Beta: Tửu Thanh
Ngày đầu tiên đi làm sau hai ngày cuối tuần, Trương Mặc Thâm cảm giác như mình vừa từ cõi chết trở về vậy.
Lúc mới đầu, đương nhiên là anh cảm thấy vui vẻ khi có thể làm việc mình thích, nhưng niềm yêu thích đấy ngày càng ít dần theo thời gian, Trương Mặc Thâm nhanh chóng cảm thấy sốt ruột khi không thể làm bất cứ công việc nào khác ngoại trừ gõ chữ, nếu không phải có tính tự chủ cao thì e rằng sau một thời gian dài anh đã từ bỏ rồi.
Hôm sau, từ sáng sớm Trương Mặc Thâm đã không muốn làm gì, động não suốt một ngày đương nhiên không phải là chuyện đơn giản, anh cần liên tục nghĩ tình tiết truyện, chỉ vừa lười biếng một chút thôi sẽ bị bản thân ngăn cản ngay, càng làm lâu lại càng mệt mỏi, cảm hứng sáng tác cũng càng lúc càng giảm sút, sau đó anh cũng chả biết mình đang gõ gì nữa, chỉ suy nghĩ theo bản năng, cho đến khi đồng hồ báo thức vang lên, Trương Mặc Thâm cảm thấy như mình đã đi dạo hết một vòng dưới địa ngục vậy.
Thật sự quá đau khổ.
Thời gian hai ngày tự quy định vừa kết thúc, Trương Mặc Thâm lập tức ném kế hoạch làm việc và nghỉ ngơi đó vào sọt rác, anh đọc lại nội dung mình vừa sáng tác một lượt, ngoại trừ đoạn đầu vẫn giữ nguyên chất lượng ra, đoạn sau càng viết càng tệ, đến cuối gần như là chỉ viết cho có, chất lượng kém đến nỗi không tả được.
Bình thường Trương Mặc Thâm chưa bao giờ viết truyện với cường độ cao đến vậy, nhưng ngày nào Khúc Hoàn Hoàn cũng phải viết mười nghìn chữ, có thể sức chịu đựng của cô tốt hơn, nhưng dường như hình ảnh của Khúc Hoàn Hoàn đã hoàn toàn thay đổi trong mắt Trương Mặc Thâm. Mỗi dòng chữ cô viết ra đều vô cùng chất lượng, không hề xuống dốc chỉ vì số lượng, chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi, anh đã cảm thấy cô còn vất vả hơn mình rất nhiều.
Trương Mặc Thâm không ngừng hối hận. Bình thường Khúc Hoàn Hoàn chỉ cần viết mười nghìn chữ mỗi ngày, đến chiều sửa sang một chút là xong, thời gian còn lại vừa làm vừa chơi, mỗi ngày trôi qua trong vui vẻ, kết quả là bây giờ bị anh làm khổ như thế, vậy mà cô vẫn nể mặt anh không nói năng gì cả, có lẽ trong lòng cũng mệt mỏi lắm.
Bảo sao Khúc Hoàn Hoàn tức giận đến thế, nếu là anh thì anh đã đình công từ lâu rồi.
Trương Mặc Thâm luôn biết mình sai ở đâu, nhưng Khúc Hoàn Hoàn không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn, ngay cả bình luận của anh cô cũng không thèm trả lời, anh thật sự không biết tìm Khúc Hoàn Hoàn bằng cách nào, huống gì là chính miệng xin lỗi cô.
Anh buồn rầu không thôi, đành phải đi làm trước.
Trương Mặc Thâm không chỉ dành phần lớn thời gian cuối tuần của mình để “trải nghiệm” mà còn trằn trọc cả đêm không ngủ được, vậy nên hôm sau anh vác theo cặp mắt gấu trúc to đùng và vẻ mặt không tốt chút nào đi làm. Dương Xảo Mạn thấy tình trạng của anh mà hết hồn: “Anh sao thế? Không phải do bạn gái bỏ chạy nên suốt đêm không ngủ được đấy chứ?”
Nhìn Trương Mặc Thâm như đã thức trắng hai ngày liên tiếp. Nhưng gần đây công ty chẳng xảy ra sự cố gì quá nghiêm trọng, tổng giám đốc Hoắc cũng đang yêu đương mặn nồng, vừa qua hai ngày cuối tuần, có thứ gì sẽ khiến Trương Mặc Thâm mệt nhọc đến thế chứ?
“Tổng giám đốc Hoắc giao việc cho anh à? Hay là anh ấy lại bắt đầu sắ[ xếp công việc mới cho anh?”
“Không phải.” Trương Mặc Thâm đi pha cà phê để xốc lại tinh thần: “Không phải cô nói là đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương để suy nghĩ à? Tôi thử đặt mình vào rồi trải nghiệm một chút thôi.”
“Trải nghiệm cái gì?” Dương Xảo Mạn sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng: “À, chuyện bạn gái anh ấy hả? Sao thế, hai người vẫn chưa làm lành ư? Vậy anh trải nghiệm được gì rồi?”
Trương Mặc Thâm uống một hớp cà phê, thành thật đáp: “Bây giờ tôi biết sai rồi.”
“Vậy còn không mau tìm cô ấy về đi?”
“Nhưng tôi không biết cô ấy ở chỗ nào, muốn tìm cũng không biết đi đâu tìm, cô ấy không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn, tôi muốn xin lỗi mà chẳng biết nói thế nào.”
“Theo kinh nghiệm của tôi, khả năng lớn nhất là cô ấy đến nhà người quen, anh thử nhớ lại xem bạn bè cô ấy có những ai.” Vẻ mặt Dương Xảo Mạn rất nghiêm túc, nói: “Nếu không thể xin lỗi bằng lời thì dẫn cô ấy đi mua sắm.”
Trương Mặc Thâm: “…”
Sợ anh không tin, Dương Xảo Mạn bổ sung: “Mỗi lần tôi không vui, tôi sẽ đến trung tâm thương mại mua sắm, nỗi tức giận kích thích ham muốn mua sắm, đẩy mạnh tiêu dùng, chỉ cần nhìn thấy số tiền trên hóa đơn, tôi lập tức hết giận.” Cảm giác khi đó sẽ là thỏa mãn xen lẫn đau lòng, kết quả của việc kích thích tiêu dùng chính là nửa tháng thắt lưng buộc bụng.
Trương Mặc Thâm: “…”
“Nhưng nếu tiêu tiền của anh thì bạn gái sẽ không đau lòng đâu, như vậy không phải vẹn cả đôi đường à?”
Trương Mặc Thâm: “…”
Trương Mặc Thâm: “…”
Anh do dự hồi lâu rồi mới hỏi: “Cô còn ý tưởng nào khác không?”
…
Sau hai ngày ở lì trong nhà Hà Mộng Thanh, Trương Mặc Thâm vẫn chưa tới tìm khiến Khúc Hoàn Hoàn không thể chịu nổi nữa.
Sáng thứ hai, Hà Mộng Thanh đi làm như bình thường, Khúc Hoàn Hoàn không cần ra khỏi nhà nên đương nhiên sẽ nằm trên giường ngủ nướng, không ngờ mới sáng sớm đã bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Cô giãy giụa thò đầu ra khỏi chăn, khi nghe thấy tiếng động ngoài kia thì còn chưa kịp phản ứng, vô thức quay lại nhìn đồng hồ, mười giờ sáng, lẽ ra lúc này trong nhà không có ai mới phải.
Không lẽ Hà Mộng Thanh về rồi?
Khúc Hoàn Hoàn xoa mắt, vén chăn lên định rời giường ra ngoài xem, vừa bước đến cửa, tay đặt trên nắm cửa vẫn chưa kịp xoay đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
“Đúng rồi, để bên đó.” Giọng của đàn ông vang lên cùng với tiếng bước chân và đồ vật được đặt xuống đất.
Khúc Hoàn Hoàn sợ hãi rụt tay lại, vội khóa cửa phòng mình lại theo phản xạ, sau khi rối rắm một lúc, cô lập tức gọi điện thoại cho Hà Mộng Thanh.
Đối phương nhanh chóng nghe máy: “Alo? Khúc Hoàn Hoàn à? Có chuyện gì thế?”
“Hình như có ai đến.” Khúc Hoàn Hoàn khẽ nói, một tai dán vào cửa cẩn thận nghe ngóng, bên ngoài không ngừng có tiếng động vang lên: “Tớ không dám ra ngoài, hình như có vài người đang dọn đồ hay sao ý…”
Hà Mộng Thanh nghi ngờ: “Dọn đồ?”
“Đúng vậy…”
Khúc Hoàn Hoàn nghe tiếp, lại có tiếng vật nặng rơi xuống đất, cô buồn bực lên tiếng: “Hình như có người chuyển đồ vào nhà thì phải? Cậu mua gì à?”
“Tớ không…” Hà Mộng Thanh đang nói thì dừng lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ấy vội vàng hỏi: “Có phải là một người đàn ông không? Một người đàn ông có gương mặt rất coi thường người khác ấy?”
Khúc Hoàn Hoàn nói: “Tớ không biết, tớ không dám ra.”
Cô đang nói thì bên ngoài đã có người bước đến và giơ tay gõ cửa, Khúc Hoàn Hoàn nghe tiếng gõ cửa thì giật mình, vội vàng im lặng, không dám tạo ra bất cứ âm thanh nào. Người bên ngoài gõ mãi mà không thấy ai xuất hiện, bàn tay lại đặt lên tay nắm, cửa đóng nên không thể mở được, anh ta bực bội mắng: “Nhà chẳng có ai, Hà Mộng Thanh khóa cửa làm cái quái gì không biết?”
Nghe có vẻ giống người quen của Hà Mộng Thanh nhỉ? Khúc Hoàn Hoàn không dám khẳng định.
Cô nín thở đợi tiếng bước chân đi xa, lúc này mới rón rén bò lên giường, vén chăn trùm kín đầu, khẽ nói vào điện thoại: “Anh ta gọi tên cậu, hình như biết cậu đấy.”
“Có lẽ tớ biết là ai rồi.” Hà Mộng Thanh trấn an: “Cậu đừng lo, anh ấy không phải người xấu, tớ về ngay đây.”
Khúc Hoàn Hoàn ngoan ngoãn đáp, đang định hỏi xem người ở bên ngoài là ai thì Hà Mộng Thanh đã vội vàng cúp máy.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến Khúc Hoàn Hoàn không còn buồn ngủ nữa, cô rón rén thay đồ ngủ, sau đó ghé tai vào cửa nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Có không ít người rời đi, chắc là nhân viên khuân vác đồ, chỉ còn lại một người chậm chạp đi lại quanh phòng. Khúc Hoàn Hoàn bắt đầu suy đoán thân phận của người đàn ông này, có chìa khóa nhà Hà Mộng Thanh, cách nói chuyện khá thân thiết, còn chuyển đồ đến nhà Hà Mộng Thanh… Chắc không phải là bạn trai của cậu ấy chứ?
Nhưng có vẻ không phải người xấu rồi, Khúc Hoàn Hoàn khá yên tâm.
Nhưng cô vẫn không dám bước ra ngoài, chỉ đành vừa đi quanh quẩn trong phòng vừa suy nghĩ, có lẽ người ở ngoài kia là chủ nhân của chiếc siêu xe lần trước? Thế mà Hà Mộng Thanh vẫn không chịu thừa nhận cơ đấy, lần trước đến đón, lần khác lại hẹn hò, giờ còn đi thẳng vào nhà cô ấy, nói không có chuyện gì thì cô còn lâu mới tin!
Nghĩ đến việc mình có thể trực tiếp xem kịch hay, Khúc Hoàn Hoàn hí hửng cười thầm.
Tiếng động bên ngoài nhỏ dần, Khúc Hoàn Hoàn cũng quay về giường, vừa chơi điện thoại vừa chờ Hà Mộng Thanh. Cô đọc bình luận, bình luận mới nhất là của Trương Mặc Thâm.
“Đừng giận nữa mà, anh mua túi cho em.”
Định lấy vật chất nịnh nọt mình ư?
Khúc Hoàn Hoàn sờ cằm, đang định trả lời thì di động đột ngột reo lên, Hà Mộng Thanh gọi cô.
Khúc Hoàn Hoàn nghe máy: “Alo?”
“Tớ sắp về đến nơi rồi, trong nhà không xảy ra chuyện gì chứ?” Hà Mộng Thanh hỏi.
Khúc Hoàn Hoàn định trả lời thì bên ngoài đột nhiên có người đập cửa, cô sợ hãi run lên, vội vàng im lặng.
“Ai ở trong đấy?!” Người bên ngoài tức giận: “Mau ra đây cho tôi!”
Khúc Hoàn Hoàn không dám lên tiếng.
Hà Mộng Thanh đợi mãi không thấy cô trả lời, cuống quít hỏi: “Khúc Hoàn Hoàn? Khúc Hoàn Hoàn, cậu còn ở đó không?”
Khúc Hoàn Hoàn run rẩy nói: “Anh ta… hình như anh ta biết tớ ở đây rồi, đang đập cửa kìa…”
“Cậu đừng sợ, anh ấy không có ý xấu đâu, cứ ra ngoài đi, nếu anh ấy đã phát hiện ra cậu, cậu ở trong càng lâu thì anh ấy sẽ càng tức giận, anh ấy không làm gì cậu đâu, tớ vào thang máy rồi.” Hà Mộng Thanh nói.
Khúc Hoàn Hoàn thả lỏng, sau khi cúp điện thoại, cô xuống giường, bước rón rén đến cửa rồi thử mở ra.
Người đàn ông bên ngoài lập tức đẩy cửa vào, quả nhiên là chủ nhân của chiếc siêu xe đó, anh ta nhìn thấy Khúc Hoàn Hoàn thì sửng sốt hồi lâu, nuốt tất cả những lời định nói ban nãy vào bụng, hai người nhìn nhau một lúc, sau đó vẻ mặt của anh ta thay đổi, gần như không dám tin vào mắt mình.
Khúc Hoàn Hoàn buồn bực, còn chưa kịp mở miệng, Hà Mộng Thanh đã vội vàng đẩy cửa vào. Cô ấy chưa thấy rõ tình hình bên trong đã lập tức gọi: “Thẩm Dục Đông!”
Hai người đồng loạt quay lại nhìn.
Chủ siêu xe giận dỗi: “Em thà sống chung với người phụ nữ khác cũng không chịu gặp anh ư?!”
Người phụ nữ khác – Khúc Hoàn Hoàn: …? Sống chung?