ống nhòm) , chắc là sợ bọn họ leo lên cao, các nàng ở dưới nhìn không được rõ. Nhưng Hoa Trứ Vũ không có hứng thú gì với trận đấu này, chỉ muốn ra ngoài đi lại.
Hồi Tuyết bỗng nhiên “Oa” một tiếng, nói: “Đan Hoằng, cô xem, kia không phải là điện hạ sao?”
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu liền thấy, quả nhiên, trong hai mươi thí sinh tham dự kia, đúng là có Tiêu Dận. Hắn đã thay một bộ quần áo thường dân màu đen, nhưng đứng trong đám người vẫn giống như hạc trong bầy gà, khiến người khác chú ý.
Nhưng người nổi bật cũng không chỉ có một mình hắn, mà còn có một người đàn ông trẻ tuổi đáng chú ý nữa. Trang phục của hắn không bình dân như Tiêu Dận, mà là quần áo gấm màu đỏ, cao quý, lộng lẫy, lóa mắt. Hơn nữa, trên quần áo của hắn chi chít đủ hoa văn, cẩn thận nhìn lại thì chính là hoa văn hình đồng tiền.