• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thấy cô không trả lời, Thẩm Từ Sinh trực tiếp cúi người xuống nhìn cô.

Hứa Thư bị hành động đột ngột của anh làm cho giật mình, đôi mắt cô lập tức trở nên bối rối.

"Anh! anh muốn làm gì?"“Em sợ cái gì chứ?” Khóe môi anh cong lên, đưa tay sờ sờ mặt cô, “Tôi thấy trên mặt em có sợi lông mi, tôi chỉ định lấy nó xuống cho em thôi mà.

”Hứa Thư chớp mắt, nín thở, rồi nhỏ giọng nói "cảm ơn".

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tần phu nhân từ trên lầu đi xuống nhìn thấy một màn này, ho khan hai tiếng.

Thẩm Từ Sinh làm như không nghe thấy.

“Anh Thẩm, có người tới.

” Lỗ tai cô đỏ lên, quay đầu đi chỗ khác.

"Chúng ta cũng không làm gì cả, có gì mà phải lo lắng người khác nhìn thấy chứ?"Lúc này Hứa Thư rất muốn đánh anh một cái.

“Từ Sinh!” Giọng nói đầy tức giận.

Người trước mặt không vội quay người lại.

“Theo ta về nhà.

” Tần phu nhân tức giận đến thở không thông.

Chuyện xảy ra hôm nay không chỉ giáng một đòn nặng nề vào nhà họ Tần mà còn giống như tát một cái vào mặt Tần Dung.

Bà ta giúp Tần Nhiêm chuẩn bị tiệc đính hôn, tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau, người ngoài có thể thấy bà ta đặt hết tâm tư cùng sự tin tưởng vào Tần Nhiêm.

Nhưng những gì Thẩm Từ Sinh làm hôm nay đã hoàn toàn biến ý tốt của Tần Dung thành ác ý.

Không biết vài bữa nữa bên ngoài sẽ đồn bà ta thành dạng người gì.

Hơn nữa Tần phu nhân còn là người rất coi trọng thể diện.


Thẩm Từ Sinh kéo Hứa Thư ra phía sau, thân hình cao lớn của anh hoàn toàn bao phủ lấy cô.

“Buổi tối con sẽ về.

” Anh nói, không quay lại.

Tần phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Xem ra mặt mũi của con bây giờ càng ngày càng lớn nhỉ.

""Con luôn là người như thế.

"Nói thật, lúc đầu là bởi vì tình cảm năm xưa, cho nên anh cho bà ta chút mặt mũi.

Thẩm Từ Sinh là người như thế nào, mười năm nay Tần Dung chưa từng hiểu rõ.

Anh rất giống với Thẩm Vi Thành, dù bà ta và Thẩm Vi Thành đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng bà cũng không biết người đàn ông đó là người như thế nào.

Không khí như chết lặng.

Trước khi Tần phu nhân rời đi, bà chỉ để lại một câu: “Người nhà họ Thẩm đều không phải người thứ tốt đẹp gì.

”Cánh cửa mạnh mẽ đóng lại, Hứa Thư run rẩy.

Người trước mặt nhét hai tay vào túi quần, bóng lưng có chút cô độc.

“Anh Thẩm.

” Cô ngập ngừng gọi anh, “Anh không sao chứ?”Thẩm Từ Sinh quay lưng với Hứa Thư, cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.

Nhưng làm gì có người bình thường nào mà không khó chịu khi nghe những lời như vậy chứ.

Thẩm Từ Sinh chậm rãi thở ra một hơi, lắc đầu: “Ừm, không sao.

”"Hả?"Anh cười quay người lại, bình tĩnh dịu dàng hỏi: "Đói bụng chưa? Tôi đưa em đi ăn tối.

"Hứa Thư nhìn thẳng vào mắt Thẩm Từ Sinh, cô không thể nhìn ra được nụ cười đó là thật hay giả.

Anh thực sự không buồn sao?Cô lại nhớ đến những gì Thẩm Từ Sinh từng nói, người nổi tiếng cũng là người mà.

Cho dù anh có tài giỏi thế nào, thì anh vẫn chỉ là một người bình thường, tim anh cũng sẽ đập điên cuồng khi ở bên cạnh người anh thích.

“Đi thôi.

” Thấy cô không nói gì, Thẩm Từ Sinh trực tiếp kéo cổ tay cô đi ra ngoài, “Dẫn em đi ăn món em thích.

”Hứa Thư bước đi trong vô thức.

Lúc đó cô không thể tin Thẩm Từ Sinh lại nói vậy với cô, ánh mắt anh lúc đó chân thành đến mức động lòng người.

Cửa vừa mở ra đã có người cầm máy ảnh đi tới.

"Anh Thẩm, anh có thể cho tôi biết tình hình cụ thể của ngày hôm nay được không?""Người phụ nữ bên cạnh anh là ai vậy?""Tiệc đính hôn giữa anh và nhà họ Tần thật sự bị hủy bỏ sao?"Hứa Thư không ngờ phía sau cánh cửa lại có tình huống như vậy, các phóng viên chen chút nhau đưa micro về phía họ.

Thẩm Từ Sinh phản ứng rất nhanh, anh lấy áo vest khoát lên đầu cô, che gần hết khuôn mặt của cô.

Anh che kín Hứa Thư lại, cô cũng không biết mình có bị chụp hình lại hay không.

“Đừng sợ.

” Thẩm Từ Sinh nhẹ giọng nói: “Giữ chặc lấy áo của tôi.

”Đối mặt với máy ảnh, Thẩm Từ Sinh tỏ ra rất tự nhiên.


Vốn dĩ anh cũng rất mong đợi đám phóng viên này sẽ tới, nhưng không nghĩ rằng họ lại tới nhanh như vậy, Trương Hàng cũng không biết đã đi đâu rồi.

"Tôi và Tần Nhiêm hủy bỏ không chỉ là tiệc đính hôn mà còn cả lễ cưới cũng sẽ hủy bỏ, mọi hợp tác giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Tần sẽ chấm dứt, mọi người nếu muốn biết chi tiết mọi việc thì liên hệ trực tiếp với thư ký của tôi.

"Có người tiếp tục hỏi: "Vậy cô gái bên cạnh anh là ai? Cô ấy có quan hệ gì với anh?""Đây là việc riêng của tôi.

"Đơn giản chỉ sáu chữ.

Cũng may Trương Hàng nhanh chóng mang theo vệ sĩ đi tới, lập tức mở đường cho anh.

Thẩm Từ Sinh ôm cô vào lòng, anh chỉ sợ cô bị ngã.

Con đường ra tới cửa lớn hình như rất dài, Hứa Thư áp vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh xuyên qua lớp áo.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy rất thoải mái.

Giống như Thẩm Từ Sinh luôn bảo vệ cô, anh sẽ không để cho người khác tổn thương cô.

Vừa lên xe Thẩm Từ Sinh lập tức lấy áo vest xuống, khuôn mặt của cô đỏ bừng vì nóng.

"Những người đó thật đáng sợ.

"Vốn dĩ cô không định nói vậy, nhưng người đàn ông đối diện cứ nhìn cô cười, da đầu Hứa Thư tê dại, thật lâu cô mới có thể nhịn xuống những lời muốn nói tiếp.

"Em nên làm quen với những chuyện như vậy.

"Hứa Thư khó hiểu hỏi: "Tại sao?"Thẩm Từ Sinh đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của cô, nhẹ nhàng nói “không vì sao cả”.

Trời đang mưa, bầu trời tối sầm, đèn đường bật sáng, mặt đất phủ một tầng màu vàng ấm áp.

Bầu không khí trong xe ấm áp, hai người đều không nói chuyện, nhưng tâm trạng lại rất tốt.

Hứa Thư cúi đầu, khóe miệng hơi mỉm cười, vô tình Thẩm Từ Sinh lại nhìn thấy.

"Em nghĩ đến chuyện gì mà vui như vậy.

"Cô nhìn đi chỗ khác cười khúc khích nói: "Tôi không có vui.

"Thẩm Từ Sinh nói "Thật sao?"“Anh Thẩm muốn đưa tôi đi ăn cái gì vậy?” Cô vội vàng chuyển chủ đề.

"Em muốn ăn gì?"Hứa Thư nói: "Tôi cũng không biết.

"Xe dừng lại chờ đèn giao thông, Trương Hàng đưa thẻ ăn miễn phí.

"Lão đại, lần trước tôi đi mua đồ được tặng cái này, nếu anh và cô Hứa thích, thì có thể đến thử một chút.


"Thẩm Từ Sinh không để ý, nhưng Hứa Thư thì lại nhìn đến.

Thịt nướng Liêu Thu, sao cái tên nghe quen quen thế.

Một lúc sau, cô cũng nhớ ra.

Đây chẳng phải là cửa hàng lần trước cô và Triệu Niên Niên đi ăn sao, có thưởng, còn miễn phí nữa chứ.

Hoạt động của cửa hàng đó cũng quá mạnh rồi, bất cứ ai đi trên đường cũng có thể nhận được thẻ ăn miễn phí.

Xem ra ông chủ cửa hàng thực sự không có ý định kiếm tiền.

Cô cầm tấm thẻ khẻ quạt, quay đầu nhìn Thẩm Từ Sinh trong bộ vest cùng đôi giày da.

Có lẽ anh sẽ không thích chuyện này.

"Nếu anh! "Cô còn chưa nói xong đã bị Thẩm Từ Sinh cắt ngang, hỏi: “Muốn ăn không?”Hứa Thư đột nhiên muốn thử phản ứng của anh, cô cảm thấy Thẩm Từ Sinh sẽ không bao giờ đi theo cô ăn những thứ như thế này.

Chưa nói đến sự khác biệt của những gì anh ăn và những gì cô thường ăn, chỉ cần nhìn đến cách ăn mặc đã không phù hợp rồi.

“Tôi muốn ăn.

” Cô thành thật nói.

"Được, vậy thì đi.

"Anh đồng ý? Cô không nhịn được mà kinb ngạc hỏi: "Thật sao?""Không được à?"Hứa Thư lắc đầu, "Không có.

" Cô nói thêm, "Thật ra anh muốn ăn cái gì thì anh cứ chọn đi, tôi ăn cái gì cũng được.

"Thẩm Từ Sinh nhìn ra suy nghĩ của cô, đáp: “Ừm, hôm nay tôi muốn ăn cái này.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK