“Chỉ cần em ngoan ngoãn đợi, tụi nhỏ sẽ không có bất cứ chuyện gì.” Lục Ngôn nói rất nhẹ nhàng.
Tần Thanh Thủy phẫn nộ: “Lục Ngôn, chúng nó là con của anh.”
“Cho nên em đang lo lắng điều gì?”
Tần Thanh Thủy nghẹn ứ, không nói tiếp nữa. Đúng thế, cô đang lo lắng cái gì? Lục Ngôn chẳng qua chỉ là lợi dụng đứa bé, ép cô trở về bên cạnh anh mà thôi.
Sân bay cách thành phố khá xa, khi đến nơi thì thời gian làm việc của Tần Thanh Thủy đã đến rồi.
Lúc này Cố Thành Danh gọi điện đến.
Tần Thanh Thủy nhìn điện thoại, nhất thời do dự. Sau khi bắt mắt thì cô nên nói cái gì? Nói mình chuẩn bị về nước rồi sao?
Lục Ngôn liếc nhìn cô, trực tiếp rút điện thoại trong tay cô ra, trước khi cô nổi nóng thì nhanh chóng tắt máy, sau đó tắt nguồn.
“Đi thôi.” Anh để lại điện thoại của cô vào trong túi của mình.
Cả đoạn đường Tần Thanh Thủy tức giận nên không có nói thêm câu nào với anh, cô luôn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng càng nghĩ đến chuyện này cô càng thấy phiền não.
Khi về nước đã là buổi đêm.
Tần Thanh Thủy nhìn dòng người xung quanh, cảm giác trong lòng có chút kỳ diệu, chắc chính là cảm giác xa quê lâu ngày mới được trở về.
Hai người lên xe, Tần Thanh Thủy trực tiếp hỏi: “Đi đâu?”
“Về nhà.”
Lục Ngôn hơi dừng lại, bổ sung thêm: “Tụi nhỏ cũng ở đó.”
Tần Thanh Thủy lại hơi nhíu mày, về nhà, là về nhà nào? Nhà cũ?
Nghĩ đến Lê Nguyệt Ly, trong lòng cô vẫn có chút không muốn đi.
Ban đầu Lê Nguyệt Ly chính là vì cháu mới để Lục Ngôn lấy cô, bây giờ để Lê Nguyệt Ly biết cô giấu con cháu của nhà họ Trần hai năm, không phải càng nhìn cô không thuận mắt hay sao?
“Mẹ rất thích hai đứa trẻ.” Dường như nhìn ra sự lo lắng của Tần Thanh Thủy, Lục Ngôn nhàn nhạt nói: “Tụi nhỏ cũng không khóc nháo.”
Tần Thanh Thủy cảm thấy không đúng: “Anh từ khi nào mang chúng trở về?”
“Ngày hôm qua.”
Tần Thanh Thủy có chút buồn bực, ngày hôm qua cô sợ Lục Ngôn đi theo nên không dám đi thăm con, không ngờ anh vào lúc đó lại ra tay.
Hai người đến nhà họ Lục, Tần Thanh Thủy vội vàng xuống xe, cô không đợi Lục Ngôn xuống xe đã vội vã xông vào nhà họ Lục.
Lục Ngôn nói tụi nhỏ không có khóc, Tần Thanh Thủy một chút cũng không tin. Khả Khả có thể bình tĩnh một chút, nhưng công chúa nhỏ như Mai Mai tóm lại rất thích khóc.
Tuy nhiên đi đến cửa, Tần Thanh Thủy đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười lớn, cô nghe thấy tiếng của Lê Nguyệt Ly, còn cả giọng của hai đứa nhỏ.
Bước chân của Tần Thanh Thủy chậm lại, từ cửa nhìn vào, biểu cảm của cô rất kinh ngạc.
Nhà họ Lục trước giờ đều sạch sẽ đã không thấy nữa, nhưng bây giờ, trên thảm trải sàn, trên ghế còn có một tầng cát đất, còn cả một đống đồ chơi.
“Bà nội, nhìn cháu xây lâu đài này!” Giọng nói mềm nhũn của Mai Mai vang lên.
Lê Nguyệt Ly ngồi ở bên cạnh cô bé, nghe thấy thế thì quay sang nhìn, khen: “Mai Mai làm rất đẹp!” Sau đó càng nhìn mặt mày cháu gái càng thấy cưng, hôn lên đó một cái.
Ở trong ấn tượng của Tần Thanh Thủy, Lê Nguyệt Ly luôn ưu nhã lạnh lùng, nhưng Lê Nguyệt Ly của bây giờ đều là sự thân thiện hòa ái.
Bước chân của Tần Thanh Thủy bỗng dừng lại, nhìn bên trong ba người vui vẻ nói cười, cảm giác trong lòng có chút vi diệu.
Trong quá trình bọn trẻ lớn lên, chỉ có mẹ ở bên là không đủ.
Trong lúc nhất thời, trong lòng của Tần Thanh Thủy có chút giãy giụa.
Lục Ngôn đi tới, thấy cô vẫn đứng ở bên ngoài, liếc mắt thấy cảnh tượng ở bên trong, cũng lặng lẽ đứng đó không lên tiếng.
Khả Khả phát hiện ra Tần Thanh Thủy, mặt mày vui vẻ, vội vàng chạy đến: “Mẹ!”
Mai Mai lập tức dừng động tác trên tay, ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức cũng bỏ lại đồ chơi và bà nội.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
“Mẹ cũng nhớ các con, bảo bối.” Tần Thanh Thủy ôm chặt hai đứa bé.
Mai Mai đang muốn nói thì nhìn thấy Lục Ngôn, kinh ngạc thốt lên: “Chú ăn trẻ con?!”
Lục Ngôn khẽ cau mày.
Đổi lại trước đây, anh chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ biết là con của mình, anh bỗng không vừa ý, chọc chọc vào cái má phúng phính của cô bé: “Gọi ba.”
Mai Mai lập tức trốn trong lòng của Tần Thanh Thủy, rụt rè nhìn Lục Ngôn.
Tần Thanh Thủy xoa đầu hai đứa trẻ, dịu dàng nói: “Gọi đi.”
Mai Mai vốn đã có ấn tượng không tốt với Lục Ngôn, lúc này nói thế nào cũng nhất quyết không gọi.
Khả Khả cũng cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Ngôn, cứ nhìn vào chú xấu xa mà em gái hay nói!
Trẻ con đặc biệt rất dễ có ấn tượng tốt với ai tốt với chúng, ví dụ đối với Lê Nguyệt Ly. Còn Lục Ngôn trước đây tạo cho chúng ấn tượng không tốt, lúc này nhất thời cũng khó thay đổi.
Thấy tụi nhỏ không gọi, Tần Thanh Thủy cũng không tiếp tục miễn cưỡng, chỉ có Lục Ngôn mặt mày tối đen đứng ở một bên.
Con của anh rất thân thiết với Cố Thành Danh, mà lại phòng bị với anh.
Lê Nguyệt Ly ngồi bên đó, phủi cát trên người, mắt liếc nhìn Tần Thanh Thủy, ánh mắt đó vẫn lạnh nhạt như trước kia: “Vào đi, cơm nước đều đã làm xong rồi.”
Tần Thanh Thủy dẫn tụi nhỏ bước vào, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Cô ở trước mặt Lê Nguyệt Ly luôn không được tự nhiên.
Có hai đứa trẻ, bữa ăn đầu tiên theo đúng nghĩ của một gia đình vẫn coi như vui vẻ hòa hợp.
Chỉ là hai đứa trẻ rất dính với Tần Thanh Thủy, ăn cái gì đều sẽ nhớ đến Tần Thanh Thủy.
Ở trong mắt Lê Nguyệt Ly, cách nghĩ ở trong lòng trước giờ bị xóa bỏ, lại nhìn Tần Thanh Thủy, cũng không có không thuận mặt như thế nữa.
Danh Sách Chương: