Lương Diệp nhìn thẳng vào anh, răng nanh nghiến mạnh vết thương trên lòng bàn tay anh một lát mới rề rà nhả ra.
"Thần kinh." Vương Điền nhìn ngón trỏ máu me đầm đìa, lấy khăn lau sơ qua, cảm thấy bản thân nên đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại.
Lương Diệp túm đại một phiến lá, cọ nó vào vành tai anh: "Máu ngươi ngòn ngọt."
"Máu có vị tanh." Vương Điền liếc hắn: "Ngươi thấy vậy khả năng chỉ do vấn đề tâm lý thôi."
"Vấn đề tâm lý?" Lương Diệp nhắc lại, coi bộ không hiểu lắm.
Vương Điền kiên nhẫn giải thích: "Có thể ngươi chỉ đinh ninh rằng nó ngon thôi, ngay cả mùi hương trên người ta cũng là ảo giác của ngươi, hiểu chứ?"
"Trẫm ngửi được thì là thật." Lương Diệp híp mắt, ngầm kết luận cực kỳ ngang ngược.
Vương Điền không bày tỏ ý kiến, đẩy hắn: "Đừng dựa gần thế, không sợ nóng à."
Lương Diệp vươn dài cánh tay quàng cổ anh, kéo anh vào lòng.
Hắn rất khỏe, Vương Điền bị kéo lảo đảo, vội vịn eo hắn ổn định cơ thể: "Ngươi chầm chậm chút, đừng kéo rách vết thương."
Lương Diệp đè nửa thân mình lên người anh, khép hờ mắt: "Trẫm bị thương nặng chưa khỏi, mất sức, ngươi cõng trẫm đi."
Vương Điền buồn bã: "Mới nãy ngươi còn nhảy phắt lên cây hái quả như khỉ, giờ lại mất sức?"
Lương Diệp yên tâm gật đầu một cách thoải mái, siết cổ không cho anh đi: "Đúng vậy."
"Không cõng đâu." Vương Điền đẩy hắn: "Nặng như con gấu mà còn mặt dày bắt người ta cõng."
"Hết khỉ rồi đến gấu, toàn so sánh trẫm với súc sinh, ngươi đúng là càng ngày càng càn rỡ." Lương Diệp kẹp cổ anh, bắt đầu leo lên lưng anh.
Cơ thể Vương Điền thoáng lung lay.
Anh vội vàng đưa tay đỡ hắn, tránh cho bản thân ngã theo.
"Yếu gà." Lương Diệp rất khinh thường: "Trẫm vác ngươi nhẹ nhàng như vác gà vịt."
"Ngươi mới là gà vịt ấy." Vương Điền chán chường đấu võ mồm với hắn, tay xốc người hắn lên.
Lương Diệp cứ thế dựa sát lưng anh, cằm hắn tì vào khiến vai anh bị cộm hơi đau.
Lương Diệp hiếm khi không đối lời anh.
Cõng đối phương đi được lát, Vương Điền bỗng cảm nhận được sự khác thường của hơi thở phả vào cổ mình: "Ngươi không sao chứ Lương Diệp?"
Lương Diệp Hừ một tiếng nhẹ tênh, không cử động.
"Lương Diệp?" Vương Điền chững bước, muốn thả hắn xuống.
Nào ngờ thằng nhãi này bám dính hệt con gấu Koala, quyết không buông tay.
"Thả tay ra." Vương Điền vỗ đùi hắn.
Lương Diệp vẫn im thin thít.
Anh phải tốn chút sức mới tách được hắn xuống khỏi lưng mình.
Nét mặt Lương Diệp vẫn như thường, nhịp thở vốn đang dồn dập cũng bị che lấp gần hết.
Hắn khép hờ mắt, không rõ còn tỉnh táo chăng, mồ hôi đẫm đìa trên trán.
Vương Điền vươn tay lau đi, bị lạnh cóng.
"Ngươi sao vậy Lương Diệp?" Anh vỗ mặt Lương Diệp, tiếp đó đưa tay xuống dưới mũi thử hô hấp, kết quả không thấy một hơi thở nào, nhất thời hoảng hồn: "Lương Diệp! Tỉnh tỉnh!"
Lương Diệp nằm lặng thinh tại đó.
Vương Điền vội vàng đặt hắn xuống đất bằng.
Sau khi kiểm tra không thấy động mạch cổ và tim đập, anh định hồi sức tim phổi cho hắn.
Tuy nhiên, khi xốc trung y của Lương Diệp lên, anh khựng lại trong phút chốc...
Anh hoàn toàn có thể bỏ mặc Lương Diệp chết tại núi rừng hoang sơ vắng vẻ này.
Suy nghĩ ấy ồ ạt chiếm lấy mọi cảm xúc lo lắng vội vã của anh.
Lương Diệp chết rồi thì không còn ai nắm thóp tính mạng của anh nữa.
Anh sẽ trở thành Hoàng đế nước Lương một cách hợp tình hợp lý.
Và dù không làm Hoàng đế thì anh cũng có cơ hội rời khỏi Bắc Lương...
Lương Diệp là một con dao khó lường treo trên đầu anh.
Với tính tình mưa nắng thất thường ấy, hắn có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào.
Dù hắn giữ mạng cho anh thì vấn đề giữa bọn họ cũng không dừng ở sâu độc, chẳng thà để Lương Diệp chết tại đây luôn.
...!Hoặc dứt khoát đâm một dao vào trái tim hắn, tránh cho hắn sống dậy từ cõi chết.
Vương Điền lấy chiếc hộp màu đỏ máu kia ra, nhìn viên thuốc đăm chiêu một lát rồi đặt nó bên miệng Lương Diệp.
Hắn nuốt nó chắc sẽ chết hẳn.
Mặt trời tỏa nắng chói chang trên cao, gió mạnh ngừng thổi, trả lại sự yên tĩnh cho núi rừng, chỉ còn từng đợt sóng nhiệt dày và tiếng ve kêu ồn ào.
Vương Điền nghe được nhịp thở nặng nề cùng tiếng tim đập mãnh liệt của mình.
Lương Diệp không chết thì mày sẽ phải chịu sự áp bức của hắn mãi mãi.
– Vương Điền tự thuyết phục bản thân, viên thuốc màu đỏ như máu đến gần môi Lương Diệp thêm chút.
Thế nhưng...!Vương Điền chợt nắm chặt tay lại, nhìn chằm chằm khóe môi bỗng cong lên của Lương Diệp.
Chỉ thấy hắn từ từ mở mắt, mệt nhọc cười rạng rỡ với anh: "Bị dọa rồi à? Lừa ngươi thôi."
Đối diện với gương mặt chan chứa ý cười của hắn, Vương Điền há miệng th ở dốc, mãi lâu sau mới tìm về được giọng nói của mình.
Anh giận dữ mắng hắn bằng ngữ điệu kết hợp giữa phẫn nộ, thở phào, chột dạ và phô trương: "Mẹ kiếp! Thần kinh ngươi có vấn đề à?! Giả chết vui lắm sao!? Rốt cuộc ngươi toàn nghĩ gì trong đầu thế hả?! Đứa trẻ ba tuổi còn chín chắn hơn ngươi đấy!"
Lương Diệp cười được hai tiếng lại ho, một dòng máu trào ra khỏi khóe miệng.
Hắn cười toe toét nói: "Trẫm trêu ngươi tí thôi."
Vương Điền siết chặt viên thuốc trong tay, lưng toát một mảng mồ hôi lạnh, không biết vì chột dạ hay nghĩ lại mà sợ: "Rốt cuộc tại sao lại thế này?"
"Hình như trên thân kiếm có độc." Lương Diệp nhíu mày, khởi động khớp cổ, chống khuỷu tay xuống đất đứng dậy, dựa vào lòng Vương Điền, đuối sức nhắm mắt, thoải mái than khẽ một tiếng.
"Cái gì mà hình như có độc?" Vương Điền thấy hắn ho ra ngày càng nhiều máu hơn, hỏi với vẻ mặt khó coi: "Bây giờ nên làm gì đây?"
"Chờ chết đó." Lương Diệp nhắm mắt, cười đến run người.
Lúc mở mắt ra lần nữa, ý cười sung sướng và nỗi hưng phấn toát lên từ đôi mắt ấy của hắn: "Nếu chưa chết hẳn...!thì ngươi cho ta nếm món đồ chơi nhỏ trong tay ngươi đi."
Vương Điền đờ người, nắm chặt tay nhìn hắn đăm đăm, không nói năng gì.
"Hiện giờ trẫm cạn sức rồi, không tài nào phản kháng nổi." Lương Diệp có vẻ chẳng thèm quan tâm, hé miệng: "Để trẫm thử xem có vị gì."
Vừa dứt lời, hắn lại ho ra đầy máu đen.
Lương Diệp nhấc tay bịt miệng, máu vẫn tràn ra từ kẽ tay.
Vương Điền lần đầu thấy một người phun được nhiều máu đến vậy.
Anh ôm lấy hắn, mặt mũi trắng bệch, giọng hơi cuống lên: "Ngươi không có thuốc giải độc sao?"
Lương Diệp nghiêng đầu cọ vào cổ anh: "Ờm, trẫm quên mang theo."
"Sao ngươi không quên luôn bản thân mình đi!" Vương Điền nhìn hắn ho ra máu mà hãi hùng.
Lương Diệp cười khe khẽ một tiếng, chậm chạp bôi máu trên tay lên vạt áo anh, dõi mắt trông mong nhìn anh: "Món đồ chơi nho nhỏ ấy...!trẫm chưa nếm thử bao giờ, không cho à?"
Vương Điền nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu sau mới cất lời: "Xem tình trạng hiện tại thì ngươi cũng chẳng sống được bao lâu."
"Ừ." Lương Diệp gật đầu, đồng tình sâu sắc: "Trẫm đoán được cỡ non nửa canh giờ."
"Nên là ta tiễn ngươi một đoạn đường thôi." Vương Điền trầm giọng: "Nhanh chết nhanh siêu sinh."
Lương Diệp nhếch môi, để lộ hàm răng dính máu.
Hắn cười hoang dại tựa nghiệp chướng, mắng anh: "Được nha, trẫm đưa ngươi đi cùng.".
Danh Sách Chương: