Với một chiếc xe lăn trong tay, ai có thể ngăn cản cô ấy?
Lúc này, Mục Hiểu Hiểu muốn đưa đại tiểu thư đi, ngay cả sắc mặt và nguyện vọng của cô ấy cũng không quan tâm.
Đến đây thì có cái gì tốt?
Bởi vì ở hồ bơi có nhiều muỗi, tốt hơn hết nàng nên quay về nhà làm một chút đồ ăn nhẹ cho đại tiểu thư, buổi tối hai người sẽ cùng nhau ngắm sao, ngắm trăng.
Nếu như cô ấy muốn thư giãn, nàng có thể hát cho ấy nghe.
Sự kiểm soát đột ngột của Mục Hiểu Hiểu khiến cho Tần Di ngây người một lúc, nhưng đại tiểu thư là người như thế nào, cô ấy liền phản ứng lại rất nhanh, khóe môi hơi nhếch lên, thuận tay bấm xe lăn.
Mục Hiểu Hiểu:...
Chiếc xe lăn dường như bị đóng đinh vào mặt đất ngay lập tức, dù cô ấy có đẩy mạnh thế nào đi chăng nữa đều không được, trong lúc rảnh rỗi này Trương Xảo vội vàng chạy tới, cô ấy ôm lấy Mục Hiểu Hiểu: "Chị em, cậu là bạn thân của tớ nên đừng đi! Tối nay cậu muốn ăn cái gì, uống cái gì tôi đều trả tiền hết."
Cô ấy nói lời này một cách chân thành, ánh mắt sáng rực nhìn Tần Di.
Cô ấy là chị Tần!
Có trời mới biết, Trương Xảo đã yêu cô ấy bao nhiêu năm, từ lúc Tần Di lần đầu tiên ra mắt thì cô ấy đã là một fan cứng, dõi theo suốt chặng đường bao thăng trầm của Tần Di, bất luận bên cạnh cô có bao nhiêu người hâm mộ đến rồi rời đi thì cô ấy vẫn luôn đứng về phía cô.
Hôm nay, cô ấy nhìn thấy Tần Di, nếu như người đó là một nghệ sĩ khác, cô ấy chắc chắn sẽ tự hỏi liệu mắt mình có vấn đề gì không, chẳng lẽ là một người qua đường trông giống, thế nhưng đó là chị Tần, cô ấy nhất định trông rất đẹp! Ngay cả khi biến thành tro cô ấy cũng có thể nhận ra bản thân trong nháy mắt.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Không ai có thể biết được sự nguội lạnh trong trái tim của Mục Hiểu Hiểu.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Tần Di, nhiều người đã phải nhượng bộ trước bề ngoài lạnh lùng của đại tiểu thư, ngay cả Vạn Niên và Tiểu Thúy là những người đã theo dõi cô ấy rất lâu, bọn họ cũng không dám nói chuyện thoải mái với đại tiểu thư, cô ấy không những rất can đảm đột nhập khu vực cấm của Tần Di, mà còn kết nghĩa với cô ấy.
Mục Hiểu Hiểu không chịu thừa nhận, nhưng vào lúc này, nàng ấy đành phải thừa nhận.
Trong lòng nàng ấy có một tính chiếm hữu không thể giải thích được đối với đại tiểu thư.
Nàng ấy cảm thấy sự dịu dàng của đại tiểu thư, nụ cười của đại tiểu thư, sự cưng chiều của đại tiểu thư, đều nên dành cho một mình nàng ấy.
Những người khác không có cách nào để bị ảnh hưởng.
Vào lúc này, thằng nhóc con họ Trương đang làm gì vậy?
Còn xiên que thì sao? Như vậy dùng để đánh dấu màu sắc, đại tiểu thư nhìn thẳng giống như một con sói để làm cái gì?
Trương Xảo trước giờ không thay đổi gì hết, vừa vào phòng cô ấy đã rót nước trà cho Tần Di, miệng không ngừng nói nhảm: "Tôi biết, tôi biết cô ưa sạch sẽ, tôi đã khử trùng, tôi đã khử trùng..."
Tay cô ấy run rẩy, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động.
Tần Di đã từng gặp một vài người hâm mộ, nhưng rất ít người xúc động như Trương Xảo.
Dù đã rời làng giải trí được một thời gian, nhưng qua những thông tin trước, Mục Hiểu Hiểu cũng biết rằng cô thuộc tuýp nghệ sĩ "được yêu thích."
Mục Hiểu Hiểu ngồi trên chiếc ghế mây, bắt chéo chân và nhướng lông mày: "Cậu là con vẹt hay chim sáo? Nói đều không thể lưu loát?"
Trương Xảo hằn học nhìn Mục Hiểu Hiểu, tên khốn này, bị làm sao thế, thực sự đã làm trì hoãn màn trình diễn của cô ấy trước thần tượng của mình.
Mặc dù Tần Di không nói gì, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên, xem ra tâm trạng rất tốt.
Mục Hiểu Hiểu liếc nhìn cô và cảm thấy tức giận, nàng nhìn thấy người khác lúc trẻ, nhìn thấy con chó của người khác, vì vậy liền đối tốt với người khác phải không? Cũng không biết ai là người đầu tiên đã nhìn thấy cô ấy và rời đi mà không có chút biểu cảm gì trên mặt, mặt thứ hai, chỉ cần đưa ra chữ "vui vẻ", tại sao, Trương Xảo lại có thể tốt với cô ấy chứ?
Trương Xảo khử trùng cốc liên tục, cô ấy pha trà rồi cẩn thận đưa sang bên cạnh cho Tần Di, cô ấy không dám lại quá gần, thậm chí không dám nhìn trực tiếp với đại tiểu thư.
Đó là một kiểu cuồng nhiệt và mâu thuẫn khi người hâm mộ gặp thần tượng của mình.
Nàng một mặt gặp được đại tiểu thư, mặt khác trái tim không khỏi đập điên cuồng.
Cô ôm ngực nhìn Mục Hiểu Hiểu: "Nhịp tim của tớ đập nhanh quá."
Trương Xảo là một người có chỉ số EQ rất cao, cô ấy đang thay đổi chủ đề đối thoại, đó cũng là một cách để giảm bớt căng thẳng.
Mục Hiểu Hiểu nhìn cô một cái, "Ồ, dạo gần đây có phải là hay thức khuya chơi game, nên nhịp tim đập nhanh? Đến bệnh viện xem như thế nào."
Trương Xảo:...
Không có.
Cái này? Chết tiệt, có chuyện gì vậy? Có phải hôm nay tôi muốn kiếm lỗi với cô ấy không?
Đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, nhìn hai chân đang phát điên của cô, giữa lông mày và mắt nở một nụ cười thản nhiên, nàng nhìn Tần Di lấy một thứ gì đấy từ bên xe lăn.
Ánh mắt của Trương Xảo thoạt nhìn thẳng, cô ấy che miệng của mình: "Không phải chứ, không phải chứ?"
Đó là một đĩa nhựa vinyl chưa in đã được đại tiểu thư bán với số lượng có hạn và trên đấy có ký tên của cô.
Bản thu âm vinyl được coi là vô giá trên thị trường người hâm mộ, đó là điều mà Trương Xảo luôn mong muốn.
Lúc Trương Xảo nhận lấy, hai tay không ngừng run lên, Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh, không nhịn được hỏi: "Tại sao chị không đưa nó cho em?"
Tần Di liếc nhìn nàng một cái liền thấy vết cắt chảy máu.
Em có phải là fan của chị không?
Mục Hiểu Hiểu:...
Người hâm mộ có cách xử lý như này không?
Tại sao nàng ấy chưa bao giờ thấy đại tiểu thư tử tế với những người hâm mộ khác?
Trương xảo nhận lấy đĩa nhạc, nhìn đi nhìn lại, vui sướng khôn xiết, gần như sắp khóc, Mục Hiểu Hiểu bên cạnh đá vào chân cô ấy: "Có ăn hay không? Thần tượng của cậu vẫn còn đói đó."
Với một câu nói, Trương Xảo lập tức gật đầu: "Ăn, ăn."
Cô ấy tự mình đi vào trong lấy xiên nướng đã chuẩn bị sẵn, Mục Hiểu Hiểu hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn đại tiểu thư: "Chị đối xử với cô ấy thật tốt."
Tần Di nhìn nàng bằng một đôi mắt đen, lông mi hơi nhướng lên, dưới ánh trăng tựa như màn tuyn sương mù, vẻ đẹp có chút hư ảo.
Cô chưa bao giờ là người giỏi lấy lòng người khác.
Cô ấy làm tất cả điều này để tìm kiếm câu trả lời – Nếu có một người thích bạn thì sao?
Đối xử tốt với cô ấy, cảm hóa cô ấy một chút, chiến lược đầu tiên là người gần với cô ấy nhất.
Mục Hiểu Hiểu trong lòng chua xót liếc nhìn cô, "Em cũng là fan của chị, vì vậy khi quay đầu lại chị cũng có thể đưa cho em một chiếc đĩa vinyl."
Tần Di còn chưa đáp lại, Trương Xảo ở bên trong la lên, "Mục Hiểu Hiểu, đi vào đây lấy xiên!"
Mục Hiểu Hiểu:...
Cách đối xử trong cuộc sống này thực sự rất khác nhau.
Bởi vì nàng ấy và Trương Xảo làm bạn nhiều năm như vậy, cô không thể khách sáo sao?
Trước khi Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị đi vào, nàng ấy nhìn đại tiểu thư, trước tiên là đẩy cô ấy xuống đình, sau đó lấy trong túi ra một lọ thuốc chống muỗi, cẩn thận xịt quanh xe lăn.
Da của đại tiểu thư rất nhạy cảm, không thể xịt mấy thứ gây khó chịu này, cô ấy cũng không thích những mùi như thế này.
Tần Di trầm mặc nhìn nàng, Mục Hiểu Hiểu không nhìn cô ấy, có chút ghen tị và tiếp tục nói: "Người hâm mộ có chuyện gì vậy? Người hâm mộ có chị em cẩn thận không? Um, còn tặng quà cho cô ấy, em chưa bao giờ nhận được quà từ chị, chị còn cho Thu Thu đồ ăn, em còn chưa bao giờ được ăn đồ mà chị cho."
Nếu để những khách hàng cũ nhìn thấy sự trẻ con của cô Mục, chắc chắn cô sẽ được làm việc ở Waterloo.
Một số người, trông chính trực một cách đáng kinh ngạc, có thể là một người bạn chân thành, nhưng sau lưng lại là một Mục Tam Tuế đố kị la hét.
Đại tiểu thư thản nhiên, đột nhiên cảm thấy đêm nay không mặc váy trắng cũng không vô ích.
Hai từ "nịnh hót", không có trong từ điển cuộc sống của đại tiểu thư.
Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ làm điều này, nhưng bây giờ, trái tim không thể kiểm soát được khiến cô ấy thay đổi hết lần này đến lần khác.
Sau khi chăm sóc cho đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu đi vào trong giúp Trương Xảo lấy xiên que, vừa mới bước vào trong, khuỷu tay của Trương Xảo ấn mạnh cổ của nàng ấy xuống: "Hãy tin tớ, mau nói cho tớ biết, làm thế nào mà cậu quen biết chị Tần? Chân của cô ấy bị sao vậy? Sao không nói gì hết?"
Cô ấy sắp phát điên rồi.
Cô không ngờ, cô cũng không mơ cả đời này có thể gặp được thần tượng ngay trước mặt, cô ấy còn gật đầu với cô.
Tuy ở trong trường, Trương Xảo không nổi tiếng bằng Mục Hiểu Hiểu nhưng cô ấy là người đứng đầu trong lĩnh vực tâm lý học, những phương pháp điều rị của cô ấy không giống với Mục Hiểu Hiểu, cô ấy áp dụng mô hình chuyển tiếp thẳng, nó rất hiệu quả đối với bệnh nhân nam, có thể nói rằng tương đối uy tín. Cô ấy quan sát xem cách thức hòa hợp của Mục Hiểu Hiểu và Tần Di, họ sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
Nhìn chung, có thể đoán rằng Tần Di biến mất khỏi làng giải trí lâu như vậy, tám mươi phần trăm là vì lí do ngoại hình.
Nhưng tại sao cô ấy lại gặp vấn đề nghiêm trọng về cơ thể như thế, mà công ty vẫn không thông báo ra bên ngoài?
Cô ấy...
Trương Xảo không nghĩ được gì, phải chăng chị Tần, người được rất nhiều người hâm mộ coi như thần thánh lại phải chịu hàng loạt cách đối xử của những con người vô nhân đạo này? Tuy nhiên trông tình trạng của cô ấy không giống như vậy, đặc biệt là khi cô ấy nhìn vào mắt của Hiểu Hiểu...
Mục Hiểu Hiểu quay lưng lại, ngay lập tức ấn cô ấy lên ghế sô pha bên cạnh: "Đây không phải là người phụ nữ điên mà cậu đã nói đến trước đây, cậu đã phải ký một thỏa thuận bí mật không tiêt slooj mà không cần gặp mặt sao?"
Mẹ kiếp?
Người đó thật ra là chị Tần?
Trương Xảo tự tát vào mặt mình, cô ấy có chút kích động: "Tại sao cậu vẫn chưa chữa khỏi cho cô ấy?"
Cô ấy là một mối quan tâm và là sự hỗn loạn điển hình, con dao liền bay ra khỏi miệng.
Mục Hiểu Hiểu:...
Trời ơi, cô ấy có phải một con thú không? Đồng chí Trương Xảo, cô ấy có phải cầm thú không?
Chữa bệnh cho một bệnh nhân mà nhanh như vậy sao?
Trương Xảo nhìn Tần Di đang ngồi ở trong sân ngắm trăng, cảm thấy đau đớn: "Cậu có biết chị Tần của tớ ở trên sân khấu đẹp như thế nào không?"
Mục Hiểu Hiểu cau mày: "Đừng nhiều lời với chị Tần của cậu, chị Tần của cậu, đại tiểu thư không thích người khác ở gần mình."
"Thật sao?" Trương Xảo chưa bao giờ lộ ra vẻ mong mỏi như vậy, cô ấy nhìn Mục Hiểu Hiểu không chớp mắt: "Quan hệ của hai người có tốt không? Tớ thấy cô ấy có vẻ rất phụ thuộc vào cậu."
Rất phụ thuộc vào cô ấy?
Mục Hiểu Hiểu cau mày, cảm thấy đầu óc của Trương Xảo không được rõ ràng, một người độc lập như đại tiểu thư, cô ấy biết ỷ lại vào ai chứ?
"Không quan tâm nữa, Hiểu Hiểu, nếu cậu không thích thì tớ sẽ đi, hạnh phúc cả đời của em cậu đều đổ hết lên đầu cậu đó."
Trương Xảo vỗ trán, nước mắt lưng tròng: "Không ngờ lại có ngày ước mơ của tôi lại trở thành hiện thực."
Mục Hiểu Hiểu không nói lên lời: "Không phải chứ? Cậu thích đại tiểu thư hả?"
Trái tim của nàng bỗng kháng cự theo bản năng.
Trương Xảo nói thẳng: "Cậu biết không, tớ hâm mộ chị Tần bao nhiêu năm rồi, nhìn thấy cô ấy như vậy, trong lòng tớ cảm thấy rất khó chịu, thích cái gì... Này, tớ thậm chí còn không dám nghĩ về nó, tớ không xứng đáng! Cậu có muốn quay lại và trao đổi với cô ấy không? Giới thiệu về chất lượng chuyên môn cao của chúng ta? Hai chúng ta sẽ cùng giúp cô ấy?"
"Xảo à, không phải tớ dội cho cậu một gáo nước lạnh đâu, từ góc độ tâm lí học mà nói, thần tượng là thần tượng, vẫn phải giữ một khoảng cách nhất định với người hâm mộ, như vậy mới có thể bất khả chiến bại trên "bàn thờ" mãi mãi."
Mục Hiểu Hiểu phân tích với Trương Xảo một cách nghiêm túc, Trương Xảo nhìn nàng ấy: "Không phải cậu chứ? Tại sao tớ luôn cảm thấy rằng kể từ khi chị Tần đến đây, cậu luôn la hét lên với hai chúng tớ, có phải cậu đang có âm mưu gì với chị ấy không?"
Mục Hiểu Hiểu đỏ bừng mặt: "Đồ vô tích sự, cả hai chúng tớ đều tôn trọng lẫn nhau, chị ấy giống như một người chị gái vậy."
"Tớ chỉ cười." Trương Xảo nhướng mày: "Đừng dụ dỗ tớ với chị em, chúng ta là ai? Đều liên quan đến tâm lý, vẫn không biết rằng các chị em trên thế giới cuối cùng sẽ kết hôn ra sao?"
Mục Hiểu Hiểu bị chà đạp lên trái tim thuần khiết, "Cậu không biết xấu hổ sao?"
Trương Xảo giật giật cổ: "Tớ nghĩ cậu thật không biết xấu hổ!"
"Bốp" một tiếng, đại tiểu thư lẳng lặng nhìn hai người họ vật lộn nhau trong phòng, lần đầu tiên cảm nhận được khoảng cách thế hệ về tuổi tác.
Thật ngây thơ.
...
Vậy đó, sau khi đại tiểu thư ngồi ngắm trăng hơn hai mươi phút, những xiên thịt nướng thơm thức đã được bưng ra.
Trương Xảo đưa cho Tần Di: "Chị ơi, chị thử xem, tổ tiên của em là người Tân Cương, nên ăn khá ngon."
Mục Hiểu Hiểu đang nôn bữa ăn đêm qua của mình ngay bên cạnh, "Trước đây khi chúng ta ăn lẩu, không phải cậu nói rằng tổ tiên của cậu đến từ Nội Mông, tổ tiên có phải là Thành Cát Tư Hàn vĩ đại không? Tại sao cậu có thể thay đổi nhanh như vậy, cậu có mấy người ba vậy?
Trương Xảo nhìn chằm chằm, Mục Hiểu Hiểu cũng nhìn chằm chằm, cô ấy giật lấy xiên que trên tay.
Trương Xảo:...
Không phải là Mục Hiểu Hiểu không cho đại tiểu thư ăn, mà là cô ấy biết đại tiểu thư ưa sạch sẽ, cô ấy cẩn thận lau sạch phần đen ở đầu xiên bằng khăn giấy, rồi đưa cho Tần Di: "Hơi nóng, nếu chị không thích thì đưa nó cho em."
Lời nói của Mục Hiểu Hiểu rất thản nhiên, cô ấy hầu hạ Tần Di cũng quen rồi, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.
Nhưng Trương Xảo lại ngạc nhiên, hay tay cầm xiên đều run lên, cô ấy còn tưởng rằng Mục Hiểu Hiểu đang ghen tị với cô ấy vì cô cũng trở thành một fan của đại tiêu thư, từ góc nhìn này, họ dường như thực sự khác nhau.
Tần Di cầm lấy, cô vắn một miếng, gật đầu rồi để xiên thịt sang một bên.
Trương Xảo:?...
Cô ấy không thấy ngon sao?
Mục Hiểu đi tới, cô ấy ưỡn mông Trương Xảo lên, "Đứng dậy lái xe đi."
Cô ấy nói tiếp.
Đại tiểu thư thích ăn đồ ngọt.
Trương Xảo bị gạt sang một bên, háo hức nhìn Mục Hiểu Hiểu quét một lớp mật ong lên xiên thịt, đợi những xiên thịt nướng vàng ươm, bóng bẩy, ứa ra mỡ và cô ấy đưa nó cho Tần Di.
Bây giờ, đại tiểu thư bắt đầu ăn, tuy rằng ăn chậm nhưng rõ ràng là rất thích
Mục Hiểu Hiểu ở bên cạnh vui vẻ nhìn cô, mở một chai nước uống cho cô ấy, "Uống một ít đi."
Tần Di cau mày.
Mục Hiểu Hiểu mỉm cười: "Em xem rồi, không có calo đâu, uống một chút đi, thoải mái đi."
Trương Xảo ngơ ngác nhìn, cô nhìn Tần Di vừa lấy đồ uống, cô do dự một lúc, lại nhìn qua bên Mục Hiểu Hiểu.
Bàn tay của cô bất động.
Nhưng Hiểu Hiểu tự giác cầm lấy một chiếc cốc nhỏ, nàng ấy rót đồ uống vào cốc, đưa cho Tần Di: "Hm, như vậy thì tốt rồi, tôi đã khử trùng rồi."
Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, điều tràn ngập trong mắt cô ấy là... Trương Xảo không có cách nào có thể miêu tả thứ ánh sáng đó.
Ngay lúc đấy, ngọn núi trong lòng cô ấy như sụp đổ.
Hôm nay là ngày gì?
Cô đã nhìn thấy gì?
Cô đã chứng kiến những gì?
Thần tượng cao quý của cô ấy, và cùng với cô bạn thân rẻ tiền, thực sự... thực sự thích nhau?
Nhìn hai người họ như vậy, dường như họ vẫn đang trong thời kỳ mơ hồ và mông lung?
Cô ấy chết rồi, cô ấy chết rồi!
Bác sĩ tâm lý giỏi chuyện này, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải có một tâm lý vững vàng.
Trương Xảo ngoài mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm quan sát, mối quan hệ giữa Mục Hiểu Hiểu với cô ấy tốt đến mức cô có thể đội một cái quần, vì vậy cô không hề phòng bị gì cả.
Nhưng đại tiểu thư thì khác.
Tuổi tác và kinh nghiệm của cô ấy đều ở đấy.
Một đứa trẻ hư hỏng, cho dù có lợi hại đến đâu, cô ấy cũng có thể nhìn thấu được tâm can.
Sau khi Trương Xảo bí mật nhìn nó lần thứ N, ngay lúc đó, Trương Xảo nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như vầng trăng của Tần Di, tim đập như sấm, cô ấy chỉ đơn giản là cảm thấy quá ghen tị với Mục Hiểu Hiểu, cẩu nữ nhân này có phải đã tích đức tám đời rồi không?
Mục Hiểu Hiểu vẫn đang đứng nướng rau củ cho Tần Di ở đằng kia, nàng ấy vừa lau mồ hôi, không biết rằng liệu đại tiểu thư và bạn thân của nàng ấy có giao tiếp bằng mắt với nhau không.
Sự nghi ngờ trong mắt của Trương Kiều đã được viết rõ ràng, Tần Di cũng nhìn thấy rõ, dưới ánh trăng, chiếc cằm nhẹ nhàng của cô vạch ra, nhẹ gật đầu.
!...
Cơ thể của Trương Kiều trở nên căng thẳng, tóc tai đều dựng đứng.
Ah...!
Cô ấy đã đụng đến một người chân chính.
Thần tượng của cô ấy có tin tưởng cô ấy đến thế không?
Cô ấy sắp khóc rồi!
Trong lúc Trương Kiều sắp phát điên, đại tiểu thư giơ tay lên, đặt ngón tay mảnh mai lên đôi môi đỏ, làm một hành động im lặng.
Trương Kiều nhìn thấy, che miệng lại, đầu quay vòng vòng.
Thật trùng hợp, Mục Hiểu Hiểu vừa mới lau mồ hôi, ngẩng mặt lên thấy cảnh này liền nở một nụ cười, vẻ mặt cứng đờ, vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Di, đại tiểu thư đã quay trở lại với vẻ mặt hờ hững, một vẻ mặt lạnh nhạt, Mục Hiểu Hiểu quay sang nhìn Trương Xảo một lần nữa, đang ngân nga một bài hát nhỏ và nhìn lên mặt trăng, cô ấy trông như thể "Đừng nhìn tớ, cậu chỉ có một bí mật."
Mục Hiểu Hiểu:...
Cô ấy không xem nhầm đấy chứ?
Cô ấy đã thấy gì?
Đại tiểu thư hôn lên tay cô ấy?!
Danh Sách Chương: