Đinh Bán Hạ nghe vậy thì sửng sốt, giây tiếp theo lập tức không nhịn được cười.
Ừm, ở bên Từ Lục Ly mấy ngày rồi, nhưng cô thật sự không biết chuyện này.
Nhìn thái độ của Lư Mộc, có lẽ lúc trước còn có không ít chuyện thú vị mà cô không biết. Quay về cô phải truy hỏi anh Từ, sau đó ghi từng chuyện vào quyển vở nhỏ mới được.
Lư Mộc nhìn thoáng qua vẻ mặt Đinh Bán Hạ, anh ta cảm thán: “Bán Hạ, bây giờ cậu y như cô gái đã rơi vào tình yêu.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Khụ khụ, cái gì ấy nhỉ, nghiêm túc nghiêm túc.
Cô lấy bài tarot ra: “Bây giờ bói được không?”
“Không được.” Lư Mộc lắc đầu: “Thực ra mình đặt đơn cũng không phải vì bói toán, chỉ là muốn hẹn cậu ra trò chuyện mà thôi.”
Đinh Bán Hạ chợt nghẹn lời.
“Rất xin lỗi.”
Nghe được Lư Mộc đột nhiên xin lỗi, Đinh Bán bỗng bối rối: “Hả? Vì sao lại đột nhiên xin lỗi?”
Lư Mộc mỉm cười: “Thật sự rất xin lỗi, hồi cấp 3, mình đã giấu giếm các cậu rất nhiều thứ. Những việc này Lục Ly biết hết, nhưng mình cảm thấy dựa theo tính cách của cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ không nói cho cậu.”
Đinh Bán Hạ càng thêm bối rối hơn.
Lư Mộc uống một ngụm cà phê rồi mới đưa ra quyết định.
“Mình vẫn luôn không nói với cậu, thực ra mình đã bắt đầu thích cậu từ hồi cấp 3 rồi.” Lư Mộc rũ mắt, “Nói đúng ra, mình và Lục Ly thích cậu gần như cùng một lúc. Khi đó mình và Lục Ly là bạn thân, cùng nhau ra vào, mình tự nhận là thực sự rất hiểu biết cậu ấy.”
Anh ta cười: “Bán Hạ, không thể không nói, thực ra lúc đầu mình không để ý tới cậu lắm. Bởi vì, tuy rằng thành tích của cậu rất tốt, nhưng ngoại hình chỉ có thể được gọi là đáng yêu, hơn nữa, ngày nào cậu cũng đi cùng Chu Nhạc Nhạc, nên có vẻ không được đẹp lắm.”
Đinh Bán Hạ không nhịn được mà trợn trắng mắt.
“Woa rốt cuộc cậu có ý gì?! Hôm nay cậu gọi mình ra để nói xấu mình đúng không?”
Cô Đinh rất phẫn nộ.
Lư Mộc buồn cười.
“Sau này... Kỳ thực Lục Ly cứ hay nhắc tới cậu dù cố ý hay vô tình. Khi đó mình là lớp trưởng, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ hỏi mình một ít vấn đề về cậu. Vì tần suất cậu ấy nhắc tới cậu cao hơn người khác, nên mình mới có thể chú ý tới cậu.”
Lư Mộc nhớ tới điều gì đó, lại than thở lắc đầu: “Nhưng không thể không nói, mấy năm nay Lục Ly đã tiến bộ rất lớn. Ví dụ như hiện tại cậu ấy chủ động hơn trước kia, tuy hồi cấp 3 cậu ấy thực sự rất thích cậu, nhưng lại có chút ngoài lạnh trong nóng, hoàn toàn không dám nói chuyện với cậu, cậu biết không?”
Đinh Bán Hạ chớp chớp đôi mắt to.
Gì cơ? Vừa rồi Lư Mộc nói hồi cấp 3 Từ Lục Ly hoàn toàn không dám nói chuyện với mình?
… Phụt.
“Bởi vì cậu ấy nhắc tới cậu, nên mình mới từ từ chú ý.” Lư Mộc nhớ lại rồi nói: “Ban đầu cảm thấy cậu rất thú vị, lời nói hay hành động đều rất có phong cách của riêng mình, tuy ngoại hình vô cùng đáng yêu, nhưng thực ra nói gì cũng đều rất cà khịa người khác, nên không đáng yêu như vậy nữa.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Mình không biết lớp trưởng Lư đang khen mình hay đang làm tổn thương mình.
“Sau đó nữa, Lục Ly nói với mình rằng, cậu ấy định thi đại học xong thì tỏ tình với cậu. Tính ra, lúc đó Chu Nhạc Nhạc đã tỏ tình với Từ Lục Ly không biết bao nhiêu lần, hot girl trường nhiều người thích như thế, Lục Ly lại có thể từ chối mà không hề chớp mắt.”
Đinh Bán Hạ cắn môi.
“Đáng tiếc, chưa chờ được đến thi đại học, chuyện đó đã xảy ra.” Lư Mộc hơi xúc động: “Đó là lúc cậu bị trường học nhắc tên phê bình, lại bị mọi người xa lánh. Ngày nào Lục Ly cũng hết sức lo lắng, có đôi khi cậu ấy thấy cậu ra ngoài một mình, đều sẽ không quá yên tâm mà đi theo sau.”
“Mình... Khi ấy thực sự rất thích cậu, mục đích riêng cũng nhiều. Ỷ vào thân phận lớp trưởng, đôi lúc mình sẽ an ủi cậu, nói với cậu vài lời, chính là mong có thể khiến cậu thích mình.”
Đinh Bán Hạ hơi sững sờ.
Lư Mộc xin lỗi: “Xin lỗi, nói như vậy, quãng thời gian ấy mình tiếp cận cậu thật sự là vì có mục đích riêng, mong cậu đừng để ý.”
Đinh Bán Hạ lắc đầu.
Dù thế nào đi chăng nữa, quãng thời gian ấy, Lư Mộc cũng là một trong số ít người bằng lòng nói chuyện với mình và quan tâm mình.
“Lục Ly thấy quan hệ của mình và cậu trở nên tốt hơn thì cho rằng cậu đã thích mình, do đó cậu ấy thật sự rất buồn.” Lư Mộc tiếp tục nói, “Sau đó, rốt cuộc cậu ấy cũng không kìm nén được nữa, nói rằng muốn tỏ tình với cậu.”
“Mình đã ngăn cản cậu ấy. Mình nói rằng, chẳng lẽ cậu không nhìn ra Đinh Bán Hạ thật sự rất sợ cậu, hơn nữa còn hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu sao?”
Kỳ thực bây giờ Lư Mộc nhớ lại, cũng không biết khi đó vì sao mình có thể nói ra được những lời như vậy.
… Rất tàn nhẫn.
Hơn nữa, còn là nói với bạn thân của mình.
“Bán Hạ, thật sự rất xin lỗi. Thật ra khi đó mình nhìn ra được, cậu có tình cảm với Lục Ly.” Lư Mộc nói: “Mình nghĩ, cũng đúng thôi. Người như Lục Ly, cô gái nào mà không thích chứ? Cho dù là ngoại hình, thành tích, thể thao, thậm chí là gia cảnh, thật sự mọi thứ đều đưa ra được. Đừng nói là nữ sinh, ngày cả các nam sinh cũng rất phục cậu ấy.”
“Vậy nên, mình thực sự rất sợ mình mất cơ hội. Bởi vì mình ích kỷ, nên mình đã lừa cậu ấy.”
Lư Mộc nói rồi nở nụ cười khổ: “Cậu nói xem, người ngày thường vẫn luôn thông minh như Lục Ly, sao lại bị mình lừa ngay lúc đó?”
Đinh Bán Hạ không nói gì.
Từ Lục Ly...
Anh là một người khi quan tâm thì sẽ bị loạn.
Hơn nữa, không nói đến chuyện khác, thực ra Lư Mộc cũng không nói sai. Hồi cấp 3 cô hơi sợ Từ Lục Ly thật.
Cho dù có tình cảm với anh thì cô cũng luôn cảm thấy rằng Từ Lục Ly là một người khó tiếp cận.
“Chuyện sau đó, mình nghĩ cậu cũng biết. Cậu ấy không tỏ tình với cậu, quan hệ của hai chúng ta cũng không tốt lắm.” Lư Mộc uống ngụm cà phê cuối cùng, kết thúc những hồi ức mê man tràn đầy thanh xuân này.
Lúc ấy anh ta thật sự cho rằng chỉ cần Từ Lục Ly không tỏ tình với Đinh Bán Hạ thì anh ta sẽ có cơ hội.
Anh ta cũng thực sự cho rằng, chỉ cần thời gian đủ lâu và mình đủ chân thành thì Đinh Bán Hạ sẽ thích mình.
Nhưng mà, cho tới bây giờ anh ta mới hiểu ra, giữa Từ Lục Ly và Đinh Bán Hạ, trước giờ đều không chứa thêm ai khác.
Trong lòng Đinh Bán Hạ hơi đau xót.
Không phải vì sự bỏ lỡ khó hiểu hồi cấp 3, mà là...
Khi đó trong lòng Từ Lục Ly đã buồn bã đến nhường nào?
Anh, rốt cuộc đã dùng can đảm thế nào mới có thể chủ động hết lần này đến lần khác sau khi gặp lại nhau lần nữa?
Lư Mộc buông chiếc ly xuống, nghiêm túc nói: “Bán Hạ, xin lỗi rất nhiều.”
Đinh Bán Hạ không nói gì.
Một lúc lâu sau cô mới hỏi: “Thực ra... Mình cũng định tỏ tình với Từ Lục Ly.”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả Lư Mộc cũng ngẩn cả người.
Đinh Bán Hạ cảm thấy hơi buồn cười: “Đúng vậy, kỳ thực lúc ấy mình cũng khá can đảm. Mình nghĩ rằng nếu chưa bị Từ Lục Ly công khai từ chối thì có phải chứng tỏ là mình có cơ hội hay không?”
“Vậy cậu... Vì sao lại không tỏ tình?” Lư Mộc hỏi.
Đinh Bán Hạ lắc đầu.
“Có một lần mình đang làm bài tập trong lớp thì nhìn thấy cậu đuổi theo Từ Lục Ly, sau đó cậu nói với anh ấy rằng, mình thích anh ấy. Từ Lục Ly nói, nói một câu, nằm mơ. Mình khó tránh khỏi việc cho rằng Từ Lục Ly không thích mình, mình cảm thấy cho dù mình đi tỏ tình, chẳng qua cũng chỉ là tra tấn bản thân mà thôi.”
Dường như thời gian đã trôi qua quá lâu, Lư Mộc cẩn thận nhớ lại, mới nhớ ra chuyện này.
Giây tiếp theo, anh ta bật cười.
“Vậy ra, lúc ấy thật sự trùng hợp đến vậy sao?” Lư Mộc cười phá lên.
Đinh Bán Hạ: “... Hả?”
Lư Mộc xác nhận: “Cậu nhớ lại chuyện này xem, có phải còn liên quan đến cả Chu Nhạc Nhạc hay không?”
Cô Đinh khó hiểu gật đầu, sau đó cô trả lời: “Đúng vậy, mình nhớ lúc ấy Từ Lục Ly nói “Nằm mơ”, là đi về phía Chu Nhạc Nhạc.”
“Cậu vẫn chưa nhìn thấy bản hoàn chỉnh của câu chuyện đó.” Lư Mộc nói.
Anh ta khẽ mỉm cười: “Lúc đó là lớp 12 nhỉ, khi ấy quan hệ giữa mình và Lục Ly không còn được tốt lắm, hơn nữa, mình cũng gần như nhận rõ rằng cậu thật sự không thích mình, nên mình định đi tìm cậu ấy nói rõ sự thật. Lần đó, Chu Nhạc Nhạc lại tìm và tỏ tình với Từ Lục Ly lần nữa. Từ Lục Ly thực sự không muốn cho Chu Nhạc Nhạc một chút hy vọng nào, do vậy mới trả lời câu nằm mơ kia. Câu “Nằm mơ” đó cũng không phải trả lời mình, mà là trả lời Chu Nhạc Nhạc. Chẳng qua là do mình nói với cậu ấy những lời đó trước mà thôi, chứ mình không để ý tới bên này. Nói thật, chuyện này mình sắp không nhớ được chi tiết rồi, nhưng mình vẫn nhớ kỹ lời Lục Ly từng nói.”
Đúng vậy, anh ta không ngờ rằng, đã lâu như vậy rồi, vậy mà anh ta vẫn nhớ rõ câu trả lời của Từ Lục Ly sau khi mình nói với anh rằng “Đinh Bán Hạ, cậu ấy thích cậu”.
Đinh Bán Hạ hơi tò mò: “Từ Lục Ly nói gì thế?”
Lư Mộc mỉm cười.
“Cậu ấy nói, nếu trong mơ cậu có thể thích cậu ấy, cậu ấy sẵn sàng mơ cả đời.”
Đinh Bán Hạ đột nhiên không nói được câu nào nữa.
Lư Mộc lắc đầu: “Sau chuyện đó, mình cũng thực sự hiểu rõ. Mình đã thua bởi Từ Lục Ly, không chỉ là những điều kiện bên ngoài, mà tình cảm mình dành cho cậu thậm chí còn kém hơn cậu ấy.”
“Bán Hạ, mình thật sự rất khâm phục cậu. Người tự tin như Từ Lục Ly, lại lo được lo mất vì cậu, không có niềm tin vào bản thân.”
“Nếu có thể làm lại, kể từ khi bắt đầu, mình sẽ chân chính chúc phúc cho hai cậu, làm một người đứng nhìn.”
Lư Mộc nghiêm túc nói.
“Vậy... Sau khi cậu nói với Từ Lục Ly rằng mình thích anh ấy, sao anh ấy vẫn không tin?”
Cổ họng của Đinh Bán Hạ có chút khô khốc.
“Có lẽ là cậu ấy không dám tin.” Lư Mộc tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm: “Cũng có thể là biểu hiện của cậu khiến cho cậu ấy cảm thấy rằng kỳ thực cậu chỉ coi cậu ấy là bạn học đúng nghĩa.”