Tề Dương vừa đưa cô tới công ty, Tiêu Tình Tuyết đột nhiên nhớ ra số tiền cần thiết để bắt đầu dự án vẫn chưa được lấy, liền muốn muốn đi ngân hàng một chuyến.“Bà xã, em vào công ty trước đi, chuyện tiền anh liền đi lấy giúp em.”Tề Dương xung phong nhận việc.Tiêu Tình Tuyết nhìn Tề Dương, rồi cũng gật đầu.“Cũng được, nhưng anh phải đi nhanh một chút.”“Không thành vấn đề.”.
.
.
.
.
.Tề Dương lái một chiếc xe điện chạy tới ngân hàng.Bởi vì tốc độ cũng hơi nhanh, nhìn anh có chút phong trần ngạo nghễ.Đi vào ngân hàng, nhân viên công tác liền nhìn về phía anh hỏi thăm: “tiên sinh, xin hỏi ngài cần giúp gì ạ.”Tề Dương nhìn đối phương một chút, người nhân viên thái độ niềm nở, vừa cười vừa nói: “việc tôi cần làm các người không xử lý được, tôi muốn gặp quản lí của các người.”Thật sự là anh không có nói dối.Lần này cùng Tập Đoàn Thẩm Thị hợp tác là một cái dự án lớn, tài chính khởi động cần đến ít nhất ngàn vạn.Đây là một cái giá cao ngất ngưỡng đối với thanh phố Kim Hà.Người trước mắt này hiển nhiên là không đủ tư cách.Nhân viên chăm sóc nhìn về phía Tề Dương, nhìn thấy Tề Dương ăn mặc binh thường, cả người trên dưới tuyệt đối cũng không có món gì vượt quá một nghìn đồng, hơn nữa còn là lái một chiếc xe điện tới, loại người này làm giao dịch chắc chắn sẽ không vượt quá một vạn tệ.Cho nên trong mắt lộ ra biểu cảm khinh thường: “thật có lỗi với tiên sinh, quản lí chúng tôi không có ở đây.”“Ồ vậy sao, vậy các người ở đây, người nào làm chức vụ lớn nhất.”Tề Dương nghe thấy quản lí không ở đây, vậy cũng chỉ có thể tìm cấp trên cao nhất của bọn họ.Nhân viên chăm sóc nhíu lông mày lại, trong lòng đang suy nghĩ, người này là không phải có bệnh chứ, giam đốc của họ là người nói gặp liền gặp được sao, thế nên liền mở miệng nói: “ngài có chuyện gì có thể đến quầy giao dịch làm trực tiếp, không cần tìm đến giam đốc của chúng tôi.”.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Danh Sách Chương: