Hai người thậm chí còn chưa chạm mặt, nhưng Thẩm Thư Dư đã nhìn thấy Phó Chước từ xa.
Hôm nay Phó Chước ăn mặc rất chính thức, âu phục phẳng phiu.
Trước đây anh đều ăn mặc khá thoải mái, màu sắc quần áo rất ít khi vượt qua ba loại, cộng thêm vóc dáng chuẩn, hình như mặc quần áo gì cũng tôn lên vóc dáng. Nhưng dù thế nào, khi anh không mặc âu phục thoạt nhìn hoạt bát hơn.
Vẫn là mái tóc ngắn ngủn, vẫn là hai chân dài thẳng. Nhìn từ dưới lên trên, giày da thủ công tinh xảo, quần tây ống nhỏ để lộ nửa mắt cá chân thoạt nhìn vừa chính thức lại thoải mái, với chiều cao một mét tám bảy của mình việc anh mặc âu phục không thành vấn đề gì, cộng thêm cơ thể cường tráng rèn luyện quanh năm, Phó Chước quả thực có thể nói là cái giá quần áo biết đi.
Phó Chước như vậy, bớt đi vẻ lông bông của ngày trước, ánh mắt xa cách thoạt nhìn khiến người ta khó mà tiếp cận. Thẩm Thư Dư nhớ tới Phó Chước ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn đều tỏ vẻ lấy lòng.
Theo tiếng đếm ngược của người dẫn chương trình, qua sự nhắc nhở của nhân viên Phó Chước nhoẻn miệng cười, làm vậy cả người anh mới trông ôn hòa hơn.
Phương Giác đã kích động đến mức muốn ngất đi, cô kéo tay Thẩm Thư Dư nói đứt quãng: “Tiểu Thư à, tớ, cậu, thần kỳ quá đi!”
Ai có thể ngờ rằng đàn anh Phó Chước chính là Tam Vô?
Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy chỉ có đàn anh Phó Chước danh xứng với thực nhất.
Thẩm Thư Dư không nói gì, bởi vì ánh mắt của cô luôn ở trên người Phó Chước.
Anh nhận lấy microphone từ tay nhân viên, năm ngón tay thon dài mở ra cầm lấy microphone rồi nắm chặt, đốt ngón tay hiện lên rõ ràng. Chính là hai bàn tay này đã từng bá đạo nắm tay cô.
Thẩm Thư Dư nhẹ nhàng nắm tay thành quyền theo bản năng, sau đó dần dần buông ra. Cô nghi ngờ những chuyện nhỏ nhặt giữa mình và Phó Chước rốt cuộc là thật hay do bản thân tưởng tượng ra.
Gần như khi Phó Chước bước lên sân khấu thì phía dưới liền vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Vu Hiểu Phong đi tới nói với Thẩm Thư Dư và Phương Giác: “Mau đi cùng tôi, bây giờ có thể đi vào hàng đầu, lát nữa sẽ có nhân viên sắp xếp việc ký tên một cách trật tự.”
Lòng bàn chân của Thẩm Thư Dư như là bị rót chì hình như hoàn toàn không biết đi đường nào, vẫn là Phương Giác kéo cô đến hàng đầu của khu vực người hâm mộ.
Trên sân khấu là người dẫn chương trình và Phó Chước.
Phó Chước cao lớn, gần như cao hơn nửa cái đầu của nữ MC mang giày cao gót.
Bên tai Thẩm Thư Dư đều là tiếng thảo luận của các fan.
“Trời ơi, Tam Vô đẹp trai quá đi.”
“Bảnh bao như thế tôi hoàn toàn có thể coi là fan sắc đẹp của anh ấy! Giá trị nhan sắc quá ổn, hoàn toàn có thể nghĩ tới việc phát triển trong giới giải trí.”
“May mà hôm nay tôi tới đây, cảm ơn trời đất tôi đến rồi.”
“Xuỵt, mau nghe anh ấy sắp nói chuyện rồi.”
……
Thẩm Thư Dư gần như đứng đối mặt Phó Chước, cô không biết vị trí quý giá của mình có bao nhiêu người ước ao đều là nhờ phúc của Vu Hiểu Phong.
Vu Hiểu Phong hoàn thành nhiệm vụ, vui vẻ dùng tay ra hiệu ok với người anh em ở một bên. Chuyện Phó gia căn dặn, anh ta coi như hoàn thành chu đáo.
Tuy rằng hiện tại là ban ngày, nhưng trên sân khấu vẫn bật đèn. Ánh đèn dịu nhẹ rọi trên khuôn mặt Phó Chước khiến anh trông gần như không có tì vết nào. Nhưng Thẩm Thư Dư biết rõ làn da của anh đẹp lắm. Hôm nay anh thậm chí không hóa trang, song ngũ quan lập thể xinh đẹp của anh như được rìu quỷ đao thần điêu khắc.
Người dẫn chương trình hỏi Phó Chước: “Có thể nói về bước ngoặt bắt đầu sáng tác ‘Phúc Tinh A Tài’ của anh không?”
Phó Chước sau khi nghiêm túc lắng nghe thì cầm microphone nói: “Thực ra trước đây tôi đã từng nói về bước ngoặt này, không biết có ai còn nhớ không.”
Gần như Phó Chước vừa dứt lời thì fan ở bên dưới la to: “Nhớ!”
Không gian tại đây không lớn, tiếng la của fan càng lớn hơn.
Phó Chước thuận thế nhìn qua, anh cong khóe môi cười nhẹ với đối phương. Bạn fan kia được Phó Chước nhìn bèn ôm lấy trái tim mình, có cần đẹp trai như thế không!
Sự đẹp trai của Tam Vô không phụ lòng mong đợi của mọi người, mặc dù là một người qua đường cũng phải thừa nhận anh thật sự rất nam tính.
Thực ra Thẩm Thư Dư cũng nhớ bước ngoặt đó.
Tam Vô từng nói ban đầu anh sáng tác “Phúc Tinh A Tài” là bởi vì cô đơn. Anh đã nói trong khoảng thời gian mẹ anh qua đời, anh hy vọng có người có thể giúp anh san sẻ dù là một chút đau lòng và cô đơn, nhưng mà lúc ấy ba anh công việc đầy mình, bên cạnh không có ai đáng để tin cậy. Anh cùng mẹ vượt qua thời gian hóa trị liệu, thậm chí chứng kiện việc tự sát của mẹ.
Khoảng thời gian đó anh vừa đau khổ lại u ám, “Phúc Tinh” chính là chú chó mà Tam Vô tưởng tượng ra vào thời điểm ấy. Nó là một chú chó có khả năng khiến người ta tháo gỡ mọi phiền não, cho nên mới được đặt tên là Phúc Tinh. Nhân vật chính A Tài ở một mức độ nào đó là sự phản chiếu của Tam Vô, nhưng trong việc sáng tác hậu kỳ cơ bản không xen lẫn quá nhiều việc riêng tư.
Rất hiển nhiên người dẫn chương trình không chuẩn bị tốt.
Phó Chước dường như không để ý, anh chỉ nói: “Dự tính ban đầu vào lúc ấy rất đơn giản, nhưng bây giờ dường như có một cảm xúc khác. Tôi chưa từng nghĩ tới ‘Phúc Tinh A Tài’ sẽ nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt như vậy, rất cảm ơn những người hâm mộ đã ủng hộ, cảm ơn các bạn.”
Sau khi Phó Chước cúi đầu nói lời cảm ơn xong thì phía dưới lại vang lên tiếng thét chói tai.
Phương Giác vô giúp vui không ngại chuyện lớn cũng hô theo, khiến đầu óc Thẩm Thư Dư kêu ong ong.
Trên sân khấu đã phỏng vấn mấy lượt nhưng Thẩm Thư Dư ở bên dưới vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Phó Chước gần trong gang tấc. Cô nhìn thấy đôi giày của anh, giày da kiểu Anh Quốc được đánh sáng bóng giống như anh đang tỏa sáng.
Trong lúc phỏng vấn có yêu cầu Phó Chước phác họa bức ảnh gia đình của “Phúc Tinh A Tài” trên tờ giấy cứng. Phó Chước đưa microphone cho nhân viên, rồi cầm lấy giấy bút bắt đầu phác họa trước mặt mọi người, cuối cùng đề tên bên dưới.
Phó Chước đã vẽ không dưới trăm lần hình ảnh nhân vật trong “Phúc Tinh A Tài”, anh thậm chí không cần vẽ nháp, chỉ cần một cây bút đã vẽ lưu loát từng nhân vật.
Bút tích và nét vẽ này không phải Tam Vô thì là ai chứ?
Bên dưới vốn có fan tỏ vẻ người trước mặt này chẳng qua là con rối thôi, trên thế giới này đâu có ai hoàn hảo như vậy? Ngoại hình đẹp thì thôi đi, giọng còn êm tai đến thế, giọng hay thì thôi thế mà quả thật có thể dựa vào tài hoa sáng tác truyện tranh. Nhưng hiện tại sau khi chứng kiến Tam Vô vẽ tranh trên sân khấu, trong mắt mọi người đều là vẻ sùng bái, kể cả Thẩm Thư Dư.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư thấy Phó Chước vẽ tranh trước mặt mình.
Cô nhớ mình từng nói đôi bàn tay to kia của anh đến công trường dọn gạch không sai đâu, nhưng sau khi tận mắt thấy anh phác họa nhân vật trong “Phúc Tinh A Tài”, cô cảm thấy nội tâm mình gặp chấn động rất lớn.
Cô luôn có thành kiến đối với anh lại quên mất trong tủ trưng bày của nhà trường còn triển lãm tác phẩm tranh thủy mặc mà anh đại diện trường giành được giải nhất. Tác phẩm đó vẫn còn lưu lại trong album ảnh của cô, chỉ là cô chưa xem lại lần nào nữa.
Cuối cùng người dẫn chương trình hỏi Phó Chước: “Thế thì việc anh muốn tổ chức buổi ký tên ở thành phố Phong Châu có ý nghĩa gì đặc biệt không?”
Phó Chước nghe vậy đôi mắt hướng về phía trước, anh hơi gật đầu, đúng lúc có thể nhìn thấy Thẩm Thư Dư ở phía dưới, anh cười nói: “Tôi vì một người, bởi vì đánh cược với cô ấy.”
“Có thể tiết lộ là đánh cược cái gì không?” Người dẫn chương trình tỏ vẻ hóng chuyện hỏi.
Không chỉ có người dẫn chương trình hóng hớt, cả hội trường gần như nín thở chờ đáp án của Tam Vô, nhịp tim của Thẩm Thư Dư đột nhiên đập nhanh hơn.
Thẩm Thư Dư đương nhiên biết anh nói tới vụ đánh cược nào.
Có một cảm giác rất kỳ lạ, rõ ràng ở đây nhiều người như vậy, nhưng chuyện này chỉ có hai người họ biết. Cảm giác bí mật chỉ có hai người biết lại khiến cô có chút tự đắc. Thậm chí cô hơi kiêu ngạo, tự biết mình là người mà anh không muốn nói ra.
Phó Chước cầm microphone, dùng âm thanh trầm thấp đầy từ tính của mình nói: “Ngại quá, đó là bí mật giữa tôi và cô ấy.”
Lúc này Thẩm Thư Dư mới từ từ ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu liền chạm vào đôi mắt của Phó Chước. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt cô né tránh, tâm trạng như là ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Phó Chước bạo dạn không coi ai ra gì nhướng mày về phía Thẩm Thư Dư. Nhưng bởi vì góc độ, nhóm fan ở hàng đầu tiên che mặt lại thét to.
Thẩm Thư Dư cũng cúi đầu thấp xuống.
Khuôn mặt cô giống như phát sốt.
Phương Giác ở bên cạnh nắm chặt tay Thẩm Thư Dư đến đau đớn, cô nhỏ giọng kích động nói bên tai Thẩm Thư Dư: “Đàn anh nhìn cậu phải không! Tớ cá tuyệt đối là cậu!”
Thẩm Thư Dư lại càng không dám ngẩng đầu.
Trái tim cô loạn quá loạn quá.
Phó Chước trước mắt căn bản không phải là cái người mà cô quen biết, anh trông rất ngay thẳng, âu phục phẳng phiu, quả thực chính là chàng trai lý tưởng trong cảm nhận của cô. Nhưng cô lại hiểu được trong lúc riêng tư anh vô lại đùa bỡn cỡ nào.
Trông như hai người hoàn toàn khác nhau, thế mà đều là cái người mà cô quen biết. Rốt cuộc người nào mới là anh chân chính?
Không bao lâu phần phỏng vấn chấm dứt, bắt đầu chuẩn bị ký tên.
Nhân viên dẫn Phó Chước ngồi xuống vị trí, mặt khác hướng dẫn fan xếp thành hàng trong nhà sách. Lúc này fan ở bên ngoài nhà sách đã xếp thành hàng dài mấy trăm mét, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì căn bản không tin đây là sự thật.
Trùng hợp là Thẩm Thư Dư được xếp là người đầu tiên lên sân khấu nhận chữ ký.
Người dẫn chương trình ở trên sân khấu nói: “Xin các bạn xếp hàng trật tự, đừng chen chúc, đừng xô đẩy tranh cãi, như vậy chúng tôi có thể tranh thủ để tất cả mọi người có thể nhận được chữ ký.”
Phó Chước sinh ra trong lĩnh vực mỹ thuật còn có thể viết chữ rất đẹp, Thẩm Thư Dư là fan của Tam Vô rất rõ ràng về điểm này. Bởi vì ban đầu rất nhiều lời bình luận là do Phó Chước viết tay.
Thẩm Thư Dư không dám làm người đầu tiên lên sân khấu, cô vội vàng đổi chỗ với Phương Giác. Phương Giác vui sướng kêu lên, nói: “Vậy để tớ xung phong.”
Phương Giác vừa dứt lời thì ôm lấy quyển truyện do Thẩm Thư Dư tặng đi lên sân khấu. Thẩm Thư Dư theo sau Phương Giác, bởi vì có cô bạn đi cùng nên cô mới dám lên, nếu không có lẽ sẽ chạy trốn ngay tại chỗ. Song, chuồn đi như thế Thẩm Thư Dư lại không cam lòng, cô “ghét” Phó Chước là một chuyện, nhưng cô thích Tam Vô cũng là một việc rất rõ ràng.
Phó Chước chẳng hỏi tên Phương Giác, anh ký thẳng, hỏi: “Bạn muốn tôi viết gì?”
Phương Giác không ngượng ngùng nói: “Có thể viết hy vọng em trở thành cô gái xinh đẹp nhất vũ trụ sau đó tìm được bạch mã hoàng tử không?”
Phó Chước nghe vậy ôm trán lắc đầu, Phương Giác đỏ mặt nói: “Em nói đùa thôi, đàn anh cứ viết tùy tiện là được rồi.”
Cuối cùng Phó Chước vẫn viết xuống câu nói ban nãy của Phương Giác, cũng ký bút danh của mình và đề ngày tháng.
Nhanh chóng tới phiên Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư cũng không biết mình làm sao đi tới trước mặt Phó Chước, quyển truyện trên tay cô đã bị nhân viên lấy qua mở ra trang đầu tiên đẩy tới trước mặt Phó Chước.
Tuy rằng Phó Chước đang ngồi, nhưng bởi vì vóc dáng cao ráo anh cũng không thấp hơn Thẩm Thư Dư đang đứng bao nhiêu. Đây cũng là lần đầu tiên Phó Chước ngửa đầu nhìn Thẩm Thư Dư, anh mỉm cười với cô, hỏi: “Em muốn tôi viết gì?”
Thẩm Thư Dư vô cớ hơi khẩn trương, cô nắm chặt hai tay của mình nói: “Ngài tùy tiện viết đi.”
Dùng tới “ngài” à?
Phó Chước cười ở đáy lòng.
“Cái đó không thể tùy tiện.” Phó Chước rõ ràng đang kéo dài thời gian.
Anh ước gì hiện tại nhìn cô thêm mấy lần, hôm nay e rằng phải bận tới khuya.
Fan ở phía sau không nhìn thấy tương tác giữa Tam Vô và Thẩm Thư Dư, bởi vì cô cản trở tầm mắt của người khác. Như vậy ngược lại khiến Phó Chước càng bạo dạn hơn, anh dùng bút vẽ một con gấu trên quyển truyện của Thẩm Thư Dư, rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Em nghĩ xong chưa?”
Thẩm Thư Dư hơi đỏ mặt, nói: “Vậy ngài hãy viết: mọi việc suôn sẻ, mọi điều ước đều thành hiện thực đi.”
Phó Chước nghe vậy gật đầu, vừa lưu loát viết xuống câu này vừa nói: “Đây cũng là nguyện vọng của tôi.”
Lời anh có hàm ý khác.
Sau khi ký xong Phó Chước đưa quyển truyện cho Thẩm Thư Dư, nhưng vào lúc cô vươn tay nhận lấy anh cố ý không buông tay, anh đứng dậy vươn tay về phía cô: “Cảm ơn em đã yêu thích.”
Anh vừa dứt lời căn bản không cho Thẩm Thư Dư cơ hội phản kháng mà ôm lấy cô.
Phương Giác ở đằng trước chờ Thẩm Thư Dư nôn nóng muốn quay lại sân khấu nhưng bị bảo vệ chặn lại: “Không phải, ban nãy tôi chưa có ôm đâu!”
Bảo vệ tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu với Phương Giác.
Cái ôm này chỉ có Thẩm Thư Dư mới có được, ngoài cô ra thì đối với những fan ở phía sau lên sân khấu đều lấy cớ thời gian không đủ để từ chối.
Cái ôm này rắn chắc lại ấm áp, rõ ràng đó là Phó Chước bá đạo vô lại kia. Nhưng Thẩm Thư Dư không từ chối, cô cũng chẳng biết tại sao mình không từ chối.
Ngay cả bản thân Thẩm Thư Dư cũng không biết mình xuống sân khấu như thế nào.
Mọi việc đều cho cô cảm giác không chân thật, mãi cho đến cuối cùng cô nhìn thấy dòng chữ to do anh viết. Nét chữ của anh cứng cáp đầy sức sống, khí thế hùng vĩ, cũng như con người của anh. Thẩm Thư Dư biết đây là chữ của Tam Vô.
Cô xem đến phần đề tên ở cuối cùng:
Là Tam Vô cũng là Phó Chước của em.