- Tiểu Tuyết, em có đó không?- Hàn vừa xuống xe đã len vào đám đông
- Anh gì ơi- mộc nhi thấy có người tìm tiểu tuyết liền mừng rỡ
- Chị...chị..ấy... đang ở trong nhà....làm ơn...làm ơn cứu chị ấy- cô nghẹn ngào nói. Nước mắt tuôn rơi. Thật ra cô mở nguồn, thiết bị định vị có thể tìm đến nơi cô đang ở. Anh lao đến đây ôm sự lo lắng
Vừa nghe tin anh dội nước vào người rồi chạy vào bên trong...khói mù mịt bốc lên. Lửa cháy hừng hực... những thanh gỗ nằm ngổn ngang dưới đất.
______________ở bên trong____________
-á....- một thanh gỗ rơi xuống đập vào gáy và đầu cô. Rỉ máu.. không khí loãng dần, khó thở....
- Hàn... hức...em còn chưa... nói... rằng...hức...em y...khụ khụ yêu anh..- nước mắt lăn dài chảy xuống đất tí tách.
- Tiểu Tuyết...- Hàn kêu lên
- Hàn... không phải...làm sao anh ấy ở đây được chứ- cô nghĩ thầm... ý thức dần mất đi
Hàn nhảy qua thanh gỗ chạy vào trong tìm cô. Anh như phát điên... tìm mãi... tuyết...em đâu rồi...
- Tiểu Tuyết...- anh thấy cô đầu rớm máu nằm bệt dưới đất liền chạy đến ôm cô vào lòng
- H...hàn...khụ...khụ...em... y...yê
- Đừng nói nữa..anh sẽ đưa em ra khỏi đây...- anh hốt hoảng, lo sợ. Anh không lo cho bản thân mà sợ cô gặp chuyện. Cuống cuồng, anh chạy thật nhanh ra ngoài, leo lên xe...
- Mau tới bệnh viện, mau tới bệnh viện
- Tiểu Tuyết, tôi không cho phép em gặp chuyện. - anh nhìn cô nói
Ý thức mất dần,cô ngất lịm trên người anh. Anh như phát hoả, điên cuồng ôm lấy cô
- Em mà xảy ra chuyện tôi sẽ không tha cho em
Đi một lúc mới đến bệnh viện
- Bác sĩ mau cứu người- anh la lên. Y tá cùng bác sĩ đưa cô vào trong cấp cứu.
Ngồi bên ngoài anh vô cùng hoảng loạn
- Tiểu Tuyết...xin lỗi em...anh sai rồi...em nhất định không được có chuyện gì. Em mà xảy ra chuyện anh sẽ không tha cho em...
Sao lâu quá, bác sĩ vẫn còn cấp cứu. Chẳng lẽ cô xảy ra chuyện. 5 tiếng rồi. Chuyện gì? Chuyện gì xảy ra với cô