Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Trời đã khuya, trong viện vắng vẻ càng thêm yên tĩnh.
Đèn trên hành lang cũng đã tắt một nửa, ánh sáng đã càng tối hơn trước.
Mặc dù bệnh viện này có vô số hỗ trợ tài chính sau lưng, không thiếu tiền điện, nhưng cơ bản vẫn cần phải thực hiện việc tiết kiệm năng lượng và giảm phát thải, tắt đèn vào ban đêm cũng để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân.
Hiện giờ Tạ Hà là người duy nhất đang nằm viện.
Tạ Hành Dữ và Khương Hoài quay lại phòng bệnh, người trước gật đầu với y tá để ra hiệu cô có thể rời đi.
Còn người sau đi đo nhiệt độ cơ thể của Tạ Hà, nhìn thấy dòng chữ 37.6, hắn hơi nhíu mày lại.
"Lại sốt sao?" Tạ Hành Dữ nghiêng người nhìn, hỏi khẽ "Lúc trước không phải đã hạ rồi sao?"
"Ngày mai dậy đo lại đi." Khương Hoài ghi chép lại "Đêm nay cậu ở lại đây à?"
Tạ Hành Dữ gật đầu.
"Được rồi, có chuyện gì thì gọi tôi, tôi ngủ ở văn phòng."
Khương Hoài nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
Tạ Hành Dữ ngồi xuống bên giường, chậm rãi vuốt ve cuốn nhật ký, cúi đầu, không nhìn rõ được cảm xúc trên gương mặt.
Sổ nhật ký cũ nát sờn rách quá nhiều.
Đủ mọi thứ từ hai mươi năm qua khắc sâu vào bên trong, đột nhiên lại bị nhiều người lật xem.
Vốn cuốn sổ sắp rời ra nay còn càng thêm lung lay rụng rời, như thể chỉ cần chạm vào một chút thì nó sẽ hoàn toàn tan nát.
Cũng như người ở trên giường.
Tạ Hành Dữ tìm một chiếc túi kín, bỏ cuốn nhật ký vào đó cất giữ, rồi dần dần chuyển ánh mắt từ đầu giường sang người Tạ Hà.
Bởi vì bị bệnh, khuôn mặt vốn đã thiếu huyết sắc của anh lại càng thêm tái nhợt.
Ngay cả trong giấc ngủ cũng hơi nhíu mày lại, rõ ràng thân thể cũng không thoải mái.
Tạ Hành Dữ nhìn thấy dấu răng mờ nhạt còn sót lại trên môi anh, nhớ đến chạng vạng ngày hôm đó cậu đã ấn chú nhỏ lên xe và cắn chặt môi anh như để trả thù.
Khi đó cậu thật sự nghĩ rằng chú nhỏ muốn giết mình, nghĩ rằng tất cả thiện ý đối với cậu trong khoảng thời gian này đều là giả dối.
Còn vì vậy mà nói năng không lễ độ với anh, dùng những lời sắc bén khắc nghiệt nhất để châm chọc anh, còn dọa anh nói "Nghĩ kỹ rồi hãy đến tìm con."
Lúc ấy cậu nói, anh không dùng thuốc ngủ để tự sát mà là dùng để giết người.
Nhưng hiện tại, Tạ Hà không hề làm gì ở buổi tiệc rượu, mà còn thật sự muốn uống thuốc tự sát.
Tạ Hành Dữ vừa tưởng tượng đến điều này, trái tim không khỏi thít chặt lại.
Khương Hoài vừa nói rằng " Không chắc bây giờ cậu ấy đã khá hơn, về sau còn có thể tái phạm hay không", nếu ngày đó chú nhỏ nghe cậu nói xong bị kích thích nghĩ đến việc tự sát, vậy cậu...!
Tạ Hành Dữ nghĩ lại mà sợ, cả người lo lắng bất an.
Cậu ngồi thẳng lưng trên ghế như thể một chú chó mắc sai lầm nên tự giác ngồi xổm chịu phạt vậy.
Tại sao lúc đó cậu lại không bình tĩnh như vậy.
Chỉ cần cậu bình tĩnh lại trước trong hai tiếng rồi nói chuyện với Tạ Hà, thì cũng không để mọi chuyện diễn ra như ngày hôm nay.
Cậu lại cầm tay đối phương lên, áp mu bàn tay anh vào mặt mình.
Hiện giờ cậu đã biết chân tướng của nhật ký, hiểu lầm được gỡ bỏ nhưng cậu cũng đã thật sự làm tổn thương đến đối phương rồi.
Không biết từ nay về sau, chú nhỏ còn nguyện ý chấp nhận cậu nữa không?
Chấp nhận hay không không quan trọng, lỡ đâu anh vì chuyện lần này mà lại làm việc ngốc thì sao bây giờ?
Tạ Hành Dữ hối hận không thôi, trong đầu hiện lên vô số loại ảo tưởng không tốt, mỗi loại đều đủ để khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Cảm xúc ngổn ngang bên trong khiến cậu không còn tâm trạng ngủ nữa, ngồi bên giường như vậy suốt một đêm.
*
Sáng hôm sau, Khương Hoài như thường lệ kiểm tra phòng, vừa vào cửa đã nghe thấy Tạ Hành Dữ nói: "Chú nhỏ lại sốt rồi."
Khương Hoài không có vẻ gì là kinh ngạc, dù sao đêm qua cũng có dấu hiệu bị sốt, hắn gọi y tá đến truyền dịch cho Tạ Hà, hỏi: "Sốt từ khi nào?"
Tạ Hành Dữ vừa rửa mặt xong, dường như không được nghỉ ngơi tốt, có chút phờ phạc: "Sau nửa đêm mới chỉ hơi sốt nhẹ, sau đó cháu không chịu được nên đã nằm bò ngủ mất.
Nửa tiếng trước dậy đã thấy sốt đến gần 39 độ rồi."
Khương Hoài nhìn cậu một cách kỳ lạ: "Sao phải nằm bò, không phải có giường à?"
Tạ Hành Dữ mím môi, không nói lời nào.
Khương Hoài không tiếp tục hỏi, thở dài nói: "Thuốc này có thể không có tác dụng với cậu ấy.
Tôi xem bệnh sử của cậu ấy đã dùng cùng một loại thuốc này quá nhiều lần rồi.
Việc kháng thuốc là điều khó tránh khỏi.
Cứ uống thêm ba ngày trước đã, nếu lúc đó vẫn sốt thì chỉ có thể xem xét đến việc đổi thuốc."
Tạ Hành Dữ nhíu mày: "Bây giờ không đổi luôn được sao?"
Khương Hoài: "Cũng không phải không được, chủ yếu là...!thuốc này có ít tác dụng phụ nhất.
Những thuốc khác ít nhiều sẽ làm kích thích dạ dày, mà dạ dày của cậu ấy cũng không tốt lắm, tôi sợ đến lúc đó..."
Tim Tạ Hành Dữ thắt lại một chút: "Hai ngày nay chú ấy cũng chưa ăn gì rồi.
Từ tối hôm qua đến bây giờ mới ăn được nửa bát cháo."
"Vậy cậu còn không cho cậu ấy ăn đi? Chờ cậu ấy tỉnh lại thì cậu chạy nhanh đi lấy cơm cho cậu ấy.
Vừa dỗ vừa lừa cho cậu ấy ăn vào là được.
Bị bệnh mà không bổ sung thêm dinh dưỡng, cơ thể nào chịu nổi."
Tạ Hành Dữ rũ xuống mắt: "Đã biết."
Có phải vì cuốn nhật ký ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn không? Cậu nhớ rõ khoảng thời gian này chú nhỏ rất thích ăn cơm, một ngày ba bữa chưa từng thiếu lần nào.
Đôi khi còn chủ động hỏi bữa sau sẽ ăn gì.
Nhưng tối hôm qua khi cho anh ăn cháo, vẻ mặt của anh rõ ràng là đang ép mình nuốt xuống.
Cho dù ốm đến mất ăn thì cũng không thống khổ như vậy.
Bây giờ cậu mới nhớ lại, chú nhỏ trước đây không thích ăn, dù sống với họ mấy năm nhưng chưa bao giờ ăn cùng bàn với họ.
Cơm thường được đưa vào trong phòng, một người cũng không ăn ngon, thường xuyên chỉ ăn một nửa là bỏ, hoặc là không đụng vào miếng nào.
Nếu bây giờ cậu trở lại trạng thái như vậy, chẳng phải chính cậu là người đã đẩy chú nhỏ trở lại địa ngục sao?
Tạ Hành Dữ càng nghĩ càng thấy tâm lạnh đi.
Cậu nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, canh giữ ở bên giường không rời một tấc.
Đến khi truyền dịch được một nửa, cuối cùng Tạ Hà cũng tỉnh dậy.
Cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng hôm qua anh đã ngủ cả một ngày, tinh thần cũng tốt hơn một chút.
Dưới tác dụng của thuốc thì nhiệt độ cơ thể cũng hơi hạ xuống, hiện tại anh vẫn còn tỉnh táo, không quá khó chịu.
Tạ Hành Dữ dìu anh ngồi dậy, nghe thấy anh hỏi: "Đọc nhật ký chưa?"
Tạ Hành Dữ vốn dĩ không muốn nhắc đến chuyện này, sợ kích thích đến anh.
Nhưng hiện tại đối phương chủ động nói đến, cậu cũng chỉ đành nói: "Đọc rồi."
Tạ Hà ngẩng đầu, nhận lấy mắt kính đối phương đua đến: "Đưa cho bác sĩ Khương rồi sao?"
Tạ Hành Dữ gật đầu.
Tạ Hà nhìn phản ứng của cậu, cho dù bây giờ đang chóng mặt vì bệnh, anh vẫn có thể nhìn thấy áy náy trong mắt người kia, hẳn là sau khi đọc nhật ký, cậu đã hiểu và tha thứ cho anh.
Quả nhiên, ngay sau đó Tạ Hành Dữ nói: "Thật xin lỗi, hôm đó con...!không nên nói những điều đó với chú nhỏ.
Con đã hiểu lầm chú nhỏ, đều là do con không tốt."
Khi nói những lời này, ánh mắt của cậu hơi trốn tránh, tựa hồ không dám nhìn thẳng anh, giọng điệu không ổn định, tiếng nói khẽ run lên.
Giống như một chú chó sau khi làm sai bị chủ bỏ lại, cẩn thận tiến lên dán vào để giữ chủ ở lại, cắn cắn góc áo phát ra tiếng ư ử nghẹn ngào đáng thương.
Nhìn cún nhỏ Tạ bán thảm, Tạ Hà cảm thấy an tâm.
Chỉ cần Tạ Hành Dữ đưa nhật ký cho Khương Hoài đọc, vậy anh sẽ tạm thời an toàn —— "An toàn" này chỉ việc anh sẽ không bị lộ ra là một người xuyên thư.
Dù sao Khương Hoài cũng là bác sĩ, việc đầu tiên hắn nghĩ sẽ là dùng y học để giải thích các loại hành vi không bình thường.
Tám phần sẽ kết luận anh bị rối loạn hoang tưởng, hoặc là bệnh tâm thần khác.
Trong tình huống này, thà coi như bệnh tâm thần còn hơn phát hiện anh không phải nguyên chủ.
Chỉ cần không bị đưa vào bệnh viện tâm thần, anh có thể tiếp nhận tất cả.
Anh thật sự quá muốn sống, chiếm cứ thân thể vốn không thuộc về mình này không buông tha, giống như một con cua ẩn sĩ trên bãi biển.
*Cua ẩn sĩ, cua ký cư hay ốc mượn hồn là loài sống nhờ trong vỏ ốc rỗng.
Thầy Tạ rũ mắt xuống, cảm thấy bản thân có chút bỉ ổi.
Không chỉ không dám nói ra thân phận thật của mình, còn lợi dụng bác sĩ Khương —— Anh nhớ rằng có một giáo viên cùng văn phòng luôn thích hỏi thêm một câu hỏi trong bài kiểm tra cuối kỳ.
Loại câu hỏi bổ sung này là dạng câu hỏi anh ta thường nhấn mạnh nhất trong lớp, nhiều lần nhắc nhở học sinh sẽ có câu hỏi này trong bài thi.
Khi học sinh nhận được bài thi sẽ háo hức trả lời các câu hỏi dựa theo những gì thầy đã nói, và khinh khỉnh nói một câu "Câu hỏi thêm cũng chỉ đến thế mà thôi".
Kết quả khi có thành tích rồi, học sinh mới biết câu hỏi được thêm vào có hơi lệch so với những gì bình thường được dạy trên lớp.
Sai một li đi nghìn dặm, dựa theo cách giải trên lớp thường không thể lấy được điểm, chỉ những học sinh rất cẩn thận hoặc đã học rất kỹ mới có thể làm đúng.
Vị giáo viên này làm trò này từ năm này qua năm khác, từ học sinh này đến học sinh khác.
Vậy mà lần nào cũng thành công, còn bởi vậy mà các học sinh đã lập một trang kín chuyên để thảo luận về vấn đề này.
Bây giờ, anh học tập vị giáo viên đó ra một câu hỏi như vậy, đưa cho Khương Hoài làm.
Quả nhiên Khương Hoài đã nhảy vào hố được đào sẵn, tự mình nghiệm chứng "Chủ nghĩa kinh nghiệm giết người."
Không quá đạo đức, nhưng đây là phương pháp duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Thầy Tạ cảm thấy bản thân mình hư đi rồi.
Nhưng mà cũng có thể là do ở gần Tạ Hành Dữ quá, gần mực thì đen mà.
Anh trấn an cún nhỏ Tạ đang hối hận không thôi một chút.
Bởi vì sức khỏe suy yếu nên cũng không có sức nói nhiều, chỉ có thể dựa vào đầu giường truyền dịch.
Không lâu sau, lão Tần mang bữa sáng đã chuẩn bị đến cho anh.
Tạ Hà vẫn không muốn ăn nhưng Tạ Hành Dữ bắt anh phải ăn, không thể từ chối.
Cháo thêm rau và thịt gà, chắc chắn có dinh dưỡng, mùi vị chắc hẳn cũng không tệ.
Nhưng hiện giờ khứu giác vị giác của anh về cơ bản đã mất tác dụng, không nếm ra được ăn có ngon hay không.
Anh không thể ngửi thấy mùi thơm nên cảm giác muốn ăn cũng giảm đi đáng kể, khó khăn ăn được nửa bát thì thật sự không ăn nổi nữa.
Tạ Hành Dữ giúp anh lau miệng, nhìn nửa bát cháo còn lại, vô cùng lo lắng: "Hay là nếu chú nhỏ không muốn ăn cháo thì có muốn ăn thứ gì khác không?"
Tạ Hà nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được muốn ăn cái gì, hồi lâu mới nói: "Phần ăn kiểu Mexico?"
Tạ Hành Dữ cứng họng: "...Không được ăn cay."
"Vậy không có."
Tạ Hành Dữ thở dài, đành lấy một miếng thịt gà cuối cùng trong bát cháo, đặt trên thìa: "Ăn thêm một miếng nữa, được không? Chỉ một miếng."
Tạ Hà bất đắc dĩ mở miệng, vừa cho cháo vào miệng thì bỗng nhiên nghe thấy có người đẩy mạnh cửa phòng bệnh ra.
Tạ Cẩn vô cùng lo lắng xuất hiện ở cửa: "Tiểu..."
Một câu "Tiểu Hà" còn chưa gọi xong đã nhìn thấy hình ảnh Tạ Hành Dữ ở bên giường đút cháo cho Tạ Hà ăn.
Y không khỏi nhăn mày lại: "Hai người hòa giải rồi?"
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Hoài: Cho nên tôi chỉ là công cụ hình người thôi đúng không?
Hết chương 39.
Danh Sách Chương: