"Nàng muốn ta cưới nàng?" và "Nàng gọi ta là tiểu thư", hai suy nghĩ này giống như tế bào vẫn luôn phân chia nhau, sau đó lấp đầy trí óc và đáy lòng Kỳ Hữu Vọng, trong phút chốc, nàng không cách nào quyết định được nên tiếp tục suy nghĩ về điều nào.
Chu Thư thấy vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt dại ra của nàng ấy, không hiểu sao lúc này đây trong lòng lại cảm thấy nàng ấy lại đáng yêu vạn phần, làm người ta không nhịn được muốn tiếp tục khi dễ một phen.
"Tiểu thư là như thế nào, như thế nào..." Kỳ Hữu Vọng há miệng lắp bắp, cảm thấy khô rát vô cùng, lập tức hoảng hốt bưng trà lên uống.
Chu Thư biết nàng muốn hỏi điều gì, nhẹ nhàng nói với nàng: "Ngày thường tiểu thư chưa từng tận lực giấu diếm thân phận, cho nên ta đã nhìn ra."
Tách trà trong tay Kỳ Hữu Vọng suýt đã đổ ra ngoài.
Phút chốc, nàng như tỉnh táo lại, hồi tưởng lại chuyện cũ, đúng thật là mình chưa từng xem bản thân là nam nhi, cho nên giờ này khắc này giống như cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Nghĩ như vậy, suy nghĩ lộn xộn nhất thời cũng được thông suốt, nàng tò mò hỏi: "Tiểu thư đã biết, vậy vì sao còn muốn ta cưới nàng? Tiểu thư không có ý trung nhân sao?"
Chu Thư ngồi thẳng người, vẫn là dáng vẻ đoan trang tao nhã.
Nàng nâng tay cầm lấy hương chước (muỗng múc bột hương) thêm vào trong lư hương một muỗng, hương càng thêm đậm.
Nàng như nói đùa: "Ta không có ý trung nhân, hơn nữa cũng không có lang quân xứng đáng để ta tin tưởng, có thể phó thác chung thân.
Vừa rồi lời ta nói muốn Kỳ tứ công tử cưới ta bất quá chỉ là nói đùa, Kỳ tứ công tử không cần nghĩ là thật."
Trong lòng Kỳ Hữu Vọng nhất thời cảm thấy mất mát, lại có chút tức giận, phảng phất như Chu Thư là kẻ lừa gạt tình cảm của nàng vậy.
Chu Thư lại nói: "Ta cũng hiếu kỳ, Kỳ tứ công tử không có ý trung nhân sao?"
Kỳ Hữu Vọng tức giận quay đầu đi chỗ khác không muốn để ý đến Chu Thư, người ở sau nhận ra được cảm xúc của nàng, giọng nói mềm mại: "Giờ ta đã biết được thân phận của tứ công tử, đã xem công tử như bằng hữu, sao có thể vì tư lợi của bản thân mà muốn tứ công tử mang đến lợi ích cho ta chứ?"
Thế này Kỳ Hữu Vọng mới quay đầu nhìn nàng: "Ta không có đối tượng trong lòng, ta cũng không biết tình yêu là gì, mà ta biết, đời này ta cũng không muốn làm chuyện giúp phu quân dạy hài nhi."
Chu Thư nói: "Có lẽ bởi vì tứ công tử còn niên thiếu, còn chưa hiểu yêu là gì."
"Tiểu thư biết yêu là thế nào sao?" Kỳ Hữu Vọng hỏi lại, kiếp trước kiếp này nàng đều là cẩu độc thân.
Chu Thư nghẹn lời, nàng biết mới là lạ đó.
Kỳ Hữu Vọng vỗ tay nói: "Tiểu thư xem, tiểu thư lớn hơn ta hai tuổi, lại cũng không biết yêu là gì.
Có thể thấy cũng không phải là lớn tuổi, thì nhất định sẽ biết được hương tình yêu.
Một khi đã vậy, trước khi cảm nhận được hương tình yêu, thì cứ thỏa thích làm việc mà bản thân muốn không tốt sao? Chỉ cần không hối tiếc là được rồi."
"Không hối tiếc sao?" Chu Thư khẽ cười, buồn bã nói, "Mà ta sợ đến khi ấy tứ công tử sẽ hối hận."
"Vì sao không phải là tiểu thư sẽ hối hận?" Kỳ Hữu Vọng nói, "Phải biết rằng trong chuyện này, người chịu thương tổn trước nhất vẫn là Nữ tử."
Chu Thư cười cười, ánh mắt sáng ngời sắc bén, như là nhìn thấu gông xiềng thế tục, cũng thấy rõ con đường duy nhất bản thân có thể lựa chọn.
Nàng nói: "Cho nên ta càng không thể hối hận."
Tỉ như Kỳ Hữu Vọng thật sự cưới nàng, nàng đã đối phó được chuyện chung thân đại sự của bản thân, có năng lực bảo trụ gia nghiệp Chu gia không rơi vào tay ngoại nhân.
Mà lấy gia thế và tính cách của Kỳ Hữu Vọng, cũng sẽ không có chút hứng thú nào với gia nghiệp của Chu gia.
Chỉ cần hai kẻ hư hoàng giả phượng các nàng tương kính như tân, duy trì quan hệ phu thê trong mắt thế nhân, cũng đã đủ rồi.
Nếu có một ngày Kỳ Hữu Vọng gặp được người trong lòng hoặc có tính toán khác, khi đó nàng cũng có thể thỏa mãn yêu cầu của Kỳ Hữu Vọng mà không tiết lộ thân phận của nàng ấy, kết thúc mối quan hệ phu thê giả này.
Nếu như ảnh hưởng đến thanh danh, đây cũng là trừng phạt nàng phải chịu vì đã vì tư tâm của chính mình, không có gì phải trốn tránh.
Kỳ Hữu Vọng nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư là vì cùng đường, mới ra hạ sách thế này sao?"
Chu Thư nghĩ đến phụ thân bệnh tật triền miên, cùng với mẫu thân vì chung thân đại sự của nàng mà thao nát tâm can, còn có một biểu ca vẫn luôn nhìn chằm chằm vào gia sản Chu gia như hổ rình mồi, nói bản thân bốn bề thọ địch cũng không quá.
Nàng không muốn hạ mình khuất phục, hơn nữa lời nói vừa rồi của Kỳ Hữu Vọng thoạt nhìn có chút chân thành khả ái, nàng lập tức nổi lên ý niệm nhờ Kỳ Hữu Vọng trợ giúp.
Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu có thể tiến thêm một bước trong quan hệ bên ngoài với Kỳ Hữu Vọng, sau đó đại để thế nhân cũng sẽ không thể đàm tiếu nhàn thoại khi các nàng thân cận qua lại với nhau.
"Đúng vậy."
Nói ra lời khẳng định này, yết hầu Chu Thư như thấy cay đắng.
Kỳ Hữu Vọng suy nghĩ, lại nói: "Vậy là muốn ta ở rể sao?"
Chu Thư nói: "Ta muốn bảo trụ gia nghiệp của Chu gia.
Nhưng ta cũng biết, để Kỳ tứ công tử ở rể là không có khả năng."
"Không có chuyện gì là tuyệt đối." Kỳ Hữu Vọng không nghĩ rằng bản thân ở rể là không có khả năng, cho dù không thể ở rể, nhưng nhất định có thể nghĩ được biện pháp để vẹn cả đôi đường.
Chu Thư cũng đã quen với một Kỳ Hữu Vọng lạc quan như vậy, nàng không thể nắm chắc được chuyện này, cho nên cũng không ký thác kỳ vọng gì quá lớn.
"Tứ công tử, ta hi vọng nàng sẽ suy nghĩ thêm về việc này, suy tính thấu đáo, không được vì giúp ta mà làm người yêu thương nàng thất vọng khổ sở."
Kỳ Hữu Vọng chớp chớp mắt, gật đầu thật mạnh: "Ta biết."
Cuối cùng, bỗng nhiên nàng khẽ cắn môi, hơi hạ thấp giọng nói: "Tiểu thư, nàng lại gọi ta là tiểu thư cho ta nghe được không?"
Chu Thư hơi khựng lại, bỗng nhiên cũng cười, ghé vào bên tai nàng, nói nhỏ: "Kỳ tiểu thư."
Kỳ Hữu Vọng Phụt cười một tiếng, cảm thấy loại cảm giác này thật mới lạ: "Chưa từng có người gọi ta như vậy, ta cảm thấy là lạ - - Rất dễ nghe!"
Chu Thư nhìn đôi mắt trong trẻo, khuôn mặt sạch sẽ, nụ cười trong sáng của Kỳ Hữu Vọng, trái tim phẳng lặng như mặt hồ, bỗng như xuất hiện một con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên mặt nước, dần dần nổi lên gợn sóng.
- --
Không thể nói rõ được tâm tình của Kỳ Hữu Vọng lúc này, nàng nằm trằn trọc không yên trên giường, cho dù trong phòng đang tràn đầy hàn khí toát ra từ khay đựng băng, nhưng nàng vẫn cảm thấy thập phần nóng bức như cũ, trong lòng nóng cháy, thân thể cũng khô nóng.
Hành động hôm nay của nàng và Chu Thư giống như một trò đùa vậy, nhưng lại phù hợp với con người của hai nàng, dám nghĩ, dám làm, nổi loạn và cũng thơ mộng.
Khi đến canh ba, Kỳ Hữu Vọng mới từ cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái mà chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau trời vừa hừng sáng, Phương thị tỉnh lại từ từng đợt tiếng chim hót, hoa thơm, bà xốc màn lụa lên, tinh thần sảng khoái mà rời giường.
Sau khi nghe thấy động tĩnh người lão tì mới xác định là bà đã dậy rồi mới tiến vào, để nhóm nha hoàn mang nước rửa mặt, đánh răng vào.
Lão tì thấy dáng vẻ bà rất có tinh thần, nói: "Đêm qua nhất định lão phu nhân đã ngủ rất ngon, nhìn có tinh thần hơn hẳn người trẻ tuổi."
Phương thị cười nói: "Đêm qua một đêm không mộng mị, chỉ ngủ ba canh giờ nhưng cũng không mệt mỏi."
Bà nghiêng tai lắng nghe, tiếng chim hót bên ngoài vẫn chưa dừng lại, liền hỏi: "Sao bên ngoài lại có chim hót?"
Nha hoàn đi vào vui vẻ nói: "Chúc mừng lão phu nhân, bên ngoài có hai con chim hỉ thước đang hót ạ!"
"Hỉ thước báo tin vui, có lẽ trong nhà sắp có chuyện vui rồi." Lão tì cũng cười vui vẻ nói.
Tinh thần Phương thị tốt, tâm tình cũng tốt, nghe vậy, tươi cười càng xán lạn, ánh mắt cũng nhanh chóng híp lại thành một đường.
Hỉ thước hót hồi lâu, cho đến khi Kỳ Thầm đến vấn an, chúng mới bay đi.
Phương thị nói vẻ tiếc hận: "Nếu con không đến, chắc là chúng sẽ còn hót thêm một lúc lâu nữa."
Kỳ Thầm không phản bác được, ngồi trong viện Phương thị một lúc, mới xuất môn đi xử lý sự vụ.
Đến đúng giờ tỵ, trời đang dần nóng lên, Phương thị vừa muốn đến Phật đường niệm kinh hóng mát, thì Kỳ Hữu Vọng đã trở về.
Bà thấy Kỳ Hữu Vọng mồ hôi đầy đầu, lập tức cho người mang khăn đến cho nàng.
Kỳ Hữu Vọng xua xua tay, trực tiếp lấy chiếc khăn của Chu Thư ra lau mồ hôi trên trán, lại uống một chén nước giải khác, thế này mới sảng khoái được một chút.
Lão tì cười nói: "Khó trách mới sáng sớm hỉ thước đã hót vang, thì ra là biết được Xuân Ca nhi muốn về nhà."
Kỳ Hữu Vọng hỏi: "Hỉ thước gì ạ?"
Lão tì nói chuyện hôm nay khi trời chưa sáng trong viện của Phương thị đã xuất hiện hỉ thước, Kỳ Hữu Vọng nghe vậy, đôi mắt lăn qua chuyển lại, kéo tay Phương thị nói: "Tổ mẫu, con cảm thấy quả thật là sắp có chuyện vui hạ xuống nhà chúng ta!"
Phương thị cho rằng nàng lại nghĩ đến chuyện gì mới mẻ, liền hỏi: "À? Chuyện vui gì vậy?"
"Con muốn thành thân rồi!" Kỳ Hữu Vọng tuyên bố.
Cơ mặt Phương thị co giật, dựa vào kinh nghiệm và từng trãi sau mấy chục năm sống trên thế gian này của bà, mới miễn cưỡng ổn định tâm thần, không đến mức để bản thân vì nghe được chuyện kinh hách mà biểu hiện quá khoa trương.
Nhưng lão tì bên cạnh lại sợ đến mức trợn mắt há mồm.
Phương thị cho nhóm nha hoàn lui xuống trước, chờ khi cửa được đóng chặt mới miễn cưỡng trấn tĩnh mà hỏi Kỳ Hữu Vọng: "Vừa rồi Xuân Ca nhi nói cái gì? Tổ mẫu già rồi, hình như bị lãng tai rồi."
Kỳ Hữu Vọng thấy bà không bị kích thích, nên yên tâm mà nói: "Tổ mẫu, con nghĩ muốn thành thân rồi."
Dù sao Phương thị cũng là người từng kinh qua sóng to gió lớn, lúc trước cũng đã thay ngoại sinh nữ làm rất nhiều chuyện để giấu diếm thân phận thật của Kỳ Hữu Vọng, nên những lời Kỳ Hữu Vọng nói cũng không đến mức làm bà tay chân luống cuống.
"Thành thân với ai?"
"Chu tiểu thư ạ."
Lúc này Phương thị mới kinh sợ mà bật dậy, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn do trừng lớn mắt, có chút khó có thể tin: "Ai?"
Kỳ Hữu Vọng đỡ bà ngồi xuống lại: "Tổ mẫu ngồi xuống trước đi, con từ từ nói người nghe."
Phương thị vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt hoàn toàn có chút xa lạ, nhưng lại giống như là đang suy nghĩ, một màn này giống như chỉ là do bà tưởng tượng mà thôi.
Cũng không phải bà cho rằng Kỳ Hữu Vọng có khúc mắc tình cảm gì với nữ tử, chỉ đơn giản vì Kỳ Hữu Vọng là thân nam nhi, bà đã từng nghĩ qua, hoặc là để Kỳ Hữu Vọng khôi phục thân nữ nhi, hoặc để Kỳ Hữu Vọng tiếp tục cuộc sống vô ưu vô lo thoải mái như vậy, nhưng nếu bất đắc dĩ phải thành thân, thì bà sẽ an bày cho Kỳ Hữu Vọng một con rối hiểu chuyện và dễ điều khiển.
Nhưng ý tưởng thứ hai lại không quá thích hợp, lại nhiều biến số, rất nhanh bà đã loại trừ nó, mà bắt đầu chuẩn bị cho việc khôi phục thân phận nữ tử của Kỳ Hữu Vọng, mang phần lớn của hồi môn của bà chuyển sang cho Kỳ Hữu Vọng, đây là vì phòng ngừa khi Kỳ Hữu Vọng bị người ức hiếp.
Nhưng bỗng nhiên bây giờ Kỳ Hữu Vọng nói với bà như vậy, vậy thì ý tưởng đã sớm bị bà vứt bỏ cư nhiên lại thành thật sao?!
"Tổ mẫu, Chu tiểu thư biết được thân phận của con."
Phương thị siết chặt Phật châu trong tay, ánh mắt vốn tràn đầy từ ái bỗng tóe ra một cỗ sát khí - - Bà cho rằng Chu Thư lấy chuyện thân thế của Kỳ Hữu Vọng để ép buộc Kỳ Hữu Vọng cưới nàng.
"Con quá thân cận với nàng ta rồi." Phương thị nói, trước kia ngoại trừ bà và Chu lão mẫu, Kỳ Hữu Vọng cũng không thân cận với ai, nhưng từ khi gặp Chu Thư, chuyện xấu lập tức xảy ra.
Kỳ Hữu Vọng không nói gì.
Phương thị lại hỏi: "Nàng ta lấy chuyện này uy hiếp con!"
Kỳ Hữu Vọng lắc đầu như trống bỏi, vội nói: "Nàng ấy không uy hiếp con, chỉ là con muốn giúp nàng...!Con đã từng nói với tổ mẫu rồi, con khâm phục nàng, ngưỡng mộ nàng, bởi vì trong lòng con nàng là ngọn đèn sáng, là tinh quang.
Nhưng đèn sáng cũng sẽ gặp gió thổi, tinh quang cũng sẽ vì tầng tầng mây che mà mờ khuất.
Cho nên con muốn trở thành cái chụp đèn để chắn gió, thành một bàn tay lớn để vén tan mây mù cho nàng."
Phương thị lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt như có ánh sáng, theo từng lời nàng nói mà chớp lóe.
"Ta không cho phép." Phương thị nói.
Kỳ Hữu Vọng nhăn mày chu môi: "Tổ mẫu..."
Phương thị không để ý việc nàng làm nũng, tiếp tục nói: "Con lo lắng thay nàng ta nhiều như vậy, có từng lo lắng cho chính mình hay không? Con chưa từng lo lắng cho bản thân, mà ta lại không thể không lo lắng cho con.
Con cũng từng nói, trong lòng Chu tiểu thư đó chỉ có Chu gia, mặc dù con giúp nàng ta, thì con có thể đạt được điều gì không?"
Kỳ Hữu Vọng nói: "Con không biết, chỉ là, tổ mẫu ơi, con chỉ muốn quang minh chính đại lui đến với Chu tiểu thư thôi, khi con đánh đàn cho nàng nghe, không cần tận lực giữ khoảng cách, khi nàng pha trà cho con, con muốn ngồi bên cạnh xem thì con sẽ ngồi cạnh nàng xem, chúng con cùng giường chung gối tâm tình cũng sẽ không có lời nhàn thoại đồn đãi bên ngoài, con và nàng có thể cùng nhau ngắm đèn hoa trên đường, dạo chợ hoa..."
Kỳ Hữu Vọng cong khóe môi, mặc sức tưởng tượng về chuyện sau này: "Nhất định là sẽ rất náo nhiệt!"
Phương thị thở dài: "Vậy thì ta lại càng không cho phép.
Xuân Ca nhi, con chân thành đối đãi với nàng ta, nhưng theo ta thấy, nàng ta không thể hiện ra được chân tâm của mình."
Kỳ Hữu Vọng nghi hoặc nói: "Tổ mẫu, chúng con chỉ thành thân giả, cùng nàng chung sống vui vẻ, không can hệ đến tình yêu, mà cha cũng không đến mức cả ngày vì chung thân của con mà lo lắng trăm bề.
Con cũng không cần nàng làm gì cho con hết!"
Phương thị nghẹn lời.
Cũng phải, thiếu chút bà đã quên rằng Xuân Ca nhi và Chu Thư đều là thân nữ nhi, cũng không phải đang yêu đương nam nữ, không cần lo lắng sau này ai sẽ phụ ai.
- -----
Tác giả có lời muốn nói:
Tổ mẫu: Không ngờ suy nghĩ của ta lại bị lệch hướng.
- --
Thư Thư: Không ngờ kiếp trước nàng lại là cẩu độc thân sao?
Vượng Vượng: Kỳ lạ lắm sao? Đến ta còn làm chưa xong, thì thời gian đâu mà yêu đương?
Thư Thư: Còn đại học?
Vượng Vượng: Ta chỉ nghiên cứu về sự sinh sản của động vật, không có thời gian nghiên cứu tình cảm con người.
Thư Thư: Vậy nàng học xong kỹ thuật để sinh sản chưa?
Vượng Vượng:?!.
Danh Sách Chương: