• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây tán hồn phấn cũng là chính Lôi Địch hắn tự mình làm. Thế nhưng đáng chết, thứ này không giải dược!

Xem sắc mặt Lôi Địch âm tình bất định, Thiệu Ngạn Mục chỉ biết ngày hôm nay phải phiền toái rồi. Vừa mới nghĩ như vậy, lập tức liền cảm giác được có vật gì đó!

Trong mắt hàn quang chợt lóe, thân thể trong nháy mắt khởi động. Không cho người thời gian phản ứng, Thiệu Ngạn Mục đã rất nhanh chạy vội tới trên tán cây đại thụ ngoài miếu!

“A ──!” Một tiếng thét kinh hãi phát ra sau, một hắc y nhân từ trên cây nặng nề ngã xuống, còn lại Thiệu Ngạn Mục bên cạnh chậm rãi phiêu xuống.

Trong núi tịnh không ánh trăng, những người khác mặc dù nhìn không thấy thương trên hắc y nhân, nhưng hiển nhiên nghe thấy được mùi máu tươi trong không khí!

Tiếng mọi người hít không khí ở trong bóng tối rõ ràng nhưng riêng biệt.

Tất cả mọi người là tâm phúc bên người chủ công, tất nhiên biết Thiệu Ngạn Mục lúc trước chẳng qua là phi tử Long Á, mà chủ công tựa hồ còn có ý tứ thu hắn làm thị thiếp, bởi vậy tất cả chỉ nói người nọ là một hoa giá tử(analinh: ý bảo chỉ có bề ngoài ko có bên trong.==Múa võ đẹp nhưng ko sát thương), dọc theo đường đi còn phải nhờ chủ công chiếu cố nhiều mặt. Không nghĩ tới... Tại lúc bọn họ vẫn khó có thể nhúc nhích, hắn đã tấn công một kẻ địch!

Thật là lợi hại, tốc độ nhanh như vậy bọn họ đánh giá làm không được!

“Ngạn Mục! Thế nào?” Bước nhanh tới bên người Thiệu Ngạn Mục.

“Ta lưu lại người sống, nhưng hắn đã uống thuốc độc tự sát.” Thật vướng tay chân!

Lôi Địch gật đầu, âm trầm mà nói: “Quy củ sát thủ!” Hắn mặc dù từ lâu biết đặc thù năng lực Ngạn Mục, nhưng chiêu thức ấy vẫn khiến hắn giật mình!

Liền miệng, xung quanh lại có thể bỗng chốc thoát ra hơn hai mươi hắc y nhân! Nhất thời cùng mọi người hỗn chiến một chỗ.

Hắc y nhân số lượng nhiều gấp đôi mình, nhưng võ nghệ hiển nhiên lại thấp hơn bọn họ, nhưng các hộ vệ lại cứng rắn chiến đấu hiện tại nhuyễn chùn tay chân, cùng bọn chúng đánh đến khó phân chia, thậm chí chiếm thượng phong.

Thiệu Ngạn Mục nhíu mày, hơn mười chiêu tiếp, rõ ràng cảm giác công lực hắc y nhân chiến đấu cùng hắn chiến tựa hồ cao hơn những người khác rất nhiều, lại có thể cùng hắn lấy nhanh đánh nhanh, mà lại chỉ cố định chút tình thế không thuận lợi.

Như vậy tiếp nữa không được! Ngay cả hắn cũng cảm thấy trên người khí lực tiêu thất rất nhanh, tiêu hao thêm nữa chỉ có phần lần lượt làm thịt!

“Lôi Địch! Thứ này rốt cuộc phải giải ra sao?” Hắn kiêm chức thần y, hẳn là biết đi.

Lôi Địch hiện tại đang giúp các thủ hạ giải vây. Đối thủ của hắn mới vừa bị hắn giết chết, nhưng cũng mất đi của hắn rất nhiều khí lực, chỉ có thể giải quyết một với một!

Nghe được thanh âm Thiệu Ngạn Mục, vội vã lớn tiếng trả lời: “Thứ này không giải dược!...”

Không giải dược? Thiệu Ngạn Mục ngây cả người.

Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, thừa dịp giữa lúc Thiệu Ngạn Mục phân thần, giơ kiếm đâm hướng chỗ sơ hở lộ ra.

Trực giác Thiệu Ngạn Mục thấy nguy hiểm, cấp tốc xoay người, mặc dù né tránh một đòn trí mạng kia, lại lảo đảo sau đó ngã vài bước.

Mắt thấy hắc y nhân lại lần nữa sấn thắng đâm tới, Lôi Địch cấp tốc chạy tới, đẩy ra trường kiếm hắc y nhân, cùng tấn công.

“Ngạn Mục, mặc dù không giải dược, nhưng phá thế cục này lại rất đơn giản. Bát bát thủy, xuy xuy phong (analinh: hắt theo nước, thổi theo gió >> tùy mọi ng tư duy =))) đều có thể!” Đối với tấn công tốc độ mau chóng, Lôi Địch còn phân tâm giải thích.

Xuy xuy phong? Thiệu Ngạn Mục một lần nữa đứng vững lập tức nhớ tới Lôi Địch thấy qua bộ dạng hắn đuổi gió tung đá, nhưng đó là khi ở hình thú... Xung quanh tiếng đao kiếm đánh không ngừng. Mặc kệ, mọi người không biết còn có thể chống đỡ bao lâu!

Thở sâu, thân thể rõ ràng lại là mềm nhũn, vị đạo quái dị này thật đúng là lợi hại!

Lại lần nữa nỗ lực vận đủ khí.

Nhất thời, một tiếng hổ gầm thốt ra, chấn thiên động địa!

Cảnh tượng dị thường chợt hiện, mọi người đang hỗn chiến cũng đình chỉ tranh nhau, hơi giật mình nhìn Thiệu Ngạn Mục vừa mới phát tiếng hổ gầm.

Chỉ thấy với Thiệu Ngạn Mục làm trung tâm, không khí xung quanh giống như bị kéo xé quay xung quanh ở bên người hắn, một vòng một vòng. Không khí lao nhanh lưu chuyển cuối cùng thành một cổ kình phong, thậm chí khiến Lôi Địch cách gần Thiệu Ngạn Mục nhất cũng bị quăng ra!

“Chủ công!” Mấy người ngây ngốc đứng cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng cũng phát hiện khí lực bị tiêu hao kìm giữ đã lại trở về!

Không bị động nữa, lần nữa cùng đối thủ triền đấu lên, lần này hiển nhiên dễ dàng không ít, hắc y nhân vốn sẽ không là đối thủ bọn họ.

Lôi Địch ngã cũng không nặng. Hắn đã phát hiện nguyên bản tán hồn phấn vẫn quanh quẩn ở bốn phía đã bị cổ gió to vô cớ kia xua tan, mà bộ hạ bản thân đều đã có thể giải quyết hắc y nhân. Trái lại Ngạn Mục hắn...

“Ngạn Mục, được rồi!” Thốt ra tiếng hô to, lại thấy Thiệu Ngạn Mục không có dấu hiệu dừng. Không nghe thấy sao?

“Ngạn Mục! Độc đã bị xua tan, được rồi!” Vẫn là không phản ứng? Lôi Địch bắt đầu lo lắng khẩn trương.

“Đủ rồi, được rồi a! Mau dừng, Ngạn Mục! Dừng lại!!”

Tựa hồ rốt cục nghe được, cổ kình phong thổi từ từ hoãn xuống. Thiệu Ngạn Mục vốn đứng ở trung tâm lại suy sụp quỳ rạp xuống đất.

Hô... Hô, Thật mệt nhọc!

Một tay chống đất, một tay bưng ngực, mở miệng lớn. Thiệu Ngạn Mục cảm thấy hô hấp rất khó khăn, rất khó chịu, rất buồn nôn!

“Ngạn Mục, Ngạn Mục!” Lôi Địch tiến lên, ngồi xổm xuống. Chú ý đến sắc mặt Thiệu Ngạn Mục trắng bệch, vội vàng xoa lên bàn tay chống đỡ của hắn, rất lạnh giá! Lôi Địch kinh ngạc.

“Làm sao vậy? Ngạn Mục, nói cho ta biết a, ở đâu bị thương!?” Lôi Địch tựa hồ đã quên sự thực bản thân là đại phu, chỉ liều mạng nắm lên hai tay Thiệu Ngạn Mục (analinh: ta thích anh này =))), kéo vào trong lòng bản thân, ôm lấy hắn, hai tay không ngừng qua lại trấn an lưng hắn. Lôi Địch phát hiện, người trong lòng đang rét run, còn vẫn ứa ra mồ hôi lạnh!

“Thế nào, sao vậy? Không có chuyện gì đi?!”

Người đã bị Lôi Địch ôm vào trong ngực, Thiệu Ngạn Mục chỉ cảm thấy bản thân thật là không có khí lực nào. Đầu óc nhuyễn nhuyễn gối lên trên vai Lôi Địch, gấp gáp thở phì phò.

Thấy bộ dạng Lôi Địch khẩn trương, Thiệu Ngạn Mục không khỏi nở nụ cười, “Không có chuyện gì, ta không sao...”

“Không có chuyện gì?... Ngươi ở chỗ nào giống bộ dạng không có chuyện gì, đủ chật vật rồi!” Lôi Địch gấp đến độ nổi trận lôi đình! Thấy Thiệu Ngạn Mục lại là yếu đuối như thế mà ngã vào trong lòng hắn, tâm hắn liền đau đến lợi hại, lần thứ hai, lần thứ hai rồi! Thực sự gắt gao quấn bện ở cùng nơi!

Được rồi, được rồi! Hắn thừa nhận... Hắn thừa nhận hắn đối với nam nhân trong lòng này có ý nghĩ xấu xa, hắn muốn chính hắn! Cho dù nam nhân này còn mang hài tử nam nhân khác, hắn vẫn rất muốn có hắn!!

Thắt chặt vòng ôm của mình một lần nữa.

Hỗn loạn? A, hắn nào có hỗn loạn, coi đầu tóc khuôn mặt hắn bộ dạng đất bụi bẩn! “Không có chuyện gì, ta thực sự không có chuyện gì... Chỉ là có chút mệt, để ta nghỉ ngơi thêm, nghỉ ngơi thêm... Là được rồi...” Con mắt chớp chớp, Thiệu Ngạn Mục bộ dạng như là muốn ngủ.

Dùng hình người thi triển sử dụng năng lực hình hổ, quả nhiên vẫn cứ quá miễn cưỡng, không chỉ có uy lực kém đi rất nhiều, thân thể tựa hồ cũng chịu không nổi.

Mệt chết đi, trước ngủ sẽ...

Ngạn Mục... Lại ngủ rồi?

Lôi địch không khỏi cười khổ. Có điều, thấy hắn an tâm mà tựa ở trong lòng hắn ngủ như thế, hắn vẫn là rất thỏa mãn. Cúi đầu, khẽ hôn lên trán Thiệu Ngạn Mục.

Tranh đấu xung quanh đã kết thúc, trong núi nhanh chóng yên tĩnh xuống. Trong hộ vệ chỉ trọng thương ba người, lại không ai chết...

Dung Bích Lan, ngươi thực sự là thật to gan! Tự lập môn hộ liền quên đi, hiện tại lại có thể còn muốn ám sát hắn, thậm chí còn tổn thương đến Ngạn Mục, ta Thiên Lôi Nam Lệ nhất định phải cho ngươi sống không bằng chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK