Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn kiên trì cầm lấy điện thoại. Tôi muốn tin tưởng anh, cũng tin tưởng anh, nhưng lúc này đây, tôi vẫn cần chứng minh một vài điều! Không biết là đã đổ chuông bao nhiêu lâu, bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái: “Số thuê bao quý khách vừa gọi không có người nghe máy...”
Tôi thả điện thoại xuống, có cảm giác nhẹ cả người, đang định nói với Lưu Thụy Căn gì đó, điện thoại bỗng đổ chuông, đúng là của Tiểu Ngưu gọi lại: “Làm phiền chị Hoàng quá...”
“Không không không, là chị làm phiền em, em chưa ngủ chứ hả?”.
“Chưa ạ, anh Lý không khỏe, em đang ngôi canh anh ấy truyền nươc.”
“À, không việc gì chứ hả...”
“Haizz, cũng chẳng sao cả, chỉ là uống nhiều trà quá, chị Hoàng chị có biết uống trà nhiều quá cũng không tốt không? Đúng rồi, em nghe anh Lý nói những người cùng uống trà với anh ấy hình như còn có cả người yêu của chị, anh ấy không sao chứ hả?”.
“Không sao cả, không sao cả, cũng hơi không khỏe lắm, nhưng bây giờ đã đỡ rồi, lúc nãy chị cũng có gặp anh Lý, cho nên không kìm được phải gọi điện thoại hỏi thăm, bác sĩ nói thế nào?”.
“Bác sĩ nói theo dõi thêm một thời gian nữa là được.”
“Thế thì chị cũng yên tâm rồi.”
Chúng tôi lại nói thêm vài câu về vấn đề uống trà nữa, sau đó ngắt điện thoại. Tôi nói lại cho Lưu Thụy Căn tình hình Tiểu Ngưu vừa kể, Lưu Thụy Căn nói: “Việc này thật sự có chút khó xử đây, ngày mai chắc anh phải xin lỗi anh Lý rồi.”
“Anh xin lỗi? Việc uống trà lần này là do anh đề nghị hả?”.
“Cũng không thể nói là anh, nhưng việc này, công ty bọn anh phải xin lỗi trước mới đúng.”
Anh nói một cách nhẹ nhàng, nhưng tôi nghe lại cảm thấy rất day dứt, không kìm được quay qua vò đầu tóc anh. Hợp Nhuận và công ty của Lý Vĩ Trạch hợp tác không biết bên nào cao hơn bên nào thấp hơn, nhưng bên này anh là chủ, Lý Vĩ Trạch xảy ra chuyện, Hợp Nhuận phải thăm hỏi một chút. Nhưng hỏi thăm thì hỏi thăm, xin lỗi thì phải để những nhân viên bình thường như Lưu Thụy Căn đây đảm đương. Lúc này đây, tôi bỗng nhiên hận mình không có năng lực, nếu như tôi là một người phụ nữ thành đạt giỏi giang, tuyệt đối sẽ không để Lưu Thụy Căn phai chịu sự thiệt thòi này.
Khi ý tưởng này xuất hiện, tôi lại nghĩ rằng, những người phụ nữ thành đạt giỏi giang kia có lẽ không yêu sự nghiệp, sở dĩ họ cố gắng như thế, bạt mạng như thế, gian khổ như thế, gặt hái được sự thành công mà người khác khó có thể có được như thế, có phải họ cũng có một người cần bảo vệ không? Trong mắt người khác, những người phụ nữ này quá nam tính, thực ra chỉ vì họ quá ư là phụ nữ mà thôi.
“Em suy nghĩ gì thế?”.
Tôi lắc đầu, ôm lấy cổ anh, kéo anh đến trước ngực mình. Lưng của Lưu Thụy Căn bỗng nhiên cứng đờ: “Phiêu Phiêu...”
“Hả?”.
“Em không trách anh nữa hả?”.
“Còn một chút. Cho nên, ngày mai anh phải mời em đi ăn ngon một chút. Hóa ra anh là nhân viên ở Hợp Nhuận, thế thì từ nay về sau em sẽ không khách khí nữa đâu.”
Lưu Thụy Căn ngẩn người, sau đó ra sức ôm chặt lấy tôi. Trong vòng tay anh, tôi có thể cảm nhận được sự cảm kích và nâng niu, tôi cũng ra sức ôm chặt lấy anh, cảm nhận hai trái tim đang đập cùng nhịp của hai chúng tôi.
Sau đó, khi đầu óc tôi tỉnh táo lại, không kìm được nghĩ về món nợ của người yêu trước đây của anh, và cả hai vạn mỗi năm anh phải gửi cho gia đình, nhưng mà tôi không hỏi nữa, tôi không muốn sự việc rắc rối hơn nữa. Khi tôi đã yêu người đàn ông này, thế thì tôi nên tin tưởng anh.
Khi biết Lưu Thụy Căn là nhân viên của Hợp Nhuận, kế hoạch của tôi có chút thay đổi, trước đây tôi lên kế hoạch đi thuê nhà cả đời. Đương nhiên nói như vậy cũng có lẽ hơi quá, nhưng mà thật sự tôi nghĩ như vậy thật, chỉ dựa vào chúng tôi, cho dù là căn hộ giá rẻ, ba bốn năm nữa cũng không cần phải suy nghĩ làm gì. Căn hộ giá rẻ ở thành phố chúng tôi đây, giá cả phổ biến hiện nay khoảng hơn ba ngàn một mét vuông, cứ cho là ba ngàn một mét vuông đi, dù là căn hộ bảy mươi mét vuông cũng đã lên đến hơn hai mươi vạn rồi, trả trước ba mươi phần trăm, cũng đã cần bảy tám vạn rồi, sau đó phải sửa sang lại điện nước, bố trí nội thất vân vân, cho dù là không làm lại nội thất, nền nhà cũng phải trải lát đá lại, phải quét vôi lại, sau đó phải mua thêm một ít đồ dùng gia đình, nếu như không có hai ba chục vạn chắc chắn là không lo nổi. Hơn nữa số tiền này là đã tính ít đi rồi đấy, tôi đã nghe hơn n người nói, trước khi làm nội thất dự tính hai vạn, kết quả sau đó đội lên tận bốn vạn!
Mà tôi và Lưu Thụy Căn cứ cho một năm dành dụm được bốn vạn, thì cũng phải đến ba bốn năm sau mới có được số tiền đó. Nhưng đến lúc đó, chẳng nhẽ chúng tôi vẫn chưa cần sinh con hay sao? Cho nên tôi vốn là muốn mua nhà giá rẻ. Đương nhiên điều này nhiều lúc có chút thần thoại như trong bản tin thời sự vậy, nhưng mà chúng tôi làm ngành này, không thể tiếp cận được với những người ở ngành khác, cũng có thể có một cơ duyên nào đó gặp người quản lý nhà đất, đến lúc đó tôi quà cáp nịnh nọt người ta một chút, nói không chừng có thể có được một suất mua nhà, đến lúc đó là đã có thể giải quyết vấn đề lớn này rồi.
Đương nhiên, nhà giá rẻ diện tích nhỏ, nhưng mà trong thời gian ngắn tôi và Lưu Thụy Căn cũng không cần sử dụng diện tích gì quá lớn, về việc con lớn rồi làm thế nào... Nói gì thì cũng là việc của tám năm, mười năm sau, nói không chừng lúc đó giá nhà không còn sốt như hiện nay nữa. Có điều bây giờ đã khác rồi, mặc dù bây giờ Lưu Thụy Căn không có tiền, nhưng trong tương lai không xa... Đương nhiên là cũng không thể nói có tiền, nhưng chắc chắn là sẽ dư dả thoải mái hơn so với kế hoạch trước đấy, tôi biết là không nên lấy tiêu chuẩn kết hôn là phải có nhà, nhưng mà ý của tôi là, có một căn nhà thật sự nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Về quan điểm này, suy nghĩ của Lưu Thụy Căn và tôi giống nhau, điều khác nhau là, anh cho rằng khi đã mua, thì phải mua một căn hộ mới ở vị trí đẹp một tí, còn tôi mặc dù cho rằng vị trí rất quan trọng, nhưng mà cảm thấy nhà cũ là được rồi. Về quan điểm này, hai chúng tôi thường xuyên bàn luận với nhau: “Mua nhà mới, anh cũng không thử nghĩ về giá cả của nó xem, cứ cho là tám ngàn một mét vuông... Tám ngàn chưa chắc đã có một vị trí tốt, tám mươi mét vuông đã là sáu mươi bốn vạn, trả trước là hai mươi vạn rồi! Hai mươi vạn, chúng tôi phải dành dụm đến lúc nào?”.
“Đừng tính như thế mà, Phiêu Phiêu, em cần biết rằng, công ty bọn anh viêc tăng lương và trả trước tỉ lệ thuận với nhau, nếu như anh được thăng chức, lương thì có lẽ lên không nhiều lắm, tiền chia cổ phần cuối năm lại hoàn toàn khác nhau rồi. Hơn nữa điều lợi hại nhất ở chỗ bọn anh là thông tin, có một chút thông tin thì nó đáng giá ngàn vàng đấy.”
“Anh bán thông tin lấy tiền hả?”. Nghĩ đến những qui định của pháp luật, tôi hoảng sợ ngay lập tức “Anh đừng làm tầm bậy nhé, mua nhà hay không không quan trọng, nếu như anh ngồi tù, em, em...”
“Em nghĩ đến tận đẩu tận đâu thế hả, anh nói là anh biết được một vài thông tin, có thể đầu tư vào đó trước. Ví dụ như bọn anh biết về một vài thông tin của một doanh nghiệp nào đó, có thể mua trước hoặc là bán trước cổ phiếu của bọn họ. Một ví dụ khác nữa là, chính phủ của mình sắp có những động thái gì, có thể mua trước miếng đất ở mấy nơi đó.”
Tôi mở to mắt: “Có thể làm như thế được à?”.
“Cũng chưa chắc mỗi lần làm đều đúng, chung qui lại là tốt hơn người bình thường một chút.”
“Cho dù là thế em cũng cảm thấy không cần phải mua nhà mới, chẳng qua chỉ là một nơi ở mà thôi, chỉnh sửa lại cho tốt thì cũng sẽ thoải mái. Căn hộ mới đắt như thế, mỗi tháng trả góp là đủ mệt rồi, tương lai còn phải sinh con, trẻ con bây giờ, bình quân mỗi tháng chi tiêu cho bọn nó hai ngàn là còn ít đó.” Mỗi lần nói đến đây, tôi không kìm được lại phàn nàn thêm về ngành sữa của nước nhà. Nói ra thì đối với ngành sữa của Trung Quốc, tôi đã từng trải qua phương pháp duy vật biện chứng của chủ nghĩa Mác.
Ban đầu, tôi ủng hộ, hơn nữa cực lực ủng hộ nhãn hiệu Tam Lộc c đến tỉnh thành của chúng tôi - mặc dù nhãn hiệu này không phải sản phẩm của tỉnh thành chúng tôi, nhưng mà bởi vì nhãn sữa này hình như có phân xưởng ở tỉnh chúng tôi, cho nên tôi cảm thấy đây là nhà máy của quê hương, nhưng kết quả thì thế nào, bị tổn thương đến nỗi máu chảy ròng ròng đó!
Sau đó nữa, có một khoảng thời gian nản lòng, rồi các tập đoàn sữa lớn đồng loạt nhảy ra, nhãn sữa này nhận sai, nhãn kia thì nói sắp đứng không vững trên thị trường, nói đến là thương cảm, tôi cảm thấy phải cho người ta một cơ hội – bị vấp ngã một lần đau như thế rồi, chắc là phải nhớ đến lỗi lầm này mà tránh chứ.
Ai ngờ sự giáo huấn của lần vấp ngã đó không phù hợp với tình hình đặc biệt của đất nước chúng tôi, mẹ kiếp, ngành sữa xuất hiện nhiều vấn đề như thế, quốc gia lại chẳng có một biện pháp thực thi nào co hiêu lực cả, nào là nói không dễ dàng giải quyết, khôn nan thê chứ! Chị đây làm ở một công ty chuyên môi giới hôn nhân cho người khác còn biết phải giải quyết như thế nào, những nhân vật tài giỏi ở Quốc Hội chẳng nhẽ không biết? Không biết, ừ thì thôi cũng được, chị đây nói cho các người biết, giết! Chỉ cần phạm sai lầm về vấn đề an toàn thực phẩm, sau khi điều tra làm rõ sẽ xử lý người đại diện, đồng thời thu giữ hết toàn bộ gia sản, tôi không tin sẽ không chấm dứt được!
Nói nhiều quá rồi, nhưng mà thực sự là, sữa bột của nước... giá cả cao quá!
Về vấn đề mua căn hộ mới hay căn hộ cũ, chúng tôi chưa có một kết luận thống nhất, tôi thường vào các trang mạng bán đồ cũ của thành phố chúng tôi, còn anh thường lấy một vài tờ rơi về mấy chung cư, rồi chỉ cho tôi xem mô hình và bảo rằng nó đẹp biết bao. Hai chúng tôi tranh luận như vây, sao ma không vui cho đươc, có điều đều là mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân, dù sao cũng không phải là mua bây giờ, biết đâu được sang năm giá nhà sẽ hạ!
Tôi nói việc này với La Lợi, La Lợi nghe rồi chỉ cười mà thôi.
“Sao thế, mày cảm thấy giá nhà sẽ không giảm à? Thực ra tao cũng cảm thấy như thế, cho dù giới đầu tư chống đỡ không nổi, ngân hàng cũng sẽ bắt họ phải chống đỡ, mà đằng sau lưng các ngân hàng của đất nước chúng ta lại là những ông trùm kia... Có điều con người sống thì phải có ước mơ chứ.”
“Không phải.” Cô ấy lắc đầu, lại thở dài, “Mày không thấy kì lạ à?”.
“Kì lạ cái gì?”.
“Mày không cảm thấy rằng, anh ta thay đổi nhanh quá à?”.
Tôi không nói gì cả, thực ra vấn đề này, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa làm rõ ràng hết được. Trước đây tôi cảm thấy tôi hiểu Lưu Thụy Căn, nhưng mà bây giờ tôi mới phát hiện, anh ấy luôn không giống với tưởng tượng của tôi, có lúc nghĩ đến anh ấy, tôi thậm chí có cảm giác xa lạ, nhìn khuôn mặt của anh, có lúc tôi cũng đặt một câu hỏi như thế: “Đây là Lưu Thụy Căn ư? Đây có thật là anh không? Tại sao lại không giống người mà tôi gặp ngày xưa?”.
Nhưng cho dù có sự nghi hoặc như vậy, nhưng việc tôi thích anh không hiểu sao lại có thể rõ ràng đến như thế. Những sự va chạm trên cơ thể, những lúc thẹn thùng ngẫu nhiên, rõ ràng nhiều lúc không ằng lòng nhưng vẫn có ý thức không muốn làm cho anh không vui, những việc này làm cho tôi nhận ra điều này một cách rõ ràng.
Cho nên, có một vài nghi ngờ tôi cũng không hỏi nữa, cho dù anh có đang thử lòng tôi.
“La Lợi, bây giờ tao mới thật sự ý thức được một cách rõ ràng, tại sao người ta nói tình yêu không có sự tồn tại của lòng tự trọng.”
La Lợi cười, mỉa mai nói: “Cũng không có sự tồn tại của tiền bạc.” B
ây giờ La Lợi rất thích nói với giọng điệu kiểu này, tôi biết, thực ra cô ấy đang khinh bỉ bản thân mình, đối với kiểu ăn nói này của cô ấy, tôi thật sự không thích, nhưng tôi cũng không biết làm thế nào để khuyên can cô ấy, bởi vì nhất định cô ấy sẽ nói: “Không phải như thế sao? Mày nói bây giờ tao còn có lòng tự trọng không hả?”.
Giả vờ như không nghe thấy lời cô ấy nói, tôi tiếp tục: “Cuối cùng tao cũng đã biết được rằng, tại sao người ta nói người nào yêu trước sẽ thua trước, thực ra không ai tranh giành với mày cả, mày chỉ thua bản thân mày mà thôi, niềm kiêu hãnh của mày, nguyên tắc của mày, sự kiên trì của mày trước tình cảm này sẽ tự động rút lui, những sự việc mà mày vốn cho rằng rất quan trọng, bây giờ đây, đều không quan trọng nữa rồi.”
La Lợi nhìn tôi một cái, rồi cười cười, tôi có chút nghi hoặc nhìn cô ấy: “Sao thế”.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy mày có được tình yêu này, bất kể trong tương lai có như thế nào, cũng thật sự là rất tốt.”
“Tao cũng nghĩ như thế đấy, có điều, mày đừng có mà nguyền rủa tao đấy nhé.”
“Không nguyền rủa đâu, tao đã chuẩn bị phong bì rồi đây, chỉ chờ để đưa cho mày nữa thôi.”
Phong bì của mày nhất định phải thật dày vào nhé.”
Cứ nói qua nói lại như thế, sau đó chúng tôi cùng cười phá lên.
Nhắc đến tết, chẳng mấy chốc mà đến cuối năm. Cũng sắp đến ngày được nghỉ, chị Vu đột nhiên tìm tôi bàn chuyện công việc, đến gần cuối năm, việc làm ăn của chúng tôi có vẻ lắng xuống, nhưng mà qua năm mới vẫn còn có mấy ngày trong thời kì vang, chúng tôi phải nắm bắt thời gian để tuyên truyền. Mà nội dung tuyên truyền, ngoài cách truyền tai nhau như trước đây ra, càng phải cố gắng đầu tư trên mạng.
“Sếp ơi, em đã quảng cáo trên các diễn đàn của thành phố chúng ta, em vẫn thường xuyên lên đó cập nhật thông tin mà.”
“Chị biết, chị biết mà, có điều lần này chúng ta phải làm sao cho bắt mắt một chút.”
Tôi hoài nghi nhìn chị ấy.
“Chúng ta mời tất cả những cặp đôi chúng ta làm mai thành công đến đây, sau đó mời họ kể về quá trình yêu nhau của họ, em thấy thế nào?”.
Mặc dù chị ấy hỏi ý tôi như thế nào, nhưng mà ngữ khí đó, nghe có vẻ đã hạ quyết tâm, lần này tôi biết rằng việc này chắc chắn là phải làm rồi.Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Thế họ... chưa chắc đã bằng lòng.”
“Có gì mà bằng lòng với chẳng không bằng lòng? Chúng ta có thể tặng một ít quà, cứ nói là chúc phúc cho họ, chúc họ sớm sinh quý tử, hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”
“Sếp không hổ danh là sếp>
Tôi giơ ngón tay cái về phía chị, cũng không hoàn toàn là vì nịnh nọt, mặc dù cách làm này cũ rích, nhưng việc này khả năng thành công là tám mươi phần trăm, một thời gian trước thành phố tổ chức một lần phát rau xanh miễn phí, những thứ không đáng giá mười đồng, nhưng mà người xếp hàng dài dằng dặc.
“Em đừng có múa mép khua môi với chị nữa, em viết một bản kế hoạch, chúng ta lập tức hành động, thời gian không còn nhiều, cũng không cần quá chi tiết, đại khái là lên những việc chính là được. Những người bằng lòng đứng ra để nói, chúng ta sẽ chụp một bức ảnh đẹp vào, những người mà không muốn đăng hình, chúng ta chỉ nói tên thôi, những người mà ngay cả tên cũng không muốn nêu ra, thì chúng ta cứ viết là anh A chị B nào đó cũng được, đương nhiên, không cần đăng ở vị trí tốt.”
Dăm ba câu nói như thế, chị Vu gần như đã cho tôi một cái sườn bài cụ thể, ở chúng tôi đây không phải là một công ty gì lớn cho lắm, những nội dung cần viết sau đó nữa cũng không nhiều, quan trọng là phải tìm ai. Việc muốn đưa ai đó lên diễn đàn, không chỉ cần người khác bằng lòng, mà còn phải đưa một người điển hình lên. Giống như mấy bộ phim thần tượng trên phim truyền hình, những diễn viên nam đẹp trai và những diễn viên nữ đẹp gái ở trên đó cứ yêu nhau đến chết đi sống lại, nhưng mọi người vẫn muốn xem, còn hai người bình thường cứ ở đó anh yêu em em yêu anh, vì tình yêu mà dày vò nhau chết lên chết xuống, đảm bảo không có ai xem.
Trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi mặc dù nhỏ, nhưng mà mấy người chúng tôi đều dựa vào nó để sống, trong vòng một năm những cặp đôi được tác thành thành công cũng không ít, mặc dù không phải cặp nào cũng đều đi với nhau đến cuối cùng, nhưng đại đa số là đều đã tay trong tay. Tôi lôi danh sách ra, sau đó gọi điện thoại cho từng người, người thứ nhất, tôi gọi cho Đặng Linh Linh, mặc dù cô ấy không phải là hội viên của chúng tôi, nhưng mà Thường Hữu lại đã đóng phí ở đây rồi, điều kiện của hai người lại tốt như thế, đưa lên đó, đảm bảo có thể nâng cao hình tượng trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi lên.
Đặng Linh Linh nghe điện thoại rất vui vẻ, nhưng khi nghe tôi nói việc đó, liền tỏ ra do dự.