• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Cô là gì của nó

“Noah? Ý bà là tên Lạc Dịch Bắc kia sao?”. Phương Trì Hạ giật mình một chút, nhưng rất nhanh lấy lại phản ứn.

“Tên kia?”. Người bên kia điện thoại giống như sững sờ, nhưng cách nửa giây vẻ mặt ôn hoà tiếp tục trò chuyện với cô: “Đúng vậy, chính là tên kia, xin hỏi cô là gì của nó?”.

Âm thanh cười tủm tỉm, thời điểm nghe lời này, Phương Trì Hạ thấy được bộ dạng đối phương, mặt mày cong cong mắt cười thành hình trăng lưỡi liềm.

“Tôi là…” Một câu, vậy mà để cho Phương Trì Hạ không biết trả lời thế nào.

Cô và Lạc Dịch Bắc là ẩn hôn, trừ hai người trong cuộc, ai cũng không biết.

Đối phương giống như đoán ra cô xấu hổ, cũng không truy vấn, mà đổi lại vấn đề: “Mấy ngày nay Lạc Bắc luôn ở trong biệt thự sao?”.

“Đúng vậy, mấy ngày nay đều ở đây”. Phương Trì Hạ thở dài, cảm giác đối phương rất hiền lành, cô cũng hỏi gì đáp nấy.

“Luôn ở trong đó không ra ngoài sao?”. Âm thanh bên kia điện thoại hàm chứa ý cười.

Phương Trì Hạ: “…”

Nói sao giờ?

Lời này dễ dàng làm cho người ta hiểu sai đó!

Phương Trì Hạ nghe âm thanh bà ấy kiểu nào cũng có điểm lạ, vội vàng uốn nắn một chút: “Ý tôi là, mấy ngày nay buổi tối luôn ở đây”.

Sợ đối phương nghĩ nhiều, còn trợn mắt nói lời bịa đặt bổ sung một câu: “Một mình!”.

“Như vậy à!”. Âm thanh đối phương giống như có hơi thất vọng.

“Tiểu thư, xin hỏi cô là gì của cậu ấy…” Không biết có thể hỏi đối phương ra chút vấn đề gì, Phương Trì Hạ cố ý đánh lạc hướng chủ đề: “Cần tôi giúp bàchuyển điện thoại cho anh ấy không?”.

“À, kỳ thật tôi cũng không có việc gì, chỉ là tùy tiện gọi điện thoại tới quan tâm chút mà thôi”. Trong điện thoại giọng nữ không sao cả, chỉ là đặc biệt nhắc nhở một câu, “Qua mấy ngày là sinh nhật ông nội, nhắc nó lúc đó nhớ về nhà”.

“Được, tôi sẽ nhớ báo cho anh ấy”. Phương Trì Hạ mỉm cười đáp ứng.

Người bên kia điện thoại vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại, lại có một giọng nói bỗng nhiên từ trong ống nghe truyền tới: “Chức Tinh, lại gọi điện thoại với ai?”.

Âm thanh rõ ràng, rõ ràng truyền đến tai Phương Trì Hạ, Phương Trì Hạ sững sờ, cả người bế tắc.

Chức Tinh…

Lạc Dịch Bắc từ ngoài phòng đi vào, nhìn vẻ mặt ngốc trệ của cô, hồ nghi nhìn chằm chằm cô, đi vài bước qua.

“Vừa có người gọi điện thoại?”.

“Vâng”. Phương Trì Hạ ngượng ngùng đáp lời anh, hình như còn chưa phục hồi tinh thần lại.

“Ai?”. Lạc Dịch Bắc lại hỏi.

Phương Trì Hạ chậm rãi nâng mặt lên, thì thào đáp lời anh hai chữ: “Mẹ anh…”

“Em nói bậy trước mặt người nhà sao?”. Lạc Dịch Bắc nhìn biểu tính quýnh quáng của cô, phản ứng đầu tiên trong đầu là chuyện sáng sớm cô độc miệng về Lạc Hi Thân và anh trước mặt anh.

“Nào có?”. Phương Trì Hạ đứng lên, quay người đi vào phòng bếp.

Cô chỉ tương đối bất ngờ khi Sa Chức Tinh lại là người dễ nói chuyện như vậy, cũng thật bất ngờ lần đầu tiên hai người đối thoại lại dưới tình huống như vậy.

Chuẩn bị bữa tối đơn giản, thời gian sau đó, Lạc Dịch Bắc vào thư phòng, Phương Trì Hạ thì trở về phòng chuẩn bị xắp xếp quần áo của mình.

Lấy đồ vật trong rương hành lý ra, mở tủ quần áo ra, muốn bỏ vào, ngoài ý muốn phát hiện bên trong có nhiều rất nhiều đồ của phụ nữ, áo khoác, áo ngủ, bên trong, cần cái gì có cái đó.

Phương Trì Hạ khẽ giật mình, có chút bất ngờ khi Lạc Dịch Bắc lại sẽ cho người chuẩn bị những thứ này.

Lấy từ bên trong ra một bộ áo ngủ, bất ngờ bị một vật bên cạnh hấp dẫn…

 

Chương 40: Kinh diễm như thế

Đó là một bộ lễ phục màu đen, đen thần bí, trọn bộ lễ phục không có bất kỳ trang trí dư thừa, chỉ là vạt áo dùng tua ra rủ xuống tự nhiên làm điểm xuyết, cao quý ưu nhã phảng phất giống như thiên nga đen.

Phương Trì Hạ cầm lễ phục lên, lẳng lặng nhìn chăm chú, nghiêng đầu thoáng nhìn Lạc Dịch Bắc còn chưa trở lại, cởi quần áo ra quyết định mặc thử một chút.

Mặc lễ phục vào, nào biết khi kéo lên lại là một sai lầm.

Thời điểm kéo khóa, Phương Trì Hạ dùng lực quá lớn, một nắm tóc cũng bị kéo vào, đau đến làm cô hít khí: “A ~ ”

Nghiêng đầu, muốn xem xét tình huống, bất đắc dĩ bị kẹt lại giữa lưng, căn bản là cô không nhìn được.

Phương Trì Hạ nhíu lông mày, tiếp tục bị khóa kéo dày vò.

Hành lang ngoài phòng, Lạc Dịch Bắc đi từng bước tới bên này, vừa vào cửa thấy cô đưa lưng về phía mình cùng với một màn đấu tranh với khóa kéo, kèm theo tấm lưng trắng đẹp đến lóa mắt.

Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô chằm chằm một lát, vài bước đi qua, đẩy tay cô ra, anh thay thế động tác.

“Anh trở về!”, Phương Trì Hạ khẽ giật mình, có chút ngoài ý muốn khi anh vào phòng lúc này.

“Ừ”. Lạc Dịch Bắckhẽ đáp cô một tiếng, ánh mắt chăm chú rơi vào khóa kéo trên tay.

Phương Trì Hạ xoay người, tùy ý anh giúp đỡ mình, không nói tiếp.

Lạc Dịch Bắc giúp cô gỡ tóc bị kẹt ra, lại không lập tức giúp cô kéo lên.

“Được không anh?”. Phương Trì Hạ căn bản không biết phía sau là tình huống như thế nào, cũng không biết khóa kéo còn mắc kẹt không, từ đầu tới cuối ngoan ngoãn đưa lưng về phía anh, mặt cũng không chuyển qua.

“Còn chưa được”. Lạc Dịch Bắc lẳng lặng nhìn cô, trợn mắt nói lời bịa đặt đáp, ánh mắt khẽ dò xét trên người cô.

Bộ lễ phục này rất chọn người, màu đen vốn chính là màu vô cùng thần bí, mặc không hợp sẽ cho người cảm giác rất áp lực, thế nhưng mặc xong, làm người ta kinh diễm không chỉ một chút.

Làn da Phương Trì Hạ rất trắng, mặc màu đen sẽ không ngăn chặn cô sáng rọi, thậm chí còn nhiều tia gợi cảm không nói nên lời.

Hình ảnh trắng đen đan chéo, cảm giác trùng kích đặc biệt mãnh liệt, để cho Lạc Dịch Bắc thoáng nghĩ đến hình ảnh cô ở dưới người anh tóc dài đan chéo ở cần cổ tối hôm qua

Cùng lúc thị giác bị trùng kích, rung động tương tự, đồng dạng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Chỗ yết hầu Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên hơi khô chát, tay dừng lại ở phía sau lưng cô, đột nhiên kéo khóa kéo vốn dĩ đã kéo lên gần một nửa của cô xuống.

Tay anh có chút lạnh buốt, lúc hoạt động, khớp ngón tay chà nhẹ qua da thịt Phương Trì Hạ, khiến cô run rẩy.

Nghiêng đầu lại vừa nhìn con mắt u ám thật đẹp giống như tròng mắt bị đốt lửa, trong nội tâm cô lộp bộp một chút.

“Lạc Dịch Bắc, không muốn!”. Ý thức mẫn cảm biết anh đang làm cái gì, muốn chống cự, tay vừa mới nâng lên, lại bị Lạc Dịch Bắc kìm lại.

“Tôi còn chưa tắm rửa!”. Phương Trì Hạ tìm lý do cho mình.

“Loại chuyện này có quan trọng không?”. Con ngươi Lạc Dịch Bắc, ánh mắt trầm thấp dừng ở phần lưng của cô, tay dọc theo lưng trơn bóng chậm rãi chạy lên.

Da thịt cô thật sự rất tốt, mềm mại giống như con nít, xúc cảm dưới lòng bàn tay, vượt qua tưởng tượng tốt đẹp của Lạc Dịch Bắc.

Phương Trì Hạ bị anh chặn, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Trầm mặc một hồi lâu, gian nan đáp lại một câu: “Tôi muốn tắm trước”.

Cô muốn tìm lý do cho mình chuẩn bị chút thời gian, nào biết Lạc Dịch Bắc thuận miệng tiếp một câu: “Tôi dẫn cô đi!”.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK